Lúc Vân Hành đem lời nhắn của Lệ Thú cho vợ chồng Ôn thị, cũng vui vẻ mang tin tức của Lệ Thú về Dạ Ngưng Bảo như vậy, khiến những người ở lại Dạ Ngưng Bảo thở phào một hơi nhẹ nhõm đồng thời, lại khiến Sở Văn ngạo cùng Sở Văn Vũ ruột gan run sợ, vốn là người phải chết thế mà vẫn bình yên không có chuyện gì?
Nếu bị hắn biết, như vậy cho dù nể tình phụ thân của họ cũng không thể giữ được bọn họ!
Chuyện trên đời thường rất quái lạ, đi nhầm một bước, thường sẽ đi nhầm bước tiếp theo, hai người trẻ tuổi vì quyền lực lại liên lạc một lần nữa với tổ chức thần bí kia, mưu đồ tiêu diệt trở ngại của họ.
Nhưng lần này cũng không thuận lợi, đối phương cự tuyệt yêu cầu của hai người mà không rõ nguyên nhân, hai người trẻ tuổi không thể không dựa vào mưu kế của mình để lấy được đồ muốn có.
...
...
Cổ vương ở trong Cổ thành rất được hoan nghênh, tuy tính cách của Cổ vương hơi lạnh lùng — đó chỉ là hắn không biết bày tỏ mình như thế nào mà thôi, người biết hắn đều biết trên thực tế Cổ vương là một người ôn nhu, mặc dù được gọi là Cổ vương, nhưng cũng tương đối là một nhân vật chính phái. Còn thê tử của hắn cũng là một người phụ nữ ngọt ngào, giống một cành hoa nhài ngọt ngào. Nhưng đôi vợ chồng này không có đứa con nào, điều này khiến người dân Cổ thành hơi tiếc nuối một chút.
Cổ vương ở tòa nhà chính giữa Cổ thành, chỉ cần sau khi hơi nghe ngóng là có thể biết vị trí.
Đoàn người Tiểu Tiểu mang theo Huyết Yêu kiếm đứng ở trước cửa Cổ vương phủ, cùng người trông cửa của Giang gia hoàn toàn khác nhau, người trông cửa của Cổ vương phủ giống như một bác gái lải nhải, trừ một người đi vào thông báo, một người khác vẫn luôn lôi kéo mấy người Lệ Thú tán gẫu, hỏi cái này hỏi cái kia, còn cùng bọn họ kể sự tích anh hùng của Cổ Vương nửa ngày, giọng điệu đầy sùng bái.
Đáng tiếc, không để người trông cửa người ta nói tận hứng, đã có người dẫn bọn họ đi vào.
Trong phòng tiếp khách lớn như vậy có một người trung niên tuổi cũng tầm tuổi của Sở Lăng ngồi ở vị trí chủ vị, chậm rãi phẩm trà, dáng vẻ thong dong tao nhã, tràn ngập sức quyến rũ của đàn ông thành thục. Người trung niên mặc phục sức truyền thống của Miêu tộc, chỉ là không dùng khăn trùm đầu, mà là tóc dài tán lạc tùy ý ở hai bờ vai.
Cổ vương.
"Là ngươi!" Nhìn thấy người trung niên kia, Tiểu Tiểu giật mình kêu lên tiếng:"Ngươi chính là Cổ vương!"
Lệ Thú kỳ quái liếc Tiểu Tiểu một cái. Mà thấy rõ dung mạo của đối phương vợ chồng Ôn thị cũng ngẩn ngơ.
Người này là người trung niên họ muốn giúp đỡ trong quán trà vào cái ngày vợ chồng Ôn thị làm mất Huyết Yêu kiếm, ngày đó người trung niên này còn bị người ta vây đánh. Đối phương hình như tên là...
Tên là Mạc Thượng Hành!
"Là các ngươi?" Cổ vương khẽ nhíu mày, hắn nhớ được đôi vợ chồng tốt bụng kia, còn có Tiểu Tiểu. Đối với Tiểu Tiểu, hắn luôn có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
"Sớm biết ngươi là Cổ vương, ngày đó chúng ta đưa thẳng Huyết Yêu kiếm cho ngươi, cần gì phải đi một vòng lớn như vậy?" Tiểu nhỏ giọng nói thầm, nhưng không thoát được lỗ tai của Cổ vương.
Cổ vương mỉm cười, không lên tiếng.
"Cổ vương, chúng ta đưa Huyết Yêu kiếm tới ." Ôn nhận ôm quyền hành lễ với Mạc Thượng Hành.
"Huyết Yêu kiếm?" Mạc Thượng Hành nhướn mày, lấy địa vị của hắn đương nhiên đã từng nghe nói truyền thuyết về Huyết Yêu kiếm, nhưng dù như thế nào, hắn cũng không thể không nghĩ tới vì sao lại có người đưa Huyết Yêu kiếm đến tay hắn, chủ yếu hắn không dùng kiếm mà!: "Là ai bảo các ngươi đưa tới?"
Vợ chồng Ôn Nhận liếc mắt nhìn nhau: "Đối phương mang mặt nạ bằng sắt, chúng ta không biết diện mạo của hắn."
Mạc Thượng Hành càng thêm nghi hoặc, hắn cũng không biết người che mặt gì cả! Vợ chồng Ôn thị là từ Giang Nam đến, hắn cùng Giang Nam không có bất kỳ liên quan gì.
"Các ngươi xác định là đưa đồ cho ta sao?"
"Xác định."
Mạc Thượng Hành đứng lên: "bây giờ các ngươi nghỉ ngơi một hồi ở đây đi! Ta cũng không sử dụng kiếm, cũng không biết người che mặt kia." Vợ chồng Ôn thị vừa định bác bỏ, Mạc Thượng Hành lại bổ sung thêm một câu: "Thanh kiếm này ta nhận lấy trước, nếu các ngươi phát hiện đưa nhầm người, thì tới tìm ta, Thượng Hành nhất định trả lại."