Đại Hiệp Rất Nghèo

Đại Hiệp Rất Nghèo - Chương 12: Yêu Tuyệt kiếm vũ




Không có ngựa thay đi bộ, Lệ Thú cùng Yến Thanh Dịch cứ như vậy mà dựa vào hai chân mà rời Tô Châu.

Ngoài ý muốn hai người đều không có ai thi triển khinh công, Yến Thanh Dịch cho rằng Lệ Thú không biết, Lệ Thú cho rằng đây là phương pháp gia tăng kinh nghiệm lịch duyệt.

Vẻn vẹn ba tháng, hai người hoàn toàn là từng bước từng bước một hướng Tây Vực. Nhưng khoảng cách Tây Vực còn rất xa.

Thời điểm bọn họ gặp qua sát thủ mai phục Yến Doanh phái tới, đều là Lệ Thú tận lực lảng tránh mà tránh thoát, Yến Thanh Dịch thậm chí còn không biết chuyện gì.

Nhưng mà đối với Lệ Thú mà nói, ám tiễn dễ tránh, minh thương khó phòng, bởi vì người đi cùng cùng Tiểu Tiểu giống nhau đều thích chõ mõm vào chuyện bên đường – một ngày sau ba tháng rời Tô Châu, hai người giống như bao người đi đường xa bình thường, lại nghe thấy có tiếng người gào đầy thê lương, tuyệt vọng.

“Bên kia.” Yến Thanh Dịch chỉ một phương hướng. Không đợi Lệ Thú đáp lời liền thi triển khinh công bay qua.

Lệ Thú giương mắt nhìn nhìn phương hướng Yến Thanh Dịch rời đi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, hai tỷ đệ nhà này đều là một dạng, nhìn thấy có việc bất bình nào cũng chen một chân vào.

Lệ Thú lập tức đuổi theo phía sau Yến Thanh Dịch, đệ đệ của Tiểu Tiểu không thể để hắn bị thương a! (đây là ai chăm ai ) )

Nhưng thời điểm Lệ Thú đuổi theo Yến Thanh Dịch liền không khỏi mắng một tiếng: “Đáng chết!”

Một đám người vây quanh một chiếc xe ngựa, đám người kia giả dạng làm cường đạo, mỗi người lại sử dụng chiêu thức lộ số quỷ dị, cái loại chiêu thức sắc bén này tuyệt đối không phải loại cường đạo có thể sử dụng .

Vừa mới từ trong núi đi ra Lệ Thú không biết điều đó, nhưng hắn biết nhóm người này rất lợi hại, ít nhất so với Yến Thanh Dịch tuyệt đối mạnh hơn!

Mà Yến Thanh Dịch thế nhưng lỗ mãng tham gia vào cuộc chiến!

Người bị vây tựa hồ cũng không phải người thiện lương gì, nhưng bận tâm xe ngựa, hoặc là nói người trong xe ngựa, mà không dám buông tay buông chân. Chủ yếu là co đầu rút cổ ở bốn phía xe ngựa, không cho đám người kia tới gần.

Mặt khác Yến Thanh Dịch không chút lo lắng đến hậu quả liền vọt tới, lại phát hiện địch nhân so với hắn mạnh hơn rất nhiều: “Tỷ phu a, ngươi giờ phút này cũng không nên tới a!” Yến Thanh Dịch âm thầm cầu nguyện, cơ mà ngay sau một giây, lại phát hiện Lệ Thú đứng ở cách đó không xa.”Đáng chết.” Yến Thanh Dịch âm thầm mắng, không phát hiện thời điểm hắn thất thần một thanh kiếm sắc bén bổ xuống.

“Công tử cẩn thận!” thủ lĩnh đội xe ngựa vội vàng cao giọng hô.

Yến Thanh Dịch nhanh chóng quay đầu lại, nhưng thanh kiếm này cũng đã hạ xuống.

Phải chết sao?

Yến Thanh Dịch tuyệt vọng nhắm mắt lại.

“Ngươi nhắm mắt lại làm gì?” âm thanh quen thuộc từ bên người truyền đến.

Yến Thanh Dịch bỗng nhiên mở to mắt: “Tỷ phu?”

Nhuyễn kiếm trong tay Lệ Thú quấn quanh trên thân kiếm của đối phương, đối phương dùng sức tưởng rút được thanh kiếm về, nhưng lại không rút được. Mà Lệ Thú cứ như vậy đứng dễ dàng, giống như chuyện gì cũng không có.

“Chờ một chút, tỷ phu, ngươi…”

Yến Thanh Dịch vừa định mở miệng, nhưng phương hướng khác bỗng nhiên xuất hiện một địch nhân, Lệ Thú lập tức thả kiếm ra, đánh ra một chiêu kiếm hoa xinh đẹp, lại giúp Yến Thanh Dịch chắn người kế tiếp.

Nhưng lúc này, đối phương có lực lượng khổng lồ đến mức làm vỡ nát nhuyễn kiếm chất lượng rác không thể rác hơn kia của Lệ Thú.

Lệ Thú lập tức thay đổi sắc mặt: “Đáng chết!”

Mà lúc này Yến Thanh Dịch mới phản ứng lại, trường kiếm lập tức đâm vào ngực đối phương, kết liễu tính mạng của hắn.

“Rời nơi này đi, trốn mau.” Lệ Thú dùng giọng điệu không thể phản bác ra lệnh, tuy rằng một thân quần áo rách nát, thậm chí còn vài mụn vá, nhưng lúc này trên người Lệ Thú có một loại khí thế nghiêng trời lệch đất:”Nơi này đối với ngươi mà nói rất nguy hiểm.”

Lệ Thú nhặt lên kiếm của kẻ vừa chết, ước lượng chuôi kiếm này so với thanh kiếm trước kia của hắn tốt hơn nhiều: “Còn lại để ta giải quyết.”

Những người này tuy mạnh, nhưng so với sư phụ hắn còn kém xa.

Hắn có thể cùng Vân Hành sư phụ không phân thắng bại, như vậy nhất định có thể chiến thắng những người này.

Tiếng nói vừa dứt, Yến Thanh Dịch còn chưa kịp phản ứng lại, liền nhìn thấy một màn làm hắn nghẹn họng trân trối.

Một người, một thanh kiếm, tựa như giao long trong nước, cắt cổ địch nhân. Mà kiếm pháp kia…

Yến Thanh Dịch dám cam đoan, hắn chưa bao giờ thấy kiếm pháp xinh đẹp như vậy, cho dù vũ đạo đẹp nhất cũng không có cái loại kinh diễm này. Tựa như…

Nghệ thuật chuyên môn vì giết người mà sáng tạo ra.

Trong tao nhã lại có phần yêu dị, trong dương cương lại có phần ôn nhu, trong thong thả lại có phần ngoan tuyệt, đủ loại không có khả năng cùng mâu thuẫn tồn tại lại hòa hợp dung hợp cùng một chỗ.

Phối hợp với khuân mặt anh tuấn của Lệ Thú, cái này giống như được hưởng một bữa tiệc thị giác vậy.

Nếu Lệ Thú thay một thân bạch y phiêu dật, thì hắn chính là trích tiên trên trời.

Mà hai bên đang tranh đấu giống nhau đều tựa như bị kiếm kia pháp hấp dẫn, đều ngơ ngác đứng tại chỗ.

Mỗi lần gạt kiếm, mỗi cái ngoái đầu nhìn lại, kiếm vũ giống như có linh khí đến cực điểm. Mà kiếm khí chợt phun trào, khí phách sắc bén bừng tỉnh mọi người đang ngốc lăng.

“Mau! Ngăn lại hắn!” người cầm đầu đối phương có đôi mắt tam giác sắc bén hô.

Nhất thời, vây xung quanh Lệ Thú không dưới mười người.

Mà Lệ Thú vẫn chưa từng gián đoạn, tiếp tục màn biểu diễn của hắn, một kiếm giết một người.

Đây là kinh nghiệm giang hồ duy nhất Vân Hành dạy cho hắn – “Nếu có người muốn làm hại con, không cần khách khí, trực tiếp giết hắn! cắt thành tám khối hoặc một kiếm chết cho thống khoái cũng được.”

“dừng tay tại đây! Rút lui!” Địch nhân hô.

“Hiện tại còn muốn chạy, có phải hay không quá chậm?” Lệ Thú như quỷ mỵ xuất hiện trên đường rút lui của bọn họ, trong ánh mắt xinh đẹp hiện một luồng hung ác nham hiểm.

Lần di chuyển tiếp theo, kiếm chiêu của Lệ Thú lại cải biến, lúc đóng lúc mở, khí thế tăng vọt!

Giống như chim ưng mổ chính xác cổ họng địch nhân, như cơn sóng dữ mang áp lực gào thét mà đến, chỉ cần thoáng dính vào mũi kiếm, vậy chính là chỉ còn đường chết, chỉ cần hắn tới gần người bỏ chạy liền như lệnh triệu hồi của Diêm La, chỉ có thể ôm miệng vết thương đổ máu không ngừng liên tục lui về phía sau. Bóng kiếm liên miên không dứt, tựa như quỷ ảnh lấy mạng.

Đây là một trận giết hại, một người giết hại một đám người.

Nếu nói kiếm chiêu vừa rồi là biểu diễn ôn hòa, vậy chiêu thức hiện tại chính là ngoài ta ra còn ai dám tranh phong!

Yến Thanh Dịch rất khó tưởng tượng, kiếm chiêu của một người thế nhưng có thể biến hóa lớn như vậy, nhưng sự thật lại xuất hiện ngay trước mắt hắn.

“đây… đây thật là anh rể của ta sao?”