Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 330: Trên đời không có cha mẹ sai




Đã giải trừ cấm lệnh mỗi người một đấu lương thực, toàn bộ lương thực ở chùa Thanh Phong được mang về nhà, Tả Thiếu Dương cùng Miêu Bội Lan, Bạch Chỉ Hàn tìm Trí Không đại sư, nhận lại bốn mươi đấu gạo, mười đấu trong ba ngày chuẩn bị chạy nạn đã ăn hết rồi, lương thực quả nhiên là dấu trong bụng tượng Phật, không hiểu vì sao trước kia quan binh không phát hiện, hẳn là có cơ quan, song đó là bí mật của người ta, Tả Thiếu Dương không tiện hỏi.

Tiêu Vân Phi mấy hôm nay biệt tăm, Tả Thiếu Dương hỏi ông ta ở đâu, Trí Không nói không biết, y liền cắm một cành cây làm dấu hiệu, nhưng mãi không thấy ông ta tới tìm.

Vị lão ca này của mình đúng là như rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi, tính ra mình cũng không phải hoàn toàn nói dối mà, nha đầu Răng Thỏ gần đây cứ nhìn mình soi mói, làm như muốn phân biệt câu nào của mình là thật, câu nào là giả vậy, và tất nhiên y vẫn ngủ một mình rồi.

Chập tối hôm đó Triệu Tam Nương tới cáo từ, đã có người thuê hiệu nhà nàng, đặt cọc tiền thuê tới nửa năm, tạm thời cắn răng mua được lương thực ăn rồi, nàng là quả phụ sống nhờ nhà người ta sẽ có điều tiếng không hay, tới cảm tạ rồi dẫn hai đứa con gầy yếu về nhà.

Tiếp đó toàn bộ Tang gia tới tìm Tả Thiếu Dương, Tang Tiểu Muội được Hoàng Cầm dìu đỡ.

Thời gian qua Tang gia được ăn uống bình thường, ngoài ra Tiểu Muội còn được Tả Thiếu Dương cho ăn cháo thịt nạc nhân sâm, cùng trứng gàbổ dưỡng, Tiểu Muội đã khỏe hẳn, chỉ là vẫn gầy gò lắm, cằm nhọn hoắt, má tọp lại, nhìn mà đau lòng, chợt nhớ mấy hôm nay không đi thăm nàng rồi, chỉ bảo Thảo Nhi đưa cháo, không phải y bao biện, nhưng y quá bận, không thể chiếu cố chu toàn mọi mặt.

Tang Tiểu Muội cười gượng:

- Hiện giờ có thể mua được lương thực rồi, bọn muội muốn chuyển về.

- Trong nhà còn tiền không?

Tả Thiếu Dương nói thêm:

- Không được nói dối đâu đấy.

Tang mẫu thở ngắn than dài chạy lên nói:

- Tả thiếu gia, trước khi cậu giúp đỡ nhà ta, trong nhà có bao nhiêu tiền đi mua lương thực rồi, đã tiêu hết sạch, còn cả của hồi môn của Tam nha đầu từng cho cậu vay trả nợ ấy...

Nói tới đó bà ta còn cố ý dừng lại một chút:

- Cũng phải mang đi cầm cố đổi lương thực, trong nhà chẳng còn gì nữa, biết làm sao sống bây giờ?

Coi bà ta như không khí, Tả Thiếu Dương tiếp tục nói với Tiểu Muội:

- Muội cứ ở lại đây đi, đợi khi nào cuộc sống trở lại bình thường, có người uống trà thì hẵng về.

Bình thường Tang Tiểu Muội rất nghe lời y, nhưng chuyện này nàng không theo:

- Huynh mời muội giúp kinh doanh quán trà, chứ không phải hưởng phúc, chắc bây giờ chẳng có ai tới uống trà đâu, nhưng không mở cửa thì càng chẳng có ai tới.

Tả Thiếu Dương chưa bao giờ thực sự quan tâm tới thu nhập từ cái quán trà đó, nhưng đã giao việc cho nàng thì phải tôn trọng nàng, không thể để Tiểu Muội cảm thấy đang nhận bố thí:

- Muội nói đúng, vậy muội về mở quán, quy củ cứ làm theo như cũ, mỗi ngày ta sẽ bảo Thảo Nhi mang đồ ăn tới cho muội.

Tang mẫu cuống lên chạy hẳn tới trước mặt Tả Thiếu Dương:

- Vậy nhà ta thì sao? Tả thiếu gia, ta là mẹ của Tiểu Muội, cậu phải cho chúng ta chút gì ăn chứ.

Tả Thiếu Dương cuối cùng cũng nhìn bà ta, mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, ngay trước mặt Tiểu Muội, y cũng không nén được căm ghét, giọng quyết liệt:

- Đó là chuyện của bà, khi Tiểu Muội sắp chết bà đã làm cái gì, bà không quan tâm, chỉ biết ăn bánh bao của muội ấy, lúc ta đưa Tiểu Muội về nhà chữa trị, bà có một giây phút nào lo cho Tiểu Muội không? Không, bà chạy ra đòi ta tiền mới được đưa Tiểu Muội đi, nếu ta không về kịp thì Tiểu Muội đã không còn, bà còn mặt dày nhận mình là mẹ Tiểu Muội sao? Bà đi đi, bá phụ và Tang đại ca có thể tiếp tục ở lại quán trà, ta cũng cho người mang đồ ăn tới, nhưng ta không cho bà ăn, không cho bà ở đó, nếu không ta cho người ném bà ra đường, thậm chí đưa lên quan.

Tang mẫu ba hồn bảy vía bay mất cả, vật vã kêu:

- Tả thiếu gia, cầu xin cậu mà, lão thân chừng này tuổi rồi, ăn gió nằm sương chỉ e sớm tối là không còn mạng nữa, lão thân biết sai rồi, cậu tha cho ta một lần này đi, lão thân không dám nữa, lúc đó lão thân đói quá, đói quá mà, có biết gì nữa đâu … hu hu hu..

Tiểu Muội nhìn mẹ như thế không đành lòng gỡ tay Hoàng Cầm ra, quỳ xuống:

- Công tử...

- Tiểu Muội, muội làm gì thế!

Tả Thiếu Dương đỡ nàng dậy nhưng không được, lại nghe nàng gọi mình là công tử chứ không phải Tả đại ca, như có gai đâm vào tim:

- Đừng làm thế, có gì từ từ nói.

Tiểu Muội chua xót vô tận, dập đầu một cái:

- Thiên hạ không có cha mẹ nào sai, mong công tử nể tình mẹ ta tuổi cao sức yếu, bỏ qua cho mẹ ta lần này, chỉ cần công tử cho mẹ ta chỗ trú thân, không phải lưu lạc nơi đầu đường, không dám đòi hỏi gì thêm.

Tả Thiếu Dương còn cách nào khác, bản ý của y làm thế cho Tang mẫu thấy mình có khuê nữ hiếu thuận thế nào, còn chẳng hiểu nếu bỏ mặc bà ta, Tiểu Muội làm sao ăn ngon ngủ yên được, không ngờ Tiểu Muội phản ứng như vây, rối rít nói:

- Thôi được, muội hiếu thảo như thế, vậy để bà ta ở lại quán trà.

Quay sang nói với ba người Tang gia:

- Từ hôm nay ta thuê ba người làm hỏa kế quán trà, bao ăn ở, bá phụ và Tang đại ca mỗi người hai trăm đồng... Còn bà, không có lương, thích làm thì làm không làm thì đi, bà có khuê nữ như vậy, nếu còn không biết quý trọng, ta tin ông trời sẽ trừng phạt bà.

Ba người Tang gia mừng rỡ, Tang phụ cảm tạ liên hồi, Tang Oa Tử cười toét miệng, hắn xưa này luôn ít lo nghĩ, Tang mẫu tuông một tràng những lời hoa mĩ buồn nôn ca ngợi Tả Thiếu Dương.

Cả nhà Tang Tiểu Muội cáo tử về nhà.

Cho tới bây giờ tất cả người Tả gia trợ cấp đều đã tự lo cho cuộc sống, trở về nhà, Quý Chi Đường khôi phục bình tĩnh, Tả gia được thưởng 50 đấu gạo trắng, thêm vào lương thực lấy từ chùa Thanh Phong về và dấu ở dưới giếng, có gần trăm đấu, chia cho mười sáu người Tả gia, Cù gia, Miêu gia, có thể duy trì bốn tháng, lúc đó giá lương thực chắc chắn sẽ hạ xuống, không còn gì lo lắng nữa rồi.

Quan binh không chỉ làm đất hai ngày như Tả Thiếu Dương xin với Đại tướng quân, tới hôm nay toàn bộ ruộng đất xung quanh Hợp Châu đều được cày xới một lượt, nghe nói là phản quân muốn lập công chuộc tội cho nên cũng nhiệt tình tham gia, thế là cả đất hoang cũng được chăm sóc, vài vạn binh sĩ cùng vung đao múa kiếm ra ruộng, kênh mương cũng được nạo vét, đưa nước chảy bốn phương tám hướng, thậm chí còn nhiệt tình giúp luôn cả ươm giống.

Đây là tin tức không thể tốt hơn với điền hộ, bọn họ vượt được binh tai lần này thì sức khỏe đã vô cùng hư nhược, không thể khôi phục trong thời gian ngắn, làm đất cầy bừa lại là công việc đòi hỏi thể lực nhất, giờ có quan binh giúp rồi, có thể tận dụng thời gian này khôi phục thể lực.

Có điều Hợp Châu trước cuộc chiến chỉ có một phần ba đất đai có người cày cấy, bây giờ càng thiếu sức lao động nghiêm trọng, nên dù có quan binh giúp sức, nha môn ra chính sách ưu đãi, nhưng trừ Tả gia đã cho thuê toàn bộ ruộng đất, các đại chủ khác đều đau đầu tìm điền hộ.

Sau năm ngày lật tung ruộng đồng Hợp Châu, quan binh rút đi, tòa thành mấy ngày tưng bừng náo nhiệt, mọi người vẫn chìm trong niềm vui hòa bình lặp lại, giờ chợt nhận ra cả thành vắng vẻ tới thê lương.

Ruộng đã được cày rồi, nhưng nếu không có người thường xuyên nhỏ cỏ dại, cỏ sẽ nhanh chóng lan khắp ruộng, cướp đi dinh dưỡng của đất khiến sản lượng giảm. Kênh mương được khơi thông rồi, nhưng không có người đạp nước đưa tới ruộng, chẳng mấy chốc lúa bị chết khát, cho dù mưa thuận gió hóa, tới vụ thu hoạch không có người, e là lúa chết thối trong ruộng, có khi tới lúa giống chẳng thu về đủ.

Tương lai còn nhiều gian nan.