Đại Hào Môn

Chương 236




Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc vừa rời khỏi, lực lượng canh gác nhà trọ Dương Tây liền trở nên vô cùng yếu kém. Tân Lâm lại gặp phải cục diện rất cam go, phải một mình cố hết sức bảo hộ hai người Tiêu Phàm và Uyển Thiên Thiên bình an.

Đây không phải là nguyên nhân khiến Tân Lâm lo lắng.

Điều Tân Lâm thực sự lo lắng chính là địch trong tối tôi ngoài sáng.

Tiêu Phàm lấy chính bản mệnh chân nguyên của mình để chữa thương cho Uyển Thiên Thiên, không thể di chuyển. Được “năng lực cơ động” bảo hộ là bằng con số không, không thể nghi ngờ bảo hộ khó có thể tăng lên trên phạm vi lớn. Thật giống với chơi cờ tướng, “soái” hoặc “tướng” không thể di chuyển, thì khả năng tướng bị chết cũng rất cao.

Cơ Khinh Sa, Phạm Nhạc một đi không trở lại, Tân Lâm không thể không vực lại tinh thần để tiếp tục ứng phó với tất cả những khả năng có thể phát sinh.

Sát khí vừa rồi từ bốn phía là của tuyệt đỉnh cao thủ, có thể khẳng định, tuyệt không phải tới để “diễu võ dương oai”, anh tôi vừa ra mặt liền giải trừ được hơn nửa “lực lượng canh gác” của nhà trọ Dương Tây.

Kế tiếp, dám chắc sẽ còn xuất hiện thêm mấy tên cao thủ nữa.

Không thể nghi ngờ rằng Diệp Cô Vũ đã tạo cho Tân Lâm một áp lực tâm lí thật lớn. Nếu một cao thủ nữa xuất hiện, Tân Lâm không chắc mình có thể đối phó được hay không.

Cũng may Tân Lâm hiểu rõ, tuyệt đỉnh cao thủ như Diệp Cô Vũ không có nhiều.

Thật giống như Vô Cực Môn, vài thập niên mới có thể nuôi dưỡng một chưởng giáo chân nhân là Tiêu Phàm thiên phú kiệt xuất.

Bởi vậy, phương thức xuất hiện của Liễu Sinh Hùng Nhị tuy rất huyễn khốc, nhưng trong mắt của Tân Lâm thì nó cũng chẳng là gì cả.

Liễu Sinh Hùng Nhị rất tự đại nhưng cao thủ phái Ninjutsu tại đảo quốc luôn ẩn trong sương khói này quả thực cũng có chút năng lực tự đại. Ẩn phái bên trong trường phái Ninjutsu ở đảo quốc sương khói này được xếp hạng hàng đầu. Liễu Sinh Hùng Nhị cũng có thể coi là cao thủ bên trong ẩn phái đại tân sinh Ninja.

Lúc gã xuất hiện ở nhà trọ Dương Tây, con chó giữ nhà luôn cảnh giác hết sức lại không có bất kì đề phòng nào. Lúc gã cùng Diệp Cô Vũ xuất hiện, cảnh tượng im hơi lặng tiếng có chỗ bất đồng. Chú chó canh nhà không phải là bị dọa, mà căn bản nó không nhận ra Liễu Sinh Hùng Nhị đang tới gần.

Cao thủ Ninjutsu chẳng những có thể che giấu tôii mắt của người mà còn có thể tránh được đôi mắt của động vật.

Chỗ đầu bậc cầu thang nơi Tân Lâm đứng bỗng dày đặc sương khói cùng với ánh sáng chói mắt. Tân Lâm vẫn lạnh lùng đứng đó, không nhúc nhích.

Sương khói và ánh sáng biến mất thì hành lang trở nên rỗng tuếch không còn cái gì.

Ngay lúc đó, Tân Lâm bỗng nhiên động.

Một tiếng quát mềm mại vang lên!

Hàn quang điện thiểm!

Nhuyễn kiếm cực mỏng và nhỏ hướng về trần nhà hành lang mà tới, nhanh như tia chớp.

“Vụt”.

Tiếng kim loại chợt vang lên.

Cơ bản nhìn qua thì không thấy có bóng người ở trần nhà hành lang, một thân ảnh màu đen chợt bắn đi ra, dừng lại ở cửa thang, mặt bịt kín chỉ hở hai con mắt kinh ngạc nhìn Tân Lâm.

Chính thức ra tay thực hiện nhiệm vụ. Liễu Sinh Hùng Nhị rất tuân thủ quy củ. Nhân dân đảo quốc làm việc rất cẩn thận, nghiêm túc, cùng sự tự cao tự đại của họ đã hình thành hai phương hướng cực đoan của tính cách con người quốc dân.

- Không thể nào…cô làm sao có thể cảm nhận được tôi chứ?

Liễu Sinh Hùng Nhị có chút không dám tin.

Tân Lâm cười lạnh một tiếng, nói:
- Nhẫn thuật ẩn phái của phái Ninjutsu quả thực có bí mật đặc sắc. Tuy nhiên bản thân ngươi như vậy còn kém lắm. Cứ như vậy mà lướt nước, trưởng bối của ngươi không ngờ cũng để cho ngươi xuất sư, lại còn yên tâm cho ngươi chạy đến hoa hạ tìm cái chết nữa chứ. Xem ra ẩn phái bắt đầu xuống dốc rồi.

- Câm miệng!

Liễu Sinh Hùng Nhị lập tức phẫn nộ.

Liễu Sinh Hùng Nhị theo chủ nghĩa dân tộc vô cùng cực đoan tự đại và hẹp hòi, kế thừa chủ nghĩa quân phiệt ma quỷ âm hồn “ Di chí”, đối với người nước Hoa có sự thù hận thấu xương và không hiểu tại sao lại rất miệt thị. Gã tuyệt đối khó có thể nhận thấy loại ngữ khí khinh thường của Tân Lâm khi nói về gã và ẩn phái Ninjutsu.

- Đừng tưởng có thế phá giải đạo thứ nhất của phái Ninjutsu thì đã là giỏi. Đây chẳng qua chỉ là loại thử mà thôi. Tiếp theo đây, tôi sẽ mở rộng tầm mắt cho cô thấy cái gì mới là ẩn phái Ninjutsu chân chính.

- Chỉ bằng ngươi sao?

Tân Lâm mỉm cười, lạnh lùng nhìn Liễu Sinh Hùng Nhị, vẻ mặt mang sự châm biếm không nói ra được.

Cái gọi là Ninjutsu trong mắt người thường thì rất thần kì, nói toạc móng heo ra thì nó chính là ảo thuật- thủ thuật che mắt và hỗn hợp nhu thể thuật mà thôi. Thất Diệu- cung thất đại tuyệt kĩ, điều khiển hương và nhu thể là hai đại tuyệt kĩ, cùng đảo quốc Ninjutsu có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau một cách kì lạ. “Điều khiển hương” thậm chí còn bao hàm luôn cả mê ảo thuật.

Với tư cách Thất Diệu- cung chủ thánh nữ đương thời , cung chủ thừa kế đầu tiên, ngoại trừ phương pháp trường sinh, Thất Diệu- còn lại lục đại tuyệt kĩ, Tân Lâm đều vô cùng tinh thông.

Liễu Sinh Hùng Nhị ở trước mặt tân thiếu chủ nói cái gì mà “Ninjutsu”, Tân Lâm gần như cười đến mức rụng răng.

- Baka.(tiếng nhật:ngu ngốc)

Liễu Sinh Hùng Nhị giận dữ.

Không thèm đợi gã thi triển tuyệt kĩ gì, hàn quang lóe ra, Tân Lâm đã thẳng tiến giết tới.

Thể cục nguy hiểm, Tân Lâm sẽ không cũng cái đảo quốc này lãng phí thời gian quý báu.

Giải quyết gã sớm một chút, tiết kiệm chút thể lực để còn đối phó với những địch nhân khác.

Tân Lâm tuyệt đối không tin Liễu Sinh Hùng Nhị là đòn sát thủ của đối phương.

Thực tại, đảo quốc Nhị Hóa ninja này và Diệp Cô Vũ còn kém nhau quá xa. Hai nhóm nhân thủ cùng một kẻ thù, trên thực tế thực lực không nên kém nhau quá xa như vậy.

Liễu Sinh Hùng Nhị như cọng rau thế này, theo Tân Lâm chỉ có một cách giải thích- nhị hóa ninja quốc đảo này chính là mồi nhử, dùng để phân tán sự chú ý của cô. Sát chiêu chính thức hẳn được chuẩn bị ở nơi bí mật gần đó.

Cùng hàng loại hai lãng phí nhiều thời gian như vậy quả thực không được thỏa đáng.

Tiếng “baka” cứ lởn vởn bên tai Liễu Sinh Hùng Nhị, lúc đầu là phẫn nộ, sau đó lập tức biến thành kinh hoàng, không quá nửa khắc đồng hồ liền biến thành tiếng gào thét tuyệt vọng.

Kiếm quang của Tân Lâm soàn soạt, đem Liễu Sinh Hùng Nhị hoàn toàn bao phủ ở dưới khe hở nhuyễn kiếm.

Liễu Sinh Hùng Nhị chưa từng nghĩ, “hoa cô nương” e lệ, mềm yếu như này mà lại ra tay tàn nhẫn vô tình như vậy, ngoại trừ dốc toàn lực để ngăn cản ở ngoài, nhưng gã không có rảnh ra nửa điểm để thi triển “Ninjutsu chân chính”.

Thời gian đánh trận này cũng không quá dài.

Ước chừng 15 phút sau, một tiếng thét thê lương thảm thiết truyền ra từ phía nhà trọ Dương Tây, lập tức đánh thức cư dân của trấn nhỏ. Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên dừng lại.

“ Bịch” một tiếng!

Liễu Sinh Hùng Nhị từ cửa sổ tầng 3 nhà trọ Dương Tây ngã xuống, thật mạnh nện lên mặt đất không nhúc nhích.

Vị cao thủ ẩn phái Ninjutsu nãy còn hò hét ngon lành, từ lúc gã bước vào nhà trọ tới hiện tại mới có 20 phút, nay đã biến thành một khối tử thi rồi.

Trì Bân nói rất rõ- không cần cùng người chết nảy sinh tranh chấp.

Âm dương nhãn biện âm dương, vẫn còn rất chuẩn.

Tân Lâm và Liễu Sinh Hùng Nhị đánh nhau, không hề kinh động tới Uyển Thiên Thiên. Nằm trong ngực Tiêu Phàm, Uyển Thiên Thiên lâm vào trạng thái mơ hồ, cảm giác Tiêu Phàm vì cô mà “Dịch kinh tẩy tủy”. Đại chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn chân nguyên bản mạng cường đại, kéo nội tức chân khí của cô, từ tứ chi của cô chạy đến mọi chỗ trên cơ thể Uyển Thiên Thiên, mang theo sự thoải mái không thể nói bằng lời.

Thậm chí mấy nơi đau nhức dần dần không còn cảm thấy nữa.

Liễu Sinh Hùng Nhị sắp chết rú thảm thiết chợt làm cho Uyển Thiên Thiên đang mơ màng giật mình tỉnh lại.

- Sao vậy?

Uyển Thiên Thiên mới mở mắt bỗng nhiên liền hét to.

Một đôi mắt to xanh lè cách đó không xa chặt chẽ nhìn thẳng cô. Uyển Thiên Thiên không phải là người nhát gan, cô là Yên Chi đại đương gia, danh xưng giang hồ là đệ nhất ma nữ. Nhưng trong tình huống này, cô còn đang trần truồng nằm trong lòng Tiêu Phàm, bỗng nhiên bị một đôi mắt to xanh lè nhìn chằm chằm, chẳng trách làm Uyển đại đương gia thất kinh.

Giống như cô đang cùng Tiêu Phàm ân ái thì phát hiện có người rình vậy.

- Mi…mi đúng là con mèo hư mà! Mi xấu lắm! Đi ra, đi ra, đi ra ngoài a…

Ngay sau đó, Uyển Thiên Thiên rốt cuộc phản ứng, gắt gao nhìn vào thứ đang nhìn cô, đúng là con mèo mập Hắc Lân Tiêu Phàm nuôi mà. Ngay tức khắc cô liền như bệnh nhân tâm thần kêu to lên.

Nếu bị con mèo khác nhìn, Uyển Thiên Thiên sẽ không kích động tới mức ấy, nhưng con mèo mập này tuyệt đối là ngoại lệ.

Đây chính là “yêu mèo” nha!

Uyển Thiên Thiên đã thấy qua, con mèo này là mèo thông thái, hình như còn nghe hiểu tiếng người nữa kìa.

Trong cảm nhận của Uyển Thiên Thiên, cô thấy Hắc Lân không phải là mèo, mà chính là người. Con mèo mập kia có thể biết cô đang làm gì, cái mắt to xanh lè kia rõ ràng mang theo ý trêu tức, dường như nó đang chê cười cô!

Cô nương Thiên Thiên thật xấu hổ quá đi!
-
- Thiên Thiên, chớ khẩn trương. Hắc Lân chỉ là con mèo cái thôi mà.

Ma xui quỷ khiến thế nào Tiêu Phàm bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy.

- Mèo cái? Mèo cái gì có ý gì?

Uyển Thiên Thiên lập tức ngây ngẩn cả người, hỏi ngược Tiêu Phàm một câu, vẻ mặt tỏ vẻ không hiểu gì cả.

Chẳng lẽ Tiêu Phàm cho rằng con mèo cái kia có thể nhìn thân thể trần truồng của hai người họ?

Mèo đực thì không được sao?

Tiêu chân nhân khó có được vẻ mặt xấu hổ. Trên thực tế, trong suy nghĩ của hắn, Hắc Lân quả thực không phải sủng vật bình thường mà chính là người bạn tốt chung đụng sớm chiều với hắn.

Có thể là nhìn thấy Uyển Thiên Thiên thất kinh, Tiêu Phàm liền vội giả thích một câu, hi vọng Uyển Thiên Thiên thấy nó “cùng giới” thì không so đo gì nữa.

Tất cả đều là “cái” cả mà!

Vậy không cần so đó á…bị nhìn liền bị nhìn hết rồi. Thật giống như vào nhà tắm công cộng tắm rửa, không phải cả một đống cùng giới nhẵn bóng nhìn nhau sao?

Trên khuôn mặt béo béo tròn tròn của Hắc Lân hiện lên “ý cười”, hướng Uyển Thiên Thiên kêu “ meo meo” một tiếng, chậm rãi đứng dậy, sau đó lại liếc mắt nhìn Uyển Thiên Thiên một cái, mới thả người nhảy lên cửa sổ, bóng trắng chợt lóe, thân hình múp míp loáng cái đã không thấy đâu.

- Cái này… Tiêu Phàm, anh xấu lắm, tại sao lại để người khác trong phòng xem…xem….

Uyển Thiên Thiên và Tiêu Phàm bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt xinh đẹp trướng đến đỏ bừng, đỏ tới tận mang tôii, xấu hổ không thôi. “Nhìn” nửa ngày cũng không nói được lời nào, bỗng nhiên há miệng, hung hăng cắn lên phía trên bờ vai Tiêu Phàm.

-hzzzzzz…

Tiêu Phàm hít một ngụm khí lạnh, có chút nhe nanh nhếch mép.

Uyển Thiên Thiên hạ khẩu nặng thật, cắn tới mức chảy máu ra rồi.

Vai Tiêu Phàm hiện ra dấu răng vô cùng đều đặn, máu tươi đỏ sẫm, chảy qua bộ ngực trơn bóng nhỏ xuống dưới.

Cánh tay ngọc như củ sen của Uyển Thiên Thiên gắt gao ôm lấy cổ Tiêu Phàm, cả người mềm nhũn dựa vào ngực hắn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn ghé vào lỗ tôii Tiêu Phàm, tinh tế thở gấp.

- Tiêu Phàm, từ nay về sau, em dựa vào anh rồi, anh đừng có nghĩ tới việc vứt bỏ em nha.