Đại Hiệp Rất Nghèo

Đại Hiệp Rất Nghèo - Chương 7: Trưởng bối cùng đầu gỗ




Những ngày bình thản trôi qua thật nhanh, Tiểu Tiểu đã gả cho Lệ Thú được gần nửa năm, trong nửa năm này Tiểu Tiểu đi theo Lệ Thú làm nghề nông, bọn họ giống như những nông phu, nông phụ bình thường nhất, cuộc sống sớm đi làm tối về trễ, Tiểu Tiểu thậm chí đã quên chuyện bản thân có võ công, an an ổn ổn đi theo người chồng bình thường trải qua một cuộc sống vừa bình thản vừa ấm áp. Nàng cũng học xong thế nào nấu cơm giặt giũ, thậm chí là chiếu cố súc vật. Lệ Thú cũng đem Lệ gia gia quy giao cho Tiểu Tiểu bảo quản, chính thức thừa nhận địa vị con dâu Lệ gia của Tiểu Tiểu – nhưng là Tiểu Tiểu lại hồn nhiên không biết, chỉ là đem gia quy kia cẩn thận bảo quản.

Tính cách Lệ Thú không cẩu thả cười nói ( bất cẩu ngôn tiếu), lần ôn nhu tươi cười đó tựa như đã thất truyền, không xuất hiện thêm lần nào. Mỗi lần nàng làm cái gì mà hắn nhận định là việc làm sai lầm, hắn đều sẽ mặt không biểu cảm ngồi đối diện với nàng nghiêm cẩn nói cho nàng biết sai lầm của nàng, sau đó luôn luôn nói đến khi nàng nhận sai mới thôi. Ví dụ như, hắn cố chấp cảm thấy kính già yêu trẻ là phải , bất luận trưởng bối như thế nào không có đạo lý, bất luận tiểu hài tử là cỡ nào càn quấy.

“Thú ca!” Tiểu Tiểu đặt bữa sáng của họ lên bàn gỗ – bàn gỗ là do Lệ Thú tự mình làm, “Phiền toái chàng hôm nay đi chợ lại mua búa về đi!”

Lệ Thú ngẩng đầu nhìn Tiểu Tiểu, ánh mắt xinh đẹp khiến Tiểu Tiểu thế nào cũng không thể đem hắn cùng nông phu quan hệ với nhau, cho dù hắn mặc quần áo vải thô đơn sơ nhất, nhưng trời sinh có khí chất quật cường bất khuất – có lẽ do hắn đọc qua rất nhiều sách.

Tiểu Tiểu hiểu hàm nghĩa trong mắt hắn.

“phải phải phải, chúng ta là vừa mới mua, nhưng chàng đã quên, vị “trưởng bối” Lâm gia kia, hai ngày trước đến nhà chúng ta “mượn một chút”,” Tiểu Tiểu đem hai chữ “trưởng bối” nhấn thật mạnh, “tất nhiên sau đó…” Tiểu Tiểu nhún nhún vai, “Chúng ta cũng đừng nghĩ đòi về được!”

Trong mắt Lệ Thú hiện lên một tia giật mình:”Ta đi đòi.”

Tiểu Tiểu đánh giá hắn không chút tín nhiệm: “chàng?” Nàng khinh thường hừ hai tiếng, “Đời này đều đừng nghĩ muốn đòi trở về!”

Lệ Thú trầm mặc sau một lúc lâu: “Họ là trưởng bối, ta không có biện pháp nói ra nặng lời.”

“Là phải!” Tiểu Tiểu bất mãn chu miệng lên: “Trưởng bối, trưởng bối, hai chữ này là có thể đè chàng cả đời !”

Lệ Thú lại trầm mặc: “Nàng…” Hắn không xác định nhìn nàng: “Đang tức giận sao?”

Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, thở dài: “Không phải đang tức giận! Nhưng đó rõ ràng là chàng tân tân khổ khổ kiếm tiền mua về, dựa vào cái gì mà cho bọn họ?”

“Đó là trưởng bối.” ( mình ghét cái tính bánh bao này của n9, bình thường cuộc sống cũng vậy, nhiều người đàn ông cho mình là người tốt để vợ thành người nhỏ nhen tính toán )

Tiểu Tiểu lại thở dài, đại đầu gỗ vẫn là đại đầu gỗ.

Người Lâm gia kia là hàng xóm của bọn họ, đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, nhưng loại gần này không còn gì để nói. Mượn cái gì đó cho tới bây giờ đều không trả, còn biết được tính cách cố chấp của Lệ Thú, kiên trì trưởng ấu có thứ tự, mỗi lần đều để Lâm lão gia gia đi ra cùng Lệ Thú nói chuyện, về sau, nghĩ cũng biết, cho mượn cái gì đó liền giá hạc một đi không trở lại !(ý chỉ như con hạc bay mất ý, tạm thời mình chưa tìm đc từ nào thuần việt hay hơn cả)

Nhưng là, khi nàng cùng với vị “ trưởng bối “ trợ Trụ vi ngược kia phân rõ phải trái, nàng thề, thật sự chẳng qua âm thanh hơi lớn mọt chút, giọng điệu hơi cao một chút, đại đầu gỗ lúc đó không có nói gì, nhưng sau khi về nhà lại cứng rắn bắt nàng chịu hơn một canh giờ tư tưởng giáo dục, cuồn cuộn như nước sông liên miên không dứt – khiến nàng liền tưởng rằng bão lũ Hoàng Hà là do hắn gây nên!

Lợi hại hơn là hắn giảng cũng không phải là cái đạo lý gì lớn, chính là chuyện mới xảy ra, lại có thể khiến nàng cảm thấy bản thân vừa mới gây nên tội ác tày trời rồi, trực tiếp cắt cổ tạ tội là tốt nhất!

Nàng cũng không biết tình thương của hắn lại vậy a!

“Tiểu Tiểu.” Lệ Thú kêu tên của nàng.

“Thú ca…” Tiểu Tiểu bĩu môi như trước.

“Hôm nay ta sẽ đem việc ngày mai làm xong hết, ngày mai ta đưa nàng đi hội chùa nhé!” Lệ Thú đột nhiên giữ chặt tay Tiểu Tiểu lại: “Không cần tức giận .”

Hiện tại Lệ Thú ngẫu nhiên cũng sẽ dùng một ít kỹ xảo nhỏ dỗ Tiểu Tiểu vui vẻ.

“Thật sự?” Tiểu Tiểu hưng phấn mở to hai mắt, cho dù một thân y phục vải thô mộc mạc, nàng vẫn như trước giống như ánh mặt trời tràn ngập sức sống, làm cho người ta nhịn không được hưng phấn theo nàng.

Xem đi, hiệu quả quá mức!

Lệ Thú ngắm Tiểu Tiểu tươi cười, thật may mắn bản thân làm ra một quyết định chính xác như vậy.

“Thú ca, nói với chàng, chàng nhất định phải nếm thử kẹo hồ lô nha!” Tiểu Tiểu có ý xấu muốn nhìn một chút bộ dáng Lệ Thú nghiêm túc ăn kẹo hồ lô: “chàng nhất định chưa ăn bao giờ đi!”

“… Chưa ăn bao giờ.”

“Còn có đến chùa miếu phải đi cầu tự nữa! Xem xem chúng ta khi nào thì sẽ có đứa nhỏ!” Tiểu Tiểu đếm đếm ngón tay: “Tốt nhất là con trai, lớn lên giống chàng, tính cách giống thiếp, trong nhà cũng không thể thêm một cái đại đầu gỗ nữa!” ở thời điểm bình thường, Tiểu Tiểu sẽ gọi Lệ Thú là Thú ca, nhưng một khi Tiểu Tiểu bị chọc giận, sẽ gọi hắn là đại đầu gỗ. Đối với việc này, Lệ Thú vẫn là khi vui vẻ thì ngầm đồng ý, nhưng là cũng không hẳn đồng ý.

“Nhất định là con trai.” Lệ Thú phản bác, lại bổ sung một câu: “Ta là nghiêm cẩn, không phải đầu gỗ.

“Tốt tốt tốt, không phải đầu gỗ, là nghiêm cẩn.” Tiểu Tiểu xem nhẹ câu nói đầu tiên, cho rằng hắn là đang an ủi nàng, hoạt bát chớp mắt, kéo tay Lệ Thú: “Vậy còn chàng, thích đứa trẻ như thế nào?”

Lệ Thú cúi đầu, trầm tư một lát, nghiêm cẩn chậm rãi phun ra ba chữ: “Nàng sinh ra.”

Tiểu Tiểu sửng sốt, mặt mày hớn hở chợt đứng lên, nam nhân này luôn trong lúc lơ đãng làm cho nàng cảm động, cho dù tự bản thân mình không biết: “Đương nhiên là thiếp sinh! Bằng không chàng muốn tìm ai sinh?” Tiểu Tiểu làm bộ hung ác trừng Lệ Thú:“Chàng nếu dám tìm người khác, hừ hừ…” Tiểu Tiểu giơ lên nắm tay nhỏ: “Nhìn thấy đây là cái gì sao?”

“Tay nàng.” Lệ Thú thành thật trả lời.

“Sai!” Tiểu Tiểu trừng mắt lớn: “Đây là nắm đấm bao cát to! Chàng nếu dám xằng bậy liền cẩn thận biến thành đầu heo!”

“Uh.” Vẫn là trả lời một chữ như trước, lại khiến Tiểu Tiểu hết sức an tâm, nàng biết đây là hứa hẹn của Lệ Thú.

Lệ Thú nuốt nốt miếng bánh bao cuối cùng, đứng lên quay Tiểu Tiểu lại, đem nàng ôm vào trong ngực, hôn xuống trán của nàng một cái: “Ta đi trước, nàng hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn muốn đi ra ngoài đó!”

Lúc này hai người đều không biết hội chùa ngày mai đem sẽ làm thay đổi kịch liệt cuộc sống bình tĩnh của họ.