Đại Hiệp Rất Nghèo

Đại Hiệp Rất Nghèo - Chương 76: Suýt chết




Ngay tại lúc Quý Nho Hiếu còn đang thở dài— dị biến đột ngột nổi lên!



Trong nháy mắt một bóng đen chạy thẳng về phía Quý Nho Hiếu, bóng dáng kia nhanh như một cơn gió, đến bóng dáng cũng không kịp nhìn thấy, Quý Nho Hiếu suy cho cùng cũng chỉ là một người đọc sách, phản ứng tất nhiên là kém hơn nhiều so với những người mỗi ngày sống trong ân oán giang hồ như bọn họ rồi, bởi vậy, Quý Nho Hiếu không kịp phản ứng, thậm chí còn không kịp làm ra hành động nào, đã bị bóng đen kia đâm trúng trái tim!



Trong nháy mắt tiếp theo, bóng đen liền trực tiếp rút ra khỏi khách sạn, Lệ Thú không chút do dự đuổi theo, còn Sở Văn Xuyên cũng đuổi theo sau đó.



"Tiểu Dịch, đệ ở lại bảo vệ Tiểu Tiểu cùng Văn Di!" Sở Văn Xuyên bỏ lại một câu, khiến Yến Thanh Dịch rùng mình, lập tức đề phòng quan sát bốn phía xung quanh, sợ còn có người chưa bỏ đi.



"Nho Hiếu!" Sở Văn Di ôm lấy Quý Nho Hiếu, để hắn nằm ở trong lòng nàng, "Nho Hiếu..." Sở Văn Di luống cuống mờ mịt nhìn chủy thủ trên ngực Quý Nho Hiếu, một dao kia trúng ngay giữa chỗ hiểm, nàng thậm chí không biết có nên giúp Quý Nho Hiếu rút ra chuôi dao này ra hay không — nếu sau khi rút ra mà vẫn không cầm được máu thì làm sao bây giờ? Nếu không rút ra mà vết thương càng sâu thêm thì làm sao bây giờ?



"Nhanh đi tìm đại phu!" Tiểu Tiểu rống giận với bạn tướng quân vẫn còn đang sững sờ, tướng quân lập tức ngã sấp ngã ngửa chạy ra khỏi khách sạn, mà Tiểu Tiểu quyết đoán bắt mạch cho Quý Nho Hiếu: "Còn có mạch đập." Nhưng mạch tượng mỏng manh khó có thể cảm giác, Tiểu Tiểu cắn răng một cái, nhìn Sở Văn Di: "Chờ đại phu đến chỉ sợ không còn kịp rồi, Văn Di, nếu muội tin tưởng ta, để cho ta thử xem!"



Sở Văn Di ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt mà trống rỗng khiến Tiểu Tiểu giật mình, ánh mắt trống rỗng như vậy rõ ràng là đã mất đi lý trí rồi! Tiểu Tiểu dùng sức lắc Sở Văn Di một cái: "Văn Di, hắn còn có thể cứu!"



Sở Văn Di ánh mắt dần dần tụ lại: "Có thể cứu chữa?"



"Đúng vậy!" Tiểu Tiểu gật đầu, cho dù như thế nào cũng phải thử một lần, thà có hi vọng còn hơn là không có chút hi vọng nào: "Nhưng nếu muội không lấy lại tinh thần, hắn liền khó cứu rồi! Để ta thử xem, ta từng học một thời gian ngắn với Dược Vương."



Tuy Tiểu Tiểu chỉ học được chút da lông, nhưng còn hơn là đau khổ chờ đợi, Tiểu Tiểu cũng là được Dược vương tự mình truyền thụ, danh vọng của Dược vương cũng không phải chỉ là nói suông thôi đâu!



Sở Văn Di lập tức gật đầu: "Muội phải làm cái gì?"



"Đi nấu nước!" Tiểu Tiểu chỉ huy: "Tiểu Dịch, đệ đi lấy cái hòm thuốc của Vân Nhi đến đây!" Tiểu Tiểu quay sang chưởng quầy khách sạn: "Chưởng quầy, ngươi đi đâu tìm về đây một cây nến, còn có chủy thủ!"



"Được!" Chưởng quầy khách sạn vừa mới nghe được thân phận của Quý Nho Hiếu, giờ phút này cũng không chút do dự chạy về phía sân sau.



Tiểu Tiểu nhướn mi nhìn vết thương đang chảy máu ồ ồ của Quý Nho Hiếu hít một hơi thật sâu — Tiểu Tiểu, ngươi nhất định phải cứu được hắn đấy!



...



...



Bên kia, Lệ Thú và Sở Văn Xuyên đuổi theo bóng đen kia, nhưng tốc độ của bóng đen kia rõ ràng không kém gì Lệ Thú và Sở Văn Xuyên, hơn nữa dường như bóng đen kia rất quen thuộc địa hình ở đây, bảy lần chuyển tám lần ở một ngã ba đã mất dấu dưới mí mắt của Lệ Thú cùng Sở Văn Xuyên!



Sau đó Lệ Thú cùng Sở Văn Xuyên dừng lại, liếc mắt nhìn nhau.



"Tứ đệ, đệ đi về phía Tây, ta đi phía Đông." Sở Văn Xuyên chỉ thị: "Nếu tìm không thấy thì về thẳng khách sạn Cẩm thành."



Lệ Thú gật đầu, tranh thủ từng giây từng phút đuổi theo về phía Tây, trong cùng thời khắc đó Sở Văn Xuyên chạy về phía Đông.



Hai người không chú ý tới trên một cây lớn bên cạnh ngã ba mà bọn họ vừa tách ra, một người áo đen bịt mặt dựa trên chạc cây. Nhờ tán cây dày đặc mà ẩn dấu bóng dáng mình.



Bóng đen khẽ thở dài, nhìn hai người tách ra, lại nhìn về phía đông, mệt mỏi ngồi xuống, nâng tay tháo xuống miếng vải đen che mặt, một khuân mặt tuyệt mỹ lộ ra: "Thực xin lỗi, tiểu ca..."



Nhạc Khê.



Nhạc Khê từ trên cây nhảy xuống, khẽ thở dài, nhìn về phía Sở Văn Xuyên rời đi, rồi lại chạy về phía Cẩm thành.



Nhạc Khê lặng lẽ lẻn vào Cẩm thành, cẩn thận tới gần khách sạn kia, lặng lẽ nhìn mọi người đang luống cuống tay chân, mặt không chút thay đổi rời khỏi khách sạn — một dao đâm thẳng vào trái tim như vậy không ai có thể trốn thoát khỏi vận mệnh tử vong.



Nhạc Khê nhìn bóng dáng bận rộn của Sở Văn Di — đó chắc là muội muội của tiểu ca?



Có lẽ từ nay về sau nàng không thể đến gần tiểu ca được nữa.



Tên tuần án ngự sử kia phá vỡ một phân đàn của bọn họ, không giết thì không đủ để trấn áp đám người có ý xấu!



Nhạc Khê rời khỏi khách sạn, không phát hiện ra bên môi Tiểu Tiểu gợi lên ý cười.



"Thành công!" Tiểu Tiểu cao hứng hét lên, hoàn toàn không chú ý tới một bóng người vừa trở lại khách sạn, rồi lại đi trở ra.



"Thành công sao?" Sở Văn Di không xác định hỏi, đầu đầy mồ hôi, vừa rồi nàng đun nước nóng hoàn toàn bằng nội lực — như vậy mới nhanh hơn.



"Ừm," Tiểu Tiểu gật đầu: "Tuy đã tạm thời bảo vệ được tính mạng, nhưng có thể sống sót hay không phải dựa vào chính hắn." Tiểu Tiểu lau tay sạch sẽ: "Vết thương dẫn đến những bệnh trạng khác bình thường còn đáng sợ hơn."



"Sao có thể..." Sở Văn Di thì thào: "chẳng hạn như cái gì?"



"Chẳng hạn như phát sốt, nôn mửa... vân vân." Tiểu Tiểu trả lời thẳng thắn: "Tuy chỗ tiểu tử béo có một ít thuốc, nhưng quan trọng nhất vẫn là ý chí muốn sống của hắn."



Sở Văn Di lo lắng liếc Quý Nho Hiếu một cái, hắn là một người đọc sách yếu đuối — hơn nữa bây giờ còn đang bị thương, có thể chống đỡ qua nổi tình trạng nguy hiểm này sao?



Tiểu Tiểu vỗ vỗ vai Sở Văn Di: "Trước tiên đừng lo lắng, đại nạn không chết tất có hậu phúc, Nho Hiếu hắn đã có thể tránh được một kiếp này, đã nói lên hắn nhất định có thể sống sót." Dường như Tiểu Tiểu muốn lòng tin của Sở Văn Di tăng lên, ra sức gật đầu: "Ai có thể nghĩ đến trái tim của Nho Hiếu gần bên trái hơn so với người bình thường? Một dao kia suýt chút nữa là đâm vào tim vậy mà hắn còn chưa chết, vậy thì sợ gì?



Sở Văn Di kiên định gật đầu: "Tứ tẩu, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?"



"Trước phong tỏa tin tức Nho Hiếu còn sống đã." Tiểu Tiểu suy nghĩ sâu xa, mấy năm gần đây đi theo Lệ Thú lịch lãm khắp nơi cũng không phải là không tốt: "Tiếp đó, sẽ mang theo Nho Hiếu tới Cổ thành!" Tiểu Tiểu quả quyết nói: "Như vậy ít nhất cha ta có thể bảo vệ hắn! Người bình thường muốn trà trộn vào Cổ thành cũng không dễ dàng như vậy!"




Sở Văn Di nghe Tiểu Tiểu nói xong, nhướng mi: "Nho Hiếu... Có thể chịu đựng được những thứ bệnh kia sao?"



"Có thể!" Tiểu Tiểu khẳng định, nói xong mềm giọng lại, nắm vai Sở Văn Di nói: "Văn Di, cho hắn một chút tin tưởng cũng chính là cho mình hi vọng. Không nên buông tha như vậy, nhé?"



Sở Văn Di hít sâu một hơi, gật đầu: "Tứ tẩu, năm đó khi Tứ ca bị thương tẩu cũng chăm sóc huynh ấy, tin tưởng huynh ấy như vậy sao?"



"Chính xác!" Tiểu Tiểu không chút do dự gật đầu: "Một trong những trụ cột của hôn nhân là tin tưởng!"



Ngay khi Tiểu Tiểu chuẩn bị để Yến Thanh Dịch chuyển Quý Nho Hiếu đến phòng khách của khách sạn, Lệ Thú cùng Sở Văn Xuyên đã trở lại.



"Sao rồi? Thú ca, sao rồi? Bắt được người không?" Tiểu Tiểu vội hỏi.



Lệ Thú cùng Sở Văn Xuyên đồng thời nhìn thoáng qua Sở Văn Di, lắc đầu xin lỗi, đừng nói bắt được người, đến người bọn họ còn không tìm được.



"Không sao đâu, Tam ca, Tứ ca." Bỗng nhiên, Sở Văn Di ưỡn thẳng lưng, kiên cường nhìn Lệ Thú cùng Sở Văn Xuyên: "Quan trọng bây giờ là đại Trạng nguyên không có chuyện gì." Sở Văn Di cắn răng: "Về phần người làm Nho Hiếu bị thương kia..."



"Ta sẽ khiến hắn chết rất khó coi!"



Sở Văn Di phát ra lời thề.



...



...




Không gióng trống khua chiêng như khi họ đến, bọn họ ra đi trong im ắng, đến cả tiểu Lệ Vân cũng không tranh cãi ầm ĩ, về phần sự kiện dân cư Cẩm thành mất tích, cần phải đợi đến sau khi xác định Quý Nho Hiếu an toàn rồi mới quay trở lại.



Người ở Cẩm thành biết Quý Nho Hiểu chưa chết chỉ có chưởng quầy khách sạn, nhưng là thông qua một hồi đe dọa dụ dỗ, chưởng quầy khách sạn khẳng định không dám nói ra, về phần tướng quân không có tiết tháo kia, khi hắn mang theo đại phu chạy tới, Tiểu Tiểu đã chữa xong cho Quý Nho Hiếu, nhưng không nói cho hắn sự thực Quý Nho Hiếu còn sống.



Mặc dù bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Cẩm thành, dùng tốc độ nhanh nhất tới Cổ thành.



Nhưng hành trình của bọn họ tuyệt đối không thể nhanh được, bởi vì — "Chờ một chút!" Trong xe ngựa đang chạy thong thả truyền đến tiếng kêu của Sở Văn Di: "Miệng vết thương của Nho Hiếu lại bắt đầu chảy ra máu rồi!"



Quả nhiên sau đó bọn họ không thể không dừng xe ngựa lại, để Sở Văn Di băng bó lại cho Quý Nho Hiếu, Sở Văn Di gần đây cũng học tập y thuật từ chỗ Tiểu Tiểu.



Lệ Thú, Sở Văn Xuyên, Yến Thanh Dịch đề phòng bốn phía phòng ngừa có người đến gần.



Còn Tiểu Tiểu giúp Sở Văn Di chọn thuốc cầm máu, cầm máu cho Quý Nho Hiếu. Tiểu tử béo ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, không nghịch ngợm gây sự, thông minh như bé tất nhiên biết nặng nhẹ, đang lúc này tốt nhất không nên nghịch ngợm.



Mỗi khi miệng vết thương của Quý Nho Hiếu vỡ ra, mấy người không thể không đi chậm lại, thậm chí hạ trại ở chỗ tương đối an toàn.



Lệ Thú, Sở Văn Xuyên cùng Yến Thanh Dịch thay phiên nhau gác đêm.



Nhưng chờ đến khi Lệ Thú gác đêm, Tiểu Tiểu lại đặt mông ngồi bên cạnh hắn.



"Tiểu Tiểu."



"Thú ca?"



"Nàng vất vả rồi." Lệ Thú thành khẩn cảm ơn.



"Không sao đâu, không sao đâu!" Tiểu Tiểu phất tay, không chút để ý: "Đó cũng là muội phu tương lai của chúng ta mà!"



"Không, không phải là chuyện này." Lệ Thú lắc đầu phủ nhận: "Mặc dù chuyện này cũng phải cảm ơn nàng."



"Vậy là..." Tiểu Tiểu không hiểu nhìn Lệ Thú.



"Năm đó khi ta bị thương nàng cũng chăm sóc cho ta như vậy đi?" Lệ Thú mềm giọng, hất cằm, ý chỉ lều trại chỗ Sở Văn Di cùng Quý Nho Hiếu: "Nàng thậm chí còn vất vả hơn Văn Di nhiều."



Khi đó Tiểu Tiểu, không nhìn thấy ánh rạng đông tương lai, thậm chí lẻ loi một mình đối mặt với đủ loại khó khăn, một thân một mình kéo Lệ Thú cao lớn hơn nàng rất nhiều gian nan đi về phía trước. Nếu không phải may mắn gặp được Trụ trì Thiếu Lâm, chỉ sợ bọn họ đều sẽ chết trong lần ám sát đó.



Mà bây giờ Sở Văn Di ít nhất còn có bọn họ trợ giúp, có sự ủng hộ của bọn họ, thậm chí còn có chỗ lánh nạn.



Tiểu Tiểu bĩu môi: "Cái này thì có gì mà cảm ơn, chàng cũng là tướng công của thiếp đó!" Tiểu Tiểu hào khí vỗ vai Lệ Thú: "Nói cám ơn cái gì chứ, cũng quá khách khí rồi!" Tiểu Tiểu tạm dừng một chút, thở dài dường như muốn nói: "Chàng chính là thiếp đó!"



Lệ Thú không nói tiếp nữa, mà ôm lấy Tiểu Tiểu, che đi gió lạnh cho nàng.



"Nhưng bây giờ, thiếp lo lắng hơn là Ngũ muội phu có thể sống sót hay không." Tiểu Tiểu hạ giọng, sợ Sở Văn Di nghe thấy, đừng nhìn nàng hô khẩu hiệu rung trời ở trước mặt Sở Văn Di, nhưng trong lòng nàng một chút cơ sở cũng không có.



Nàng cũng không phải là Dược vương là loại nhân vật có thể đoạt mạng từ trong tay Diêm Vương này!



Lệ Thú nhìn bóng dáng lay động trong lều trại, Sở Văn Di vẫn đang ngồi bên người Quý Nho Hiếu chăm sóc hắn: "Mặc cho số phận đi!"