Đại Hán Phi Ca

Chương 99: Lưu linh




Chết không có gì đáng sợ, đáng sợ là vẫn còn vướng bận.

“Đây là sao?” Tôi xoay người, ngơ ngắc giống Nhã Dư.

Tiếng bước chân dồn dập từng hồi, ánh đuốc chiếu sáng cả con đường núi.

“Phu nhân ở đây!” Trần Lộc cùng đoàn thị vệ vội vàng tiếp giá, đao kiếm vung lên trong tư thế sẵn sàng đón địch.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Xin Phu nhân mau trở về tẩm cung.” Trần Lộc thần sắc nghiêm túc.

Đường núi gập ghềnh nhưng bởi tình thế gấp rút tôi bước đi vội vàng, bụng tôi đã rất to, từng bước chân loạng choạng đến nỗi Nhã Dư gần như phải gồng sức dùng cả cơ thể để đỡ tôi, các thị vệ lại không dám đến gần.

Còn chưa đi đến chân núi, trong rừng một bóng người chớp lên, ánh kiếm thoáng qua, tôi thậm chí không kịp nhận ra thì người đã xông tới.

“Bảo hộ Phu nhân!” Không biết ai hô lên, đám đông hỗn loạn đứng hình một chút rồi đồng loạt lao về phía tôi.

Bấy giờ tôi đã có thể kết luận, người này không phải loạn thần mà là cường đạo.

Tôi cố sức tránh né, Trần Lộc giương kiếm ngăn tôi ở phía sau, tiến thẳng đến chân núi.

Mắt thấy địch đông ta ít, tất cả thị vệ đều xông tới, hắn ta khí thế tàn nhẫn, chiêu nào chiêu nấy trí mạng.

Xung quanh Chiêu Tiên Các không có nơi ẩn núp, nhìn về sau lại đang có viện binh tới.

Trận giao phong hỗn loạn, tôi ra sức bảo vệ bụng, vừa lảo đảo một cái đã được ai đó đỡ thắt lưng.

“Tiểu muội, nhị ca ở đây, đừng sợ!” Khuôn mặt Lý Quảng Lợi nửa chìm nửa nổi trong ánh lửa.

Tôi bám vào vai hắn, trốn phía sau.

“Dư nghiệt của Hung Nô lén lẻn vào cung, tất cả cẩn thận!” Lại một đao bổ tới, hắn dùng thân bảo vệ tôi, không ngờ vai bị kẻ kia chém tới.

“Nhị ca!” Tôi sợ hãi kêu lên lại bị hắn nói át, “Ta giữ chân hắn, để Trần Lộc đưa muội rời khỏi đây!”

“Huynh bị thương rồi!” Tôi cố nhìn vào đám cây cối tối hù phía sau.

Bàn tay Lý Quảng Lợi đặt ở vai tôi siết lại nhưng khuôn mặt thì bình thản đến lạ, còn cương quyết khác thường, “Bảo vệ tốt đứa trẻ, nhanh chóng rời khỏi đây!”

Không đợi tôi đáp lời hắn đã ra hiệu cho Trần Lộc, Trần Lộc thoát khỏi vòng đấu, Lý Quảng Lợi động thân, rút kiếm lao vào.

Tôi bước vội theo Trần Lộc, hắn vừa đỡ thắt lưng tôi vừa gia tăng tốc độ, “Phu nhân thứ cho thuộc hạ vô lễ.”

Lẩn vào rừng cây tối đen, bộ hạ của Lý Quảng Lợi đã chặn bọn người kia lại, bóng lưng của hắn dần khuất tầm mắt, tôi bỗng nhiên đau xót nhưng tình hình nguy cấp, không thể dừng lại.

Trần Lộc đã bị thương, bước chân chậm lại, đêm tối trăng bị che khuất, chạy một lúc lâu cũng không biết mình đang ở đâu.

“Vì sao Cam Tuyền Cung rộng lớn lại phòng bị sơ hở như thế?” Tôi mệt nhọc dựa vào thân cây.

“Quản môn luôn thủ vệ sâm nghiêm, không biết đám tặc tử này từ đâu lẻn vào, huống hồ…” Trần Lộc đột nhiên dừng lại.

“Nói tiếp đi.” Tôi chăm chú.

“Cường đạo cũng không đánh vào Hoa Dương Điện đang thảo luận chính sự mà lại đánh thẳng đến Chiêu Tiên Các.” Hắn ngẩng đầu, con ngươi thâm trầm.

Tôi bước chần chừ, trước mặt là một tòa cung điện đã lâu không tu sửa, cách Cam Tuyền Cung hơn mười dặm có rất nhiều nơi tôi chưa bao giờ lui tới.

Trần Lộc đẩy cửa vào, dùng đá đánh lửa châm nến.

“Phu nhân trước hãy tạm tránh ở đây, tướng quân đã huy động nhân mã, sẽ nhanh chóng bình ổn thôi.”

Tôi gật đầu nhưng ngoài cửa lại vang lên tiếng vó ngựa, Trần Lộc cảnh giác đứng dậy, tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, khi cánh cửa vừa được đẩy ra, tiếng đao kiếm chạm nhau chát chúa.

“Tướng quân!” Nghe Trần lộc quát to, tôi nhìn sang, Hoắc Khứ Bệnh nhanh chóng thu tay lại, ánh mắt phức tạp nhìn tôi.

“Thuộc hạ ra ngoài chờ lệnh.” Trần Lộc vội vàng xuất môn.

Tôi không ngờ lại gặp được Hoắc Khứ Bệnh ở chỗ này, “Cường đạo xâm nhập, vì sao tướng quân lại ở đây?”

Hắn chần chờ chốc lát, chậm rãi đến gần, “Nói cho ta biết, vì sao muốn xuất cung?”

“Hoắc Khứ Bệnh?” Tôi không hiểu ra sao.

Bàn tay chàng mềm mại vuốt ve khuôn mặt tôi, đầu ngón tay chạm nhẹ, “Đợi ta bình ổn cục diện sẽ tới gặp nàng!”

Chàng dùng hết sức lực ôm tôi vào lòng.

Cảm giác vừa quen vừa lạ ùa về, trong cung điện tăm tối này lại càng dâng thêm xúc cảm trầm luân.

“Muội không hiểu ý chàng…” Tôi ở trong vòm ngực rộng lớn của chàng càng thêm nghi hoặc.

Chàng không đáp, cúi đầu lấy ra một thanh tre trịnh trọng đặt vào tay tôi.

Nương theo ánh nến, tôi đọc thanh tre thì run rẩy không nói nên lời, mặt trên đó viết rằng hôm nay ngay tại nơi này, xin Hoắc Khứ Bệnh mang tôi rời cung.

Càng làm tôi lạnh người là chữ trên đó đích thị là chữ viết của tôi!

Cầm thanh tre tôi chậm rãi ngẩng đầu, nghẹn ngào một chút nói, “Muội chưa bao giờ đưa nó cho chàng!”

Chàng chấn động, “Đây là chữ của nàng, ta không nhìn nhầm!”

Trong điện không khí ẩn ẩn nỗi bất an, một hồi sau, chàng lẳng lặng đứng đó, bờ môi khẽ nhếch nhưng không nói lời nào, thế mà tôi lại đọc ra được từ ánh mắt của chàng.

“Chàng triệu tập quân đội?” Tôi lại một lần nữa hỏi.

Hoắc Khứ Bệnh giật mình, rồi nặng nề gật đầu, “Lần này quả thật sơ sẩy.”

“Chàng phải lập tức rời khỏi đây, không thể để ai phát hiện chàng và muội ở cùng nhau, nhanh chóng thu binh trước khi bệ hạ nổi giận!”

Lời còn chưa dứt, ngoài điện binh mã chợt kéo đến, tim tôi chùng xuống, liên tục lui về sau, “Đã trễ rồi!”

Hiện tôi và chàng đã không còn đường lui nữa.

Hoắc Khứ Bệnh đột nhiên nở nụ cười, cười đến đau lòng, giọng chàng như mang theo ma lực từ tính, lại một lần nữa quay đầu nói, “Trên đời này, chỉ có nàng mới có thể khiến ta đánh mất chính mình.”

“Chàng đi đi, đi ra từ cửa sổ!” Tôi đè nén lồng ngực run rẩy đẩy chàng về phía sau.

Bên ngoài tiếng ồn ào náo động ngày càng rõ, “Việc đã đến nước này, ta sẽ gánh mọi trách nhiệm.”

Tôi từng bước tiến lên, ôm lấy chàng từ sau, cái bụng căng tròn dán lên lưng chàng, “Không được, muội không thể trơ mắt nhìn chàng đi…”

“Dao Ca, nàng nói cho ta biết.” Chàng quay người, nâng mặt tôi lên, con ngươi lấp lánh ánh sáng mãnh liệt trong bóng tối, “Đây có phải cuộc sống nàng muốn, là thiên hạ mà nàng muốn không? Qua đêm nay, Lý thị nàng sẽ vinh sủng cực thịnh, nàng sẽ hạ sinh hoàng tử, trở thành phi tần được tôn quý nhất thế gian, thậm chí còn có thể trở thành hoàng hậu. Nàng muốn thế sao, mũ phượng đã cách nàng không xa.”

Tôi lắc đầu quầy quậy, nước mắt lăn dài, “Muội chưa bao giờ muốn!”

“Vì sao không nói cho ta đó là ý muốn của nàng, như vậy ta có thể không còn vướng bận mà ra đi!”

“Chàng muốn đi đâu!” Tôi đột nhiên bừng tỉnh, lời chàng nói như nhát búa nện vào lòng tôi, tôi ra sức ghì chặt chàng, “Chàng không thể đi, không thể rời khỏi Trường An.”

Tôi đã có thể ngửi thấy hơi thở của cái chết đang bức bách, áp sát đến gần.

“Từ lúc Lý Cảm chết thì ta đã biết, Trường An không còn là nơi ta thuộc về nữa rồi.”

Ánh lửa không ngừng tiến gần tới, tiếng người nói chuyện đan xen, tôi ôm chàng không chịu buông tay, “Chàng không thể đi, không thể đến Sóc Phương… Muội van xin chàng, được không?”

“Lần này đi sẽ không hẹn ngày gặp lại, vi thần nguyện mong Phu nhân vĩnh hưởng an khang.” Chàng vặn tay tôi ra khiến tôi suy sụp dựa vào tường.

“Nếu chàng đi rồi, muội sẽ quên chàng, sống chết cũng chẳng liên can đến muội.” Tôi chan chứa nước mắt, khó nhọc rít qua kẽ răng.

“Được, cầu mong Phu nhân tuân thủ lời đã nói.” Chàng đặt thanh tre lên lửa đốt cháy.

Người ngựa đông đúc bao vây bên ngoài chật như nêm, đôi mắt bị nước phủ mờ không còn thấy rõ, không còn nghe rõ gì nữa, chàng vừa bước chân đi thì bức tường kiên cố trong tim tôi cũng ầm ầm sụp đổ.

Con đường không có lối về này sẽ khiến chàng không bao giờ có thể quay đầu được nữa.

Chỉnh trang lại mình, tôi dùng hết khí lực bước ra, Hoắc Khứ Bệnh đứng trước đại quân, tôi ôm bụng bước chậm từng bước.

“Phiêu Kỵ tướng quân, tại sao giặc Oa lại xuất hiện?” Lưu Triệt từ đám người đi ra.

“Sự việc diễn ra bất ngờ, vì bảo đảm an toàn của bệ hạ, thần mới tự tiện điều binh.” Hoắc Khứ Bệnh bình tĩnh đi đến trước mặt Lưu Triệt, quỳ một gối xuống bái.

“Bảo đảm an toàn của trẫm?” Lưu Triệt sắc bén nhìn về phía tôi, tôi nắm chặt hai tay mới có thể ngăn mình càng thêm đau đớn.

“Vâng!”

“Chỉ một canh giờ ngắn ngủi mà tướng quân có thể xuất hiện trong cung của trẫm, triệu tập ba quân, còn không phải là có ý đồ bức vua thoái vị!”

Hắn nhấn mạnh câu nói sau cùng, nhất thời tất cả lặng ngắt như tờ, bức vua thoái vị là tội không thể tha, là trọng tội mà không thần tử nào gánh nổi.

“Tâm tư của thần có trời đất chứng giám.” Hoắc Khứ Bệnh vẫn bình tĩnh nói.

“Xem ra trẫm đã cho ngươi quyền lực nhiều quá rồi!” Hai người đối diện nhau, dưới bóng đêm ngột ngạt càng khiến người ta khó thở.

Hoắc Khứ Bệnh giơ tay lên, nắm chặt rồi lại buông ra, cuối cùng chậm rãi đưa tay vào ngoại bào.

Thời gian như dừng lại, sắc mặt Lưu Triệt tối tăm, ánh mắt Hoắc Khứ Bệnh ẩn nhẫn, tất cả thu vào mắt tôi lại thành một mảng mờ nhạt váng vất.

Gió chợt nổi lên, ánh đuốc lay động, Hoắc Khứ Bệnh cầm trên tay ấn tín vàng và hổ phù đồng.

Người lãnh hổ phù có thể điều động binh lính, đại diện cho thánh ý của Thiên Tử, đây là đỉnh cao quyền lực.

Mà giờ khắc này, ý tứ của Lưu Triệt đã rõ, hắn không còn tín nhiệm Hoắc Khứ Bệnh, cũng có thể nói, hắn đã không còn cần chàng, hắn muốn thu hồi quyền lực và niềm tin.

“Bệ hạ, người đã quên là ai thay Đại Hán chinh chiến sa trường, là ai dốc nửa đời vinh hoa, cho tới bây giờ vẫn không màng danh lợi, chẳng lẽ chỉ đổi lại được những điều này?” Tôi khó nhọc quỳ xuống, che kín mặt đất đầy cát sỏi.

“Ái phi đang cầu xin cho hắn?” Lưu Triệt ý vị sâu xa nói.

“Ha ha, bệ hạ lầm rồi.” Tôi quật cường ngẩng đầu, “Nô tì đang hối tiếc cho tướng quân!”

“Đừng nói nữa, tâm ý thần đã quyết, xin được đến Sóc Phương thủ vệ biên thổ.” Hoắc Khứ Bệnh cúi đầu, Lưu Triệt tiếp nhận hổ phù và ấn tín, cuối cùng nâng Hoắc Khứ Bệnh dậy, “Chuẩn!”

Bụng đau quặn nhưng tôi vẫn sống chết chịu đựng dù như đang có cả ngàn kim châm vào đau đớn, đồng thời cũng châm vào tim tôi.

Lưu Triệt cho vũ lâm quân lui ra, chốc lát toàn sân đã trống trải, chỉ còn lại ba người chúng tôi, trong không khí thinh lặng, không ai phát hiện dưới thân tôi đã ướt đẫm, máu tươi thấm qua lớp vải đỏ thẫm, không biết qua bao lâu, tôi cuối cùng cũng tối mắt, ngất đi.

“Triệu tập tất cả thái y đến Chiêu Tiên Các, chậm trễ xử tử lập tức!”

Tôi được đặt lên nhuyễn tháp, cơn đau không xa lạ hết đợt này đến đợt khác ập đến, đây là dấu sanh, tôi muốn cất tiếng nhưng cuối cùng lại cắn nát đầu lưỡi, mùi máu tanh tanh ngọt ngọt chảy xuống cổ làm tôi ho sặc sụa.

“Phu nhân sắp lâm bồn, bệ hạ tạm thời xin hãy tránh đi!” Lão thái y run run nói.

“Trẫm muốn các ngươi dốc toàn lực cứu trị, mẫu tử bình an, nếu không, mang đầu đến gặp trẫm.” Hắn cúi người vỗ về tôi đang cực độ bất an.

“Bệ hạ…” Tay tôi nắm lấy vạt áo hắn ở bên giường, “Nô tì cầu xin người, đừng…”

“Đừng nói nữa, hài tử của chúng ta sắp ra đời rồi.” Hắn nửa ngồi nửa quỳ, cầm tay tôi, lúc này đây ánh mắt của hắn ôn nhu vô hạn, như hai người khác nhau vậy.

Tôi cố sức lắc đầu, “Bệ hạ nếu không đồng ý, nô tì không an lòng, có chết… cũng không thể nhắm mắt!”

“Trẫm không cho phép nàng nói lung tung, nàng sẽ không sao! Việc của Phiêu Kỵ tướng quân trẫm tự có chủ ý!”

“Thiếp biết, người không thể bỏ qua cho chàng…” Tôi buồn bã cười nói, trái tim đau đớn khiến cơn đau của tôi càng trầm trọng hơn, tôi nhắm mắt lại, mất hết can đảm.

“Phu nhân có hiện tượng rong huyết, xin bệ hạ tránh ra, chúng thần phải tức tốc chữa trị!” Căn phòng đầy người đồng loạt quỳ gối.

“Phải bảo đảm mẫu tử bình an!”

Tôi chợt buông tay, hai hàng lệ lã chã rơi, “Lưu Triệt, tôi hận người… hận người…”

Lưu Triệt không biết có nghe được tiếng thì thào của tôi hay không nhưng vẫn đứng dậy rời đi, tôi mệt mỏi lún người xuống tháp như cá mắc cạn đang hấp hối.

Trong nỗi thống khổ vô tận tôi gần đánh mất ham muốn được sống, hài tử mà tôi luôn mong mỏi được nhìn thấy vì sao lại đến trong lúc này…

Dập dềnh chìm nổi không biết bao lâu, sức lực toàn thân dần rút cạn, trước mắt là một vùng trắng xóa.

Tiếng trẻ sơ sinh òa khóc kéo tôi ra khỏi nỗi tuyệt vọng, đồng thời nhắc nhở tôi, cuộc sống vẫn tiếp diễn, phải sống để đối mặt.

“Chúc mừng bệ hạ, phu nhân đã hạ sinh hoàng tử!” Mọi người ồn ào chúc mừng không ngơi.

Tình cảnh vốn nên ấm áp, vốn là ân sủng vạn người mong lại chỉ làm cho tôi cảm thấy ngạt thở.

Tôi cựa quậy, nỗi đau bị xé rách quét qua, Lưu Triệt bước lại ôm lấy tôi, lại đụng phải bàn tay lạnh lẽo, trước mắt tôi là bàn tay thẫm máu của hắn.

“Thái y! Vì sao lại thế?” Lưu Triệt kinh hoàng nổi giận chất vấn.

“Phu nhân... Phu nhân khi hạ sinh đã tổn thương tâm mạch, chứng rong huyết có thể giảm bớt…”

“Đừng nói dông dài, trẫm muốn sự thật!” Tay hắn dừng giữa chừng, mà bên dưới tôi vẫn ồ ạt chảy máu, môi khó khăn mấp máy, lại không phát ra tiếng.

“Chỉ e là trong nhất thời không thể trị tận gốc, chỉ có thể giảm bớt…”

Thái y còn chưa nói xong, Lưu Triệt đã đạp hắn té ngửa, “Nếu phu nhân có mệnh hệ gì, tất cả các ngươi sẽ được tuẫn táng theo!”

Tôi được nâng lên, giữa mông lung có người đang cẩn thận rửa sạch thân thể bị tàn phá của tôi, khi khôi phục tri giác thì cảnh vật đã thay đổi, chăn đệm bên dưới dày thêm, cảm giác suy yếu vì mất máu nhiều cũng giảm.

Đôi môi khô nứt, tôi như một cái xác khô kiệt cần nước tưới mát.

Còn chưa mở miệng, cánh môi mềm nhũn được cạy mở, dòng nước ấm áp rót vào.

Lưu Triệt bưng chén thuốc, từng ngụm bón cho tôi, thỉnh thoảng lại lau nước dính bên khóe miệng.

Tôi không muốn gặp hắn, nghĩ đến cuộc đời của Hoắc Khứ Bệnh sẽ chẳng còn bao lâu mà tim như bị khoan dùi, khiến tôi không thể tha thứ cho hắn, không thể tha thứ cho chính mình.

“Tiểu Dao, nhìn con chúng ta này!” Lưu Triệt thấy tôi nhúc nhích thì dịu dàng dỗ dành.

Tôi quay đầu qua, hắn lại ôn nhu nói, “Trẫm đã nghĩ rồi, gọi là Lưu Bác đi. Trẫm muốn ban thưởng cho nó đất phong tước vị, không hề thua kém ai.”

Đất phong tước vị, những thứ đó đối với tôi có nghĩa lý gì? Chẳng gì cả, cuộc đời này tôi đã có rất nhiều nhưng chỉ là một giấc mộng hoa xuân.

“Nàng muốn thế nào mới có thể tha thứ cho trẫm?” Lưu Triệt quen nhìn thấy tôi phản kháng và tranh cãi ầm ĩ nên thái độ dửng dưng không giận không mừng của tôi lại làm cho hắn luống cuống.

“Người sắp chết còn nói gì đến tha thứ?” Tôi khàn khàn nói.

Hắn bỗng dưng riết róng ôm ghì tôi, tôi nhẹ như cánh chim, bất cứ lúc nào cũng có thể bay theo gió.

Lần này không giống lần trước, cơ thể của tôi đã trải qua quá nhiều trận đau ốm nên bây giờ, dù là thần đan tiên dược cũng không cách nào trị được.

Tôi chăm chú nhìn Lưu Triệt một lát, bỗng nhiên thấy mắt mũi lúc sáng lúc mờ, vươn tay ra nhưng lại không chạm đến được gì.

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi, đừng nói bậy!” Hắn đau lòng áp tay tôi lên mặt, giữ rịt không buông.

Tôi lại giật khóe môi, hắn vội vàng cúi xuống, “Tôi hận người…”

Biểu tình vui mừng của hắn cứng lại, một lúc sau mới buông tôi ra, “Phiêu Kỵ tướng quân đã khởi hành đến thành Sóc Phương, dù nàng có hận trẫm thế nào hắn cũng không thể ở lại.”

“Tôi đã biết trước…” Tôi cử động, rút tay về, “Người có thể cầm binh quyền mà không cần lo lắng gì nữa, chúc mừng bệ hạ.”

“Trẫm…”

Tôi ngắt lời hắn, “Nô tì không muốn nghe.”

“Được, vậy trẫm sẽ không nói nữa, Bác nhi rất giống nàng, trẫm sẽ bế tới cho nàng xem.” Hắn thay đổi thần sắc, gọi cung tì ôm con tới.

Tôi có chết cũng không nhìn nó, nếu sinh ra quyến luyến thì không thể rời đi, tôi sợ mình sẽ không kiềm được mà luyến tiếc không buông.

Chết không có gì đáng sợ, đáng sợ là vẫn còn vướng bận.

Dù Lưu Triệt có khuyên nhủ thế nào tôi cũng không chịu nhìn đứa trẻ, không chịu vuốt ve nó dù chỉ một chút.

Tôi không xứng làm mẹ, tôi không thể thương yêu nó, đây vốn là một sai lầm, một hồi dây dưa đến chết.

Lưu Bác tròn tháng thì Lưu Triệt thiết yến phong cho nó làm Xương Ấp Vương, đây là điều từ trước tới giờ chưa hoàng tử nào có được.

Sức khỏe của tôi từ khi Lưu Bác ra đời đã như pháo hoa nở rộ nay đến lúc héo tàn.

Máu không ngừng ra, huyết khí hư nhược, dù đã tĩnh dưỡng mấy tháng nhưng vẫn không thấy khởi sắc, một hôm, tôi giật mình nhìn nữ tử trong gương mà xa lạ đến đáng sợ.

Đôi gò má gầy hóp, môi tái nhợt, trên khuôn mặt chỉ còn đôi mắt không chút thần thái.

Như đã già đi 20 tuổi, tôi lẳng lặng ngồi trước gương cả buổi chiều.

Tiếng khóc của Bác nhi không ngừng vang lên bên trong thất mà tôi lại ngoan cố không động đậy, gọi nhũ mẫu tới dỗ dành nó.

Cơ thể nhỏ bé đầy sức sống, nó mập mạp căng tròn càng làm nổi bật sự tiều tụy của tôi, ngón tay tôi đặt bên miệng, nó lập tức mở cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy.

Tình cảnh này như đã từng diễn ra khiến tôi nhớ tới Thiện nhi, bỗng nhiên lòng đau xót, tôi không gắng gượng được nữa, ôm chầm con vào lòng mà khóc không thành tiếng.