Nghe người kia thản nhiên nói, “Lý cơ, lâu rồi không gặp!”
Đập vào mắt là khuôn mặt thản nhiên, đôi mắt hơi cong, khóe môi gợi lên ý cười như có như không, ngoài Lương công tử ra, ai còn có phong thái như vậy?
“Ngài sao lại ở đây?” Tôi còn chưa hết kinh ngạc, bình tĩnh hỏi, một tay vẫn còn nắm rèm che, hai người chúng tôi cách tấm rèm mà đứng đối mặt.
“Vì sinh kế thôi.” Hắn mỉm cười nghiêng đầu, mái tóc đen như mực phủ trên vai, không nhìn rõ được nét mặt.
Tôi buông rèm, xoay người tránh ánh nhìn của hắn. Lưng bị siết chặt, hắn từ phía sau ôm lấy tôi ghì vào lòng. Tôi theo phản xạ giãy dụa, hắn làm sao vậy, cho dù chúng tôi trước kia từng có gì đi nữa nhưng mọi chuyện cũng đã là quá khứ, người thông minh như hắn sao lại không hiểu.
“Nàng không sao là tốt rồi…Ta rất lo lắng.” Hắn tì cằm lên vai tôi, vùi mặt vào gáy tôi, khẽ thở phào.
Tôi sững sờ đứng yên tại chỗ không biết nên làm sao, không ngờ hắn cũng quan tâm đến người khác, ở cổ đại này, thực sự quan tâm đến tôi không quá mấy người, đột nhiên cảm động, lòng lại dấy lên một tình cảm ấm áp, tôi cầm cánh tay hắn muốn đẩy ra.
“Đừng nhúc nhích, một chút thôi!” Hắn càng ôm chặt hơn, cả người tôi bị hắn ôm trong lòng, người phía sau ngực phập phồng. Hai chúng tôi cứ giữ nguyên tư thế mờ ám ấy, im lặng đứng trong phòng, một mùi hương phảng phất lượn lờ.
Hóa ra hắn cũng có mặt yếu đuối mà chân thật, hắn rất giỏi làm ra vẻ bình thản bàng quan, vĩnh viễn chôn giấu khuôn dạng thật, lạnh lùng nhìn quanh, không cùng diễn cũng chẳng động tình.
“Giờ không phải không sao rồi, không cần lo lắng, ha ha...” Tôi yếu ớt nói, rồi bật cười ngốc nghếch. Hắn đột nhiên buông tay, phất tay áo đứng trước mặt tôi, thần thái tự nhiên, giống như người vừa rồi không phải hắn.
“Tuyết phưởng và băng dùng được chứ?” Hắn dẫn tôi ngồi xuống nhuyễn đệm, đưa một chung trà qua, lơ đễnh hỏi.
“Cám ơn ngài!” Tôi đón chung trà, mỉm cười khách sáo với hắn, hai tay nhẹ nhàng xoay xoay.
Hắn vì sao lại ở đây, tôi không khỏi hoài nghi, trong lòng nỗi băn khoăn ngày càng nhiều, nhìn qua thì quan hệ giữa tôi và hắn không bình thường, tôi quan sát sắc mặt hắn, nghĩ không ra nguyên nhân.
“Chúng ta rốt cuộc là có quan hệ gì, có thể nói cho tôi biết không?” Tôi quyết định hỏi, ngẩng đầu lại bắt gặp đôi mắt hắn thoáng ảm đạm.
“Nàng thật sự đã quên hết rồi, còn nhớ được đại ca nàng không?” Hắn hỏi ngược lại, tay nâng chung trà uống một hơi cạn sạch.
Tôi lắc đầu, ngượng nghịu cười, “Tôi không còn nhớ được gì…Làm sao bây giờ…”
“Vậy để khi nào có dịp sẽ nói lại, ta có việc đến Định Tương, tạm thời ở lại đây, không ngờ chúng ta cũng thật có duyên.” Hắn không tiếp tục đề tài kia.
“Tôi muốn biết.” Tự nhiên đối diện với ánh mắt hắn, tôi muốn nhìn thấu nơi đó thật ra đang cất giấu điều gì.
“Cẩm Nguyệt.” Hắn đột nhiên ngẩng đầu kêu, hoàng y nữ tử lên tiếng trả lời rồi bước vào, bước chân nhẹ nhàng, ngồi xuống bên cạnh Lương công tử.
Khom lưng, một chung trà nóng đưa tới cho hắn, toàn bộ động tác thành thạo quyến rũ, sau đó nhanh nhẹn đứng dậy, thân ảnh mảnh khảnh thoắt cái đã ra đến cửa.
Lương công tử nhìn thần sắc tôi, thu gọn khoảng cách, cúi đầu nói, “Cũng giống nàng.”
Tôi ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn hắn, chẳng lẽ tôi trước kia là tỳ nữ của hắn? Vậy hắn vì sao lại đến đây, tôi vì sao lại ở quý phủ công chúa, mối quan hệ này càng lúc càng hỗn loạn.
Hắn bỗng hài lòng mà cười rộ lên, gió xuân phơi phới, khóe mắt đầu mày đều rặt tư thái phong lưu, một tay giơ tách trà lên nói, “Lý cơ, còn không châm trà?”
Tôi trợn mắt, tự châm trà cho mình, đang định đưa lên miệng hắn đã vươn tay đoạt lấy, thong thả uống. Tôi đã được mở rộng tầm mắt rồi, người này tính tình quả nhiên quái dị.
“Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước, cáo từ!” Tôi lúng túng đứng dậy, sửa lại váy áo rồi bước ra cửa.
“Nàng không lo lắng cho Hoắc Khứ Bệnh sao?” Hắn vẫn dựa vào đệm, chú tâm thưởng thức tách trà.
Vừa nghe đến ba chữ Hoắc Khứ Bệnh tôi liền dừng bước, khóe miệng hắn cười gượng, tôi muốn biết tin, thật sự muốn biết!”
“Quả nhiên…nếu nàng không ngại, có thể tới chỗ ta ở.” Hắn nhẹ nhàng vẫy tay, kéo kéo góc áo nói.
Sau đó, tôi đã có bạn cùng tán chuyện, cuộc sống không còn đơn điệu, hơn nữa quan trọng nhất là, tôi có thể biết được một ít tin tức về chiến sự ở tiền phương.
Lương công tử có cái đặc biệt của hắn, tin tức linh thông, nhân mạch đông đảo, không phải hạng người hời hợt.
Ngày ấy hoa hải đường nở, tôi ngồi trong viện đánh đàn, hắn đứng dưới tàng cây anh đào múa kiếm, chúng tôi giữa lúc ấy dường như đã nảy sinh một sự ăn ý. Buổi chiều, gió hiu hiu thổi, hắn cùng khúc nhạc của tôi, lúc thì mềm nhẹ khi thì sắc bén, bóng áo xanh bay bay giao hòa cùng lá cây, hình ảnh thật đẹp đẽ.
Tôi ngồi trong bóng râm, uyển chuyển đánh đàn, hắn giữa màn mưa hoa quay đầu ngóng nhìn.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy một đời chìm nổi bất quá chỉ là một giấc mộng dài, bon chen nhiều năm cũng chỉ là một cái chớp mắt tao nhã.
Có một thứ tình sâu nặng gọi là số mệnh.
Hắn thu kiếm chậm rãi đến trước mặt vươn tay về phía tôi, “Có muốn cùng ta đi đến cùng trời cuối đất, rời xa hết thảy ân oán thế tục?”
Tôi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn, mỉm cười lắc đầu, không, tôi biết, hắn không phải chốn về của tôi, tôi thủy chung chỉ muốn chờ thiếu niên bừng bừng phấn chấn tư thế oai hùng trên chiến mã kia, mấy độ luân hồi cũng không thể quên.
Nhiều năm sau, mỗi khi tôi hồi tưởng lại quãng thời gian yên bình này, đều suy nghĩ lựa chọn lúc đó của tôi đến tột cùng là đúng hay sai, nhưng tôi lại chưa bao giờ hối hận, bất luận cùng trời hay cuối đất.
Tin chiến thắng từ tiền phương liên tiếp báo về, Hán quân xuất chinh vô cùng thuận lợi, chủ lực của Thiền Vu Hung Nô bị thiệt hại nghiêm trọng, bay đầu mấy ngàn. Hạ chí đã qua, đình viện quạnh quẽ, Lương công tử mang đến một bộ thẻ tre cho tôi xem. Cởi bỏ dây buộc, trải ra, mặt trên là mấy chữ tiểu triện, tôi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, ngoài hai chữ Vệ Thanh tôi hiểu được, còn lại tôi không hiểu.
“Hán quân đại thắng, tạm thời nghỉ ngơi ở Nhạn Môn, đợi qua thu sẽ tái chiến.” Hắn đưa lưng về phía tôi, chậm rãi nói.
Nghỉ ngơi hồi phục ở Nhạn Môn, Hoắc Khứ Bệnh cũng có thể cùng đi với tùy quân. Tôi ngây ngẩn nghĩ, đã mấy tháng không gặp, lúc chàng đưa tôi tới, hoa đào nở kiều diễm, nay trăm hoa đã tàn nhưng không biết có thể gặp mặt một lần hay không. Tin tức này khiến nỗi nhớ nhung cố nén trong lòng tôi đột nhiên trào dâng, nếu có thể, tôi thật sự muốn mọc đôi cánh bay thẳng đến Nhạn Môn, dù chỉ có thể từ xa nhìn thấy bóng lưng chàng cũng đã đủ rồi.
Hóa ra nhung nhớ một người, sẽ làm cho chính mình trở nên mù quáng nhưng hạnh phúc, tình yêu giữa hai người, sự chấp nhất của một người, thời gian sáu năm ngắn ngủi còn lại, đó là cuộc đời của tôi, cũng là sự kiếm tìm ngàn năm.
Lập thu vừa qua, mưa gió triền miên, lúc thì mưa thu lúc lại rét lạnh. Những ngày hè hoảng hốt trôi qua, không có vui sướng, cũng không có bi thương, chỉ có những giọt nước li ti ấm áp chảy dài.
Mưa phùn như tơ, tôi đội nón bước chậm trong mưa. Thành trấn nhỏ trong màn mưa mông lung khác với vùng sông nước ý vị Giang Nam.
Thật ra tôi cũng không thích cảnh trí ôn hòa của phương nam, lòng tôi chỉ có chân trời mênh mông, bồng bềnh lơ lửng giữa bức màn mưa bụi xanh lam, thỉnh thoảng có cánh chim xẹt qua, có thể chở được cả sớm mai vô tận.
Giọt mưa rớt trên giày thêu, thấm ướt mặt giày và góc váy, tôi rảo bước không nhanh không chậm hướng về tiểu viện ở thành đông. Một con tuấn mã phi như bay ngang qua, nước bắn tung tóe lên váy tôi, vành nón trên đầu cũng bị trận gió cuốn rơi xuống đất, cả người ướt sũng, tôi vội vàng đuổi theo, thầm nghĩ kẻ này quá lỗ mãng.
Chưa đi được mấy bước chợt nghe tiếng vó ngựa vòng trở lại, từ từ dừng trước mặt tôi, che khuất tầm nhìn. Tôi không khỏi căm giận nghếch đầu, đứng thẳng nói, “Ngươi làm sao lại…” ba chữ mất lịch sự bị tôi nuốt lại, không thốt nên lời.
Tôi sững sờ, mưa không ngừng rơi, nước từ trên mặt chàng chảy xuống, khóe mắt cong lên, mưa bụi che mất con ngươi trong suốt, khóe môi để lộ hai chiếc răng khểnh. Mưa như càng lớn hơn, trên mặt tôi lại có dòng nước ấm chảy xuống, dùng tay cố lau hai má.
Chàng xoay người xuống ngựa, thân thủ lưu loát như bộ dáng khi mới gặp. Nhưng lần này chàng không đưa tay cho tôi mà ôm siết lấy tôi trong ngực, tôi bị sức lực của chàng làm run lên.
“Dao Ca, ta nhớ nàng!” Chàng xoa đầu tôi, có lẽ ở trong mưa nghe không rõ, giọng chàng mang theo hơi thở buồn thương như gió thổi qua đại mạc, ánh trăng hắt bóng lên dòng nước xanh ngắt.
Tôi gật gật đầu, vì chàng cao hơn tôi nhiều nên chỉ có thể ôm chặt lấy thắt lưng chàng, tựa đầu chôn trước ngực chàng.
“Muội cảm giác hai tháng nay dài dằng dặc như đã nhiều năm.” Tôi nhắm mắt lại, hít hà lấy mùi hương trên người chàng, vẫn là mùi cỏ xanh tự nhiên, là hơi thở phơi nắng phơi sương và sự mạnh mẽ tinh khôi của chàng.
“Ta cũng vậy, nhịn không được lập tức chạy tới gặp nàng.” Chàng khẽ cười, kéo tôi ra khỏi vòng ôm ấm áp nhìn chăm chú vào mắt tôi.
Tôi kiễng chân, hôn lên má chàng một cái thật kêu. Chàng trợn tròn hai mắt, má đỏ bừng, chàng đang xấu hổ ư?
“Dao Ca, nàng…” Chàng nhìn nhanh bốn phía, may là quanh đó không bóng người.
Tôi thừa dịp chàng không chú ý, lại hôn lên má bên kia của chàng, thấy gò má chàng xuất hiện một mảnh hồng hồng, thật là đáng yêu! Tôi nhịn không được phá lên cười, xoa xoa má chàng. Lúc này chàng mới sực tỉnh, nghiêng đầu nhìn tôi, bắt lấy hai tay tôi, ôm ngang rồi vất lên ngựa, tôi la lên nắm lấy dây cương. Chàng cũng phi thân lên, giữ tôi ngồi yên rồi nhanh chóng chạy đi.
“Tự gánh lấy hậu quả.” Chàng dài giọng cọ cọ lên gáy tôi, tôi cảm thấy ngứa ngáy, lấy tay đẩy mặt chàng.
Chạy thẳng về dịch quán, Phàn Huy nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh vội vàng tiến lên hành lễ, Hoắc Khứ Bệnh khoát tay, kéo tôi đang ướt sũng bước lên lầu, tôi từ đáy mắt Phàn Huy nhìn thấy một tia mờ ám.
Đẩy cửa phòng ra, Hoắc Khứ Bệnh cúi xuống ôm lấy tôi, đưa chân đóng cửa lại, “Chàng muốn làm gì!” Hành động của chàng khiến tôi bất an, nhất thời nghĩ đến những tư tưởng không thuần khiết, cô nam quả nữ, chung một phòng…Nghĩ đến đây tôi bỗng đỏ mặt.