Đại Hán Phi Ca

Chương 35




“Đây là kiếp số cuộc đời, cô đến nơi đây để hoàn thành sứ mệnh.”

“Kiếp gì số gì, huynh cho tôi biết, tôi nhất định có thể làm được!” Trước mắt như vừa hiện ra con đường về nhà.

“Ngày Bắc Đẩu Thất Tinh hợp lại, cô cần tìm được Dao Quang của Khôi Tinh trong Thất Tinh, đó là lúc Thiên Lang tinh trở về vị trí cũ.”

Tôi nhớ lại, Thiên Lang hiện thế…

“Thiên Lang tinh là cái gì? Bắc Đẩu Thất Tinh khi nào sẽ quy tụ lại, Dao Quang ở đâu?” Tôi vội hỏi.

Nam tử mặt quỷ lắc đầu nói, “Hết thảy nhân quả đều cần cơ duyên, chờ cô hoàn thành.”

“Huynh không nói rõ hơn được sao?” Mấy câu chữ này nghe huyền diệu quá, tôi vốn không hiểu thì làm sao tìm được.

“Cái tôi có thể hiểu chỉ là vế thứ nhất.”

“Cái gì!” Biến hóa bất ngờ và quá nhanh khiến tôi cũng bị làm cho rối cả lên.

Hắn chỉ tay về phía nam, “Dao Quang của Khôi Tinh trong Thất tinh ẩn trong Cửu Trọng Cung.”

Tôi nhìn về phía thành Nam Cung, lòng bỗng nhói lên, nói cách khác tôi vẫn phải vào cung mới có cơ hội về nhà?

“Ba thứ này nếu thiếu một cũng không được, thiên thời địa lợi nhân hoà.” Bóng người chợt lóe lên, nam tử đeo mặt nạ quỷ đã gần đi xa.

“Dao Quang rốt cục là cái gì, người hay vật?” Tôi chạy theo sau hắn hỏi.

“Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hoành, Khai Dương, Dao Quang, là bảy ngôi sao trong Bắc Đẩu Thất Tinh.” Giọng hắn biến mất giữa đám sương sớm lúc bình minh.

Tôi ngơ ngác nhìn đường phố vắng vẻ, vận mệnh hết lần này đến lần khác đùa bỡn tôi, tôi nên làm gì bây giờ?

Bỏ đi, mãi mãi không thể về nhà được nữa. Nhập cung, tôi sẽ phải đối đầu với ngươi tranh ta đoạt, tôi ngoài nỗi sợ hãi không nói nên lời còn có cảm giác tuyệt vọng sâu sắc.

Tôi và Hoắc Khứ Bệnh chỉ sợ kiếp này hữu duyên vô phận, nếu tôi có thể tìm được đường về nhà, có phải cũng cứu được chàng?!

Yêu hay không yêu, chúng tôi vẫn phải tiếp tục sống!

Theo đường cũ trở về phủ công chúa, tôi thay y phục, lần cuối cùng ngồi xuống tháp ngắm mặt trời mặt ở đằng đông bên ngoài khung cửa sổ, chờ đợi một kết thúc.

Nắng đã lên cao, hôm nay thời tiết nắng chói chang, không lâu sau có Hoàng môn thị lang đến phủ. Bái biệt công chúa và Bình Dương Hầu, tôi không mang theo hành trang gì, chỉ cầm mỗi cây trâm đồng.

Lúc bước lên xe, tôi quay đầu, như nhìn thấy ‘tôi’ đang ca hát nhảy múa ở Mai Uyển, ‘tôi’ đang xem ngựa ở mã tràng, ‘tôi’ đang đùa giỡn dưới trời tuyết, mọi người tươi cười vẫy tay với tôi.

Tạm biệt, phủ công chúa. Tạm biệt, Lý Dao Ca.

Ngày hôm qua đã chết ở hôm qua.

Có lẽ đây là lối thoát duy nhất của tôi.

Xe chạy nhanh khỏi phủ công chúa, tôi thẫn thờ nhìn cảnh vật bên ngoài, phố Chương Đài dần lùi xa, tôi đang thẳng tiến về phía nam.

“Dao Ca!” Bên ngoài có người gọi tôi.

Tôi vén rèm lên, thấy Triệu Thường đang đuổi theo sau vẫy vẫy tay.

“Triệu Thường!” Tôi nhoài ra ngoài cửa sổ, vì sao hắn còn…Lý Dao Ca đã chết, ca cơ vô lo vô nghĩ của phủ Bình Dương công chúa đã không còn, không bao giờ còn nữa.

Tôi buông mành, cho đến khi tiếng gọi xa dần hòa lẫn trong gió.

Thành Trường An vô cùng tấp nập, những con đường phồn hoa phú quý, những tòa kiến trúc đồ sộ vụt qua ngoài cửa. Cỗ xe nhanh chóng nhập vào đường lớn, phố Hoa Dương.

Người cũng thưa dần, khi ngẩng đầu còn có thể thấy thấp thoáng bóng đình đài lầu các trong thành Nam Cung. Nhắm mắt ngồi xuống, tôi nhốt mọi sự bên ngoài trái tim.

Đến khi tiếng gọi của hoàng môn thị lang lanh lảnh vang lên, tôi mới bừng tỉnh.

Ra khỏi xe, áng nắng chói chang đâm đau làm tôi không mở mắt ra được.

Đập vào mắt là những bức tường màu than chì nguy nga sừng sững, che khuất cả vùng trời, pho tượng thanh long quay về phía bắc, chu tước hướng về tây. Xuyên qua khe hở của tường thành có thể thấy bên trong là những tòa cung điện chằng chịt.

Tôi ngửa đầu ngắm nghía, tay áo phất phơ trong gió, trên cổng thành để ba chữ triện bằng đồng to đùng: Kim Mã Môn.

“Đã đến Vị Ương Cung, bệ hạ đang ở Y Lan Điện truyền gọi.” Hoàng môn thị lang dẫn tôi vào cung.

Nhìn lại con đường, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi đứng ngoài cung, thu vào mắt thành Trường An phồn thịnh.

“Cô nương, mời!” Hoàng môn thị lang lại nhắc nhở.

Vị Ương Cung, tôi cúi đầu nhớ kỹ cái tên cũ kỹ mang theo hơi thở phong sương của năm tháng, quanh quẩn trong không khí. Khi tôi thật sự bước chân vào Cửu Trọng Cung thì mới cảm nhận được bầu khí cổ xưa oai nghiêm.

Trước điện khắc những dãy núi hình rồng làm đài cao, dưới chân bốn phía được hoa văn hình rồng ôm lấy, những mái hiên ba lớp với tượng đồng Thương Long đang giương nanh múa vuốt.

Xung quanh là những bậc thềm đá màu xanh ngọc nhìn không thấy điểm cuối, một khắc đó, lòng tôi cũng quạnh quẽ tĩnh lặng, hóa ra tôi đã biết trước…hình ảnh trong mộng đang hiện ra trước mắt, vận mệnh đã được an bài.

Những tòa cung điện trùng trùng điệp điệp huy hoàng hùng vĩ, góc điện nhọn hoắt với những vọng lâu. Những dãy tường trắng ngói đen này đã chôn vùi biết bao nhiêu nước mắt và hồng nhan.

Tôi bước lên thềm đá như thể phía cuối chính là số mệnh của tôi, nhưng vườn ngự uyển sâu hun hút lại dạy cho tôi biết thế nào là cam chịu.

Trong Y Lan Điện, mùi huân hương lượn lờ, băng qua điện thì có vài cung tì đi theo tôi, vòng qua ba tấm rèm to, người đang ngồi trên tháp cao chính là Lưu Triệt.

Trong điện ánh nến sáng trưng, những chân nến bằng đồng được gắn trên vách tường, tay hắn đang cầm thẻ tre, chuyên tâm phê duyệt tấu chương, một bên là bốn vị hoàng môn mặt mày nghiêm túc, bên kia là năm cung tỳ, nhưng căn phòng lại chìm trong im lặng.

“Nô tỳ bái kiến bệ hạ.” Tôi cúi người, tay áo trải ra bên cạnh, đầu cúi sâu.

“Miễn lễ.” Giọng nói bình thản của hắn vang lên.

Tôi đứng thẳng dậy, cúi mặt, hai tay giấu trong tay áo, không ngừng tự nói với mình, chỉ có chết tâm mới có thể trở nên kiên cường, chỉ cần không yêu sẽ có thể kiên trì đến cùng.

“Lui ra.”

Các cung tỳ rời khỏi bàn, chỉ chốc lát mà cả Y Lan Điện chỉ còn lại hai chúng tôi, im lặng đến đáng sợ, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được rõ ràng.

“Lý Dao Ca.” Hắn khẽ gọi, ngẩng đầu ngoắc tôi.

Tôi cẩn trọng đi tới trước bàn, cánh tay hắn duỗi ra nắm lấy eo tôi, tôi khụy gối ngã vào ngực hắn.

“Bồi trẫm đọc sách.” Tôi mặt không chút phấn son đối diện với hắn, hắn lại cúi đầu dịu dàng hôn xuống thùy tai tôi, tư thái thân mật mà hắn thích lại khiến tôi vô cùng phản cảm.

Tôi giãy khỏi vòng tay hắn, quy củ quỳ gối trước bàn, cố ý lảng tránh hắn.

“Nhìn trẫm.” Ngữ khí của hắn có vẻ giận dữ.

Tôi ngước mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu của hắn, khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc. Tôi lại thấy sắc mặt hắn biến hóa, đây chính là hiệu quả tôi muốn.

“Đây là sao?” Hắn bóp mặt tôi, tay xẹt qua vết thương của tôi, lạnh lùng hỏi.

“Hôm qua bất cẩn bị thương.” Tôi quay mặt qua chỗ khác.

“Trùng hợp như thế? Hay vì nàng không muốn khuôn mặt này!” Hắn lớn tiếng quát, bàn tay bóp mặt tôi mạnh hơn.

Tôi không trả lời, nếu hắn đã biết thì tôi cũng không cần nói gì nữa.

“Được, được lắm!” Hắn buông mặt tôi ra, chỗ bị hắn bóp đã đau rát, sau đó hắn quẳng tôi lên trác thai (bàn phê tấu chương), rồi xoay người áp xuống.

Lòng tôi trầm xuống, lưng bị ép xuống bàn đau đớn nhưng khi hắn bóp mặt tôi, xé toạc áo tôi, tôi nhắm mắt cứng đờ, đã vào chốn hoàng cung này vốn chẳng còn đường ra.

“Nàng muốn gì, hả?” Hắn lưu luyến trên cổ tôi, dây dưa không rời rồi bỗng cắn xuống xương quai xanh của tôi, nhay nhay.

“Thứ tôi muốn vô cùng đơn giản.” Tôi quật cường trả lời, “Tôi muốn tự do.” Cơ thể bị hắn ép đau đến mức sắp không thở nổi nữa.

“Trẫm biết.” Hơi thở ấm nóng phun vào tai tôi, hắn hôn không ngừng lên vết sẹo, tôi cảm nhận rõ ràng cảm giác mát lạnh tê dại.

Tôi ngây ngốc nằm dưới thân hắn, không có phản ứng gì, không cự tuyệt cũng không đáp lại, trống rỗng nhìn lên nóc nhà cao cao, trên có khắc hai con rồng giữa đám mây cuồn cuộn, xung quanh ngập tràn hơi thở xa lạ.

“Trẫm sẽ thỏa mãn yêu cầu của nàng!” Hắn bỗng buông tôi ra, khinh khỉnh nói rồi xoay người gọi, “Tô Lâm!”

Tôi không ngờ hắn lại buông tha tôi nên cứ sững sờ nhìn hắn, ánh mắt của hắn lúc này lạnh lẽo vô thần, tựa như người vừa nằm trên tôi nói chuyện không phải hắn, lòng dạ đế vương như kim đáy biển.

Ngoài cửa một Hoàng môn đi vào, “Có nô tài!”

“Đưa nàng ta đi, biếm vào Vĩnh Hạng.” Hắn đứng dậy liếc tôi một cái rồi cầm lấy thẻ tre trên bàn ra ngoài, “Bộ dạng ngươi xấu xí như vậy trẫm cũng chẳng muốn gặp lại.”

“Dạ.” Hoàng môn đáp.

“Bệ hạ!” Tôi đột nhiên đứng lên, ung dung đối mắt với hắn, “Nô tỳ có thể hỏi ngài một chuyện không?”

“Không thể.” Hắn không buồn liếc nhìn tôi lần nữa mà sải bước ra ngoài.

Vĩnh Hạng, nơi giam giữ tội phi và cung nữ ấy là nơi thích hợp với tôi nhất. Nhưng Lưu Triệt, nếu hôm nay hắn để tôi ở Vĩnh Hạng, ngày khác tôi nhất định sẽ đường đường chính chính đi ra!

“Làm phiền dẫn đường.” Tôi sửa sang lại quần áo, cười nói với Tô Lâm, đến Vĩnh Hạng thôi.

Khi tôi đứng dưới cổng đá ở Vĩnh Hạng thì mới hiểu được hai chữ này hàm nghĩa gì, đêm tối vô tận. Hai bên tường cao ngất kẹp giữa con đường đá dài không có điểm cuối.

Vĩnh Hạng nối liền hai cung Trường Nhạc – Vị Ương lại là một thế giới hoàn toàn khác. Vùng trời trên cao xa tít tắp không thể với, ngay cả chim chóc cũng chẳng muốn lượn qua khu này. Ánh chiều tà kéo dài bóng tường, chiếu lên thân ảnh nhỏ bé yếu ớt của tôi và làm loang lổ bức tường đá với những gờ đá nông sâu bất đồng.

Người ở sau cổng đá đóng kín đã bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, lòng tôi cũng theo tiếng đóng cổng mà trầm luân trong đêm đen.

Tôi chưa bao giờ nghĩ lại có ngày đặt chân vào hoàng cung, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ cuộc đời lại bị phong bế trong cánh cửa cung thâm sâu. Tường trắng ngói đen nguy nga là thế nhưng đã vây khốn biết bao trái tim, chôn vùi biết bao chân ý!

A Kiều khoá chặt Trường Môn đó

Nam bắc nào ai được thoả lòng?

Trên con đường nhỏ này, hai bên đều là các cung nữ. Bị biếm vào Vĩnh Hạng, tôi nếu không phải tội phi thì cũng là cung nô.

Tô Lâm đứa tôi tới Cán y phòng giao cho cung nữ quản sự rồi rời khỏi, xem ra địa vị hắn không thấp, mọi người trong cán y phòng rất cung kính với hắn, nghĩ cũng đúng, có thể hầu hạ bên cạnh hoàng đế thì lời nói đương nhiên cũng có giá trị.

Từ nay về sau tôi đã có thân phận mới, cán y nô. Cung nữ quản sự được mọi người gọi là Tử Lan cô cô, tuổi không lớn, độ chừng hai mươi lăm thôi, nàng đánh giá tôi cao thấp một hồi, ánh mắt dừng lại ở vết sẹo trên má tôi đầy phức tạp, có lẽ nàng cho rằng tôi chắc đã phạm phải sai lầm nào đó trong cung mà chịu hình rồi bị biếm, chuyện như vậy ở trong cung cũng không lạ.

Y phục bằng lụa trên mình được thay ra, mặc vào y phục vải bố màu xanh bạc thếch, tóc búi cao, cây trâm được giữ trong ngực tôi làm vật tùy thân, đó là vật duy nhất Hoắc Khứ Bệnh để lại cho tôi.

Tôi cuộn mình nằm trên tháp gỗ chật chội, nhìn ra khung cửa cũ nát thấy bầu trời đêm tối đen không trăng không sao.

“Dao Quang…” Tôi lẩm nhẩm, nó đang ở chỗ nào trong cung?

“Đứng bên bậu cửa thong dong, Vị Ương vọng ngóng xa mờ xiết bao. Bạch Hạc kêu gào khản giọng cả, cô đơn lẻ bóng đến héo hon. Ngày tàn ngồi ngóng trong tuyệt vọng, rầu rĩ mình thôi với khoảng không. Minh Nguyệt trên cao sáng tỏ rọi, đêm hôm vắng lặng với tân phòng. Nhã nhạc véo von đổi thay rồi, sầu lo hoài niệm chẳng còn dài…”

Tiếng ca ai oán lúc gần lúc xa từ sâu trên con đường nhỏ vọng tới, thê lương đau khổ, là ai đang hát giữa đêm hôm thế này? Tôi lần theo tiếng ca đi ra cửa, tiếng ca đã dừng lại, tôi đứng ngoài cửa, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, gió đêm lạnh lẽo thổi qua.