Đại Hiệp Rất Nghèo

Đại Hiệp Rất Nghèo - Chương 36: Một thức cuối cùng




“Một thức cuối cùng?” Sở Văn Xuyên nhìn tám chữ to: “chỉ với tám chữ này?” Hắn từng nghe phụ thân nói qua, Yêu Tuyệt kiếm của Lệ gia thiên hạ vô song, chỉ cần luyện thành một thức cuối cùng, thiên hạ to lớn, không chổ nào không thể đi: “Tứ đệ, đệ xác định? Chỉ có tám chữ này! Lời giải thích gì cũng không có, chẳng lẽ bởi vì có hai chữ Yêu Tuyệt mà xác định như vậy?”



”Bởi vì trên Yêu Tuyệt kiếm phổ có viết, ba chương cuối cùng của Yêu Tuyệt kiếm đều chỉ có tám chữ.” Lệ Thú giải thích: “Chỉ có luyện thành ba chương cuối cùng thì Yêu Tuyệt kiếm mới đại thành.”



Lệ Thú nhìn chằm chằm mấy chữ kia, dường như muốn từ trong đó lĩnh ngộ ra cái gì: “Bang chủ, có thể dẫn ta lại gần xem một chút được không?”



“Đương nhiên có thể!” Bang chủ Khô Lâu lập tức đáp ứng.



Chỉ có nhìn vách đá bốn phía của Bích Lạc đàn ở gần mới có thể thấy được nó hùng vĩ như thế nào, phảng phất như đâm thẳng lên tận trời, mà đá vụn phân tán bốn phía dường như nói rõ ràng vách đá bị người bình định và trải qua mài dũa như thế nào.



“Thật lợi hại!” Tiểu Tiểu sợ hãi than: “Trông như bị một kiếm chém vào vậy.”



“Chờ ở đây một chút.” Lệ Thú nheo mắt lại, ngẩng đầu lên, nhìn chữ trên vách đá, đột nhiên vung tay áo lên, giống như Phi Bằng giương cánh đột ngột bay lên từ mặt đất, cao chừng tám chín trượng.



Năm ngón tay của Lệ Thú cong thành trảo, khi sắp phải rơi xuống thì chụp mạnh vào vách đá, vách đá trơn bóng trong nháy mắt xuất hiện năm lỗ bằng bàn tay, Lệ Thú một khắc cũng không dừng lại, trực tiếp mượn lực lại hướng về phía trước nhảy tới, cứ như thế lặp lại.



Vân Hành nếu biết tuyệt học Long Tường chưởng của hắn bị Lệ Thú dùng để leo núi, phỏng chừng phải giận điên.



Chỉ một lát sau, Lệ Thú đã đi tới nơi khắc chữ, không khỏi trợn to mắt sợ hãi than, bởi vì chiều sâu của chữ đủ để chứa được một người đã trưởng thành nằm ngang ở bên trong.



Nhìn quét qua xung quanh một lần, Lệ Thú cũng không phát hiện ra có cái gì đáng chú ý, liền xuống dưới tụ họp cùng mọi người.



Lại nhìn thấy Tiểu Tiểu cùng Yến Thanh Dịch dùng ánh mắt cực kỳ sùng bái nhìn hắn, ngay tại lúc hắn không giải thích được nhìn lại hai tỷ đệ này, Tiểu Tiểu đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn, làm một đại lễ trước hắn.



“Sư phụ ở trên cao, xin nhận của đồ nhi một bái!”



“...”




Sau này hắn thu đồ đệ mà nói.... gọi nàng là sư nương hay là sư tỷ?



....



....



Nhóm người Lệ Thú được bang chủ bang Khô Lâu sắp xếp ở dưới Bích Lạc đàn, mà bang chủ bang Khô Lâu phái ra vài người bang Khô Lâu đi đến chân núi Khô Lâu trước thông báo cho tất cả mọi người trong bang chuyển về Bích Lạc đàn, đợi sau khi trưởng lão của bang Khô Lâu tới rồi lập tức quay trở lại núi Khô Lâu, sắp xếp công việc di chuyển, dù sao trong hai mươi lăm năm tích lũy đồ đạc cũng không ít.




Yến Thanh Dịch, Sở Văn Xuyên cùng Tiểu Tiểu được nghỉ ngơi nguyên vẹn hai ngày này, mỏi mệt bôn ba trong khoảng thời gian này trở thành hư không, làm cho người ta lo lắng chính là Lệ Thú.



Từ sau khi nhìn thấy tuyệt chiêu sau cùng của Yêu Tuyệt kiếm hắn vẫn luôn đứng ở dưới chân vách đá kia, Tiểu Tiểu đi đưa thức ăn nước uống, tuy Lệ Thú có ăn nhưng rõ ràng chỉ là ăn lung tung một hai miếng cho coi như xong.



Vài ngày tiếp theo, bốn phía quanh Lệ Thú đầy một đống hỗn độn, rõ ràng là lúc luyện kiếm gây ra, mà hình tượng của chính Lệ Thú cũng không có gì tốt đẹp cả, vốn là khuôn mặt anh tuấn cương nghị giờ lộ ra từng đám râu ria, lộ ra vài phần tinh thần sa sút, trong ánh mắt hiện đầy tơ máu, như là một kẻ say xỉn lâu năm. Mà quần áo cũng trở thành những mảnh nhỏ, thậm chí làm ra không ít vết thương.



“Đáng chết!” Tiểu Tiểu rốt cục không nhịn được, tuy rằng biết Lệ Thú chuyên chú để hoàn thành một chiêu cuối cùng, nhưng cũng không thể chà đạp thân thể của mình như vậy chứ! Như vậy làm cho người ta rất lo lắng!



“Lệ Thú!” Ngay lúc Tiểu Tiểu đi đưa đồ ăn cho Lệ Thú như thường lệ, Tiểu Tiểu thấy Lệ Thú vẫn đang luyện kiếm như trước, mà kiếm khí thế nhưng tổn thương đến chính hắn! Tiểu Tiểu kéo Lệ Thú lại, đến xưng hô đều thay đổi: “Đừng luyện!”



Trong nháy mắt ánh mắt không hề có chút cảm tình nào đến gần, tự như vẻ mặt cùng ánh mắt của Lệ Thú khi ở Yến gia tức giận lần đó....



Không có cảm tình giống như người chết.



Tiểu Tiểu sợ hãi lui về phía sau hai bước, nhưng tay đang nắm tay Lệ Thú vẫn không buông ra, lúc này Lệ Thú tự như một quỷ diện phán quan, tùy thời nắm trong tay sinh tử của con người.