Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 301: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng (2)




Miêu Bội Lan không ý kiến, Vượng Tài hăm hở làm ngay, hắn rất tháo vát, lột vỏ bện thừng vô cùng thuần thục, chẳng mấy chốc đã bện được dây thừng dài mười mấy trượng, Miêu Bội Lan vận hết sức lực, xoay tròn ném đi.

Vù.

Rìu được buộc vào dây thừng bay tới phía trước, xuyên qua biển mây, trong ánh mắt kỳ vọng của họ, nhưng kết cục lại rơi xuống vực sâu.

- Thừng không đủ dài rồi, chúng ta làm tiếp.

Tả Thiếu Dương nãy giờ nhìn bọn họ bện thừng, việc này đơn giản, chẳng mấy chốc học được, chủ yếu phụ trách bện thừng, còn lấy vỏ cây hai người kia am hiểu hơn.

Miêu Bội Lan lần nữa ném rìu đi, kết quả tương tự, mà thừng thì còn hẳn một vòng, hiển nhiên tuy nàng rất khỏe, nhưng vực rộng, không ném qua được, thử mấy lần đều thất bại.

Đinh Tiểu Tam mắt nhìn xa xa, nói mà chính bản thân cũng không dám tin tưởng:

- Giờ chỉ còn cách bện thừng dài hơn nữa leo xuống thôi.

Tả Thiếu Dương thở dài:

- Mong rằng vực này không quá sâu.

Miêu Bội Lan đấm lưng nói:

- Ca, muội mệt lắm rồi, nghỉ một chút được không?

- Phải phải, ta làm ít không biết hai người khổ cực, giờ qua trưa, chúng ta nghỉ ngơi ăn uống đã rồi làm tiếp, dù sao cũng không thể xong ngay được.

Tả Thiếu Dương lấy bánh bao trong giỏ ra, đưa Vượng Tài và Miêu Bội Lan:

- Này, ăn đi.

Ăn xong, Vượng Tài vốn định tiếp tục đi bện vỏ cây, hắn sợ nơi này lắm rồi, cả đêm qua nghe tiếng hồn ma đòi mạng suốt, thế nhưng vừa lột thêm ít vỏ cây thì buồn ngủ díp mắt, đoán chừng đêm qua mình không ngủ, sáng nay lại làm việc vất cả, bốc hết nắm tuyết xoa lên mặt cho tỉnh táo, được một lúc không chịu nổi, đành kiếm chỗ khuất gió ngồi dựa vào cây ngủ.

Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan ngồi ngồi dưới tảng đá, vai dựa vào nhau ngủ.

Ngủ được một lúc, Tả Thiếu Dương mở mắt ra, nhè nhẹ tách người khỏi Miêu Bội Lan, rón rén đi tới bên cạnh Vượng Tài, cởi đai lưng ra, mỗi đầu vòng chắc qua bàn tay sau đó quấn vòng quanh cổ Vượng Tài, tư thế chuẩn bị sẵn sàng, hít hơi, cắn răng giật mạnh hai tay.

Vượng Tài giật mình tỉnh dậy, muốn kêu mà không kêu được, hai tay cào cổ không gỡ được dây ra, quờ quạng tóm người đang siết cổ mình, nhưng với không tới, chân ra sức đạp, chẳng bao lâu không đạp được nữa, hai tay buông thõng xuống.

Tả Thiếu Dương vẫn kéo đai lưng hơn một tuần trà nữa mới buông tay, Vượng Tài đầu ngoẹo một bên, y cởi đai lưng của Vượng Tài, gộp với của mình làm một, lại từ từ đi về bên cạnh Miêu Bội Lan, lần này cẩn thận hơn xoắn một vòng qua cổ nàng, rồi kéo dây vòng qua tảng đá, hai tay nắm chặt dây, chân đạp vào vào tảng đá giật mạnh.

Miêu Bội Lan cũng như Vượng Tài lúc nãy, chân đạp tay khua, song vô nghĩa, kết cục không khác gì, sức yếu dần, vùng vẫy một lúc, bọt mép sùi ra, người co giật vài cái rồi nằm im.

Tả Thiếu Dương không nhìn thi thể nàng, ngửa mặt lên trời lẩm bẩm:

- Lan Nhi, xin lỗi muội, với số lương thực, tiền tài trên núi, có thể biến ta thành đại phú hào, hai người quá tốt bụng, không thể cùng ta làm việc ác, cho nên, rất xin lỗi, ta không thể để ai biết được, chuyện này.

Nói xong xách đơn đao đi về phía chùa.

Tả Thiếu Dương đi được một lúc thì bên vách núi có cái bóng hiện ra, trông giống người, nhưng di chuyển như bóng ma lướt trên mặt đất, tới bên hai thi thể, nhìn một cái rồi thở dài, đuổi theo y.

Khi cái bóng ma kia biến mất, Miêu Bội Lan mở mắt, cởi đai lưng thít ở cổ, cả người run rẩy lúc nãy mắt nàng khép hờ khi cái bóng lượt qua bên cạnh nhìn thấy bóng dáng nó tới giờ chưa hết sợ, nhưng Tả Thiếu Dương cần nàng, đấm mạnh vào hai đùi cho khỏi run, chạy sang bên chỗ Vượng Tài, đặt tên lên mũi hắn kiểm tra, lấy cung tên, rìu, dao bổ củi dắt lên người, chạy biến mất trong mây mù.

Tả Thiếu Dương về tới Quỷ Cốc Tự, hạ người xuống thật thấp, đi khẽ khàng như mèo tới thiện phòng của lão giả, bên trong truyền ra tiếng rên rỉ sung mãn của Thúy Nương, tiếng thở yếu ớt của lão giả.

Kịch chiến nửa ngày, người lão giả đã nhũn ra trên giường, ông ta không đếm nổi bao lần nữa, mới đầu vô cùng tận hứng, còn cầm cự được tới tận khi làm Thúy Nương cũng đạt cao trào, sau đó đuối dần, Thúy Nương vẫn nhiệt tình như lửa chẳng hề biết mệt mỏi, dùng vô vàn thủ đoạn kích thích, thế là ông ta nằm im nhắm mắt hưởng thụ, nhưng dần dần hưởng thụ biến thành chịu tội, tay chân chẳng còn sức, ông ta không muốn nữa, nhưng thứ đó vẫn cứng, Thúy Nương không ngừng nhấp nhô trên người, ông ta mắt mờ đi, đầu óc váng vất.

Lảo giả biết tiếp tục thế này mình cạn kiệt mà chết, bây giờ ông ta mới hiểu trên đời thực sự có người quá ham sắc dục cạn tinh mà hết, không phải khoa trương.

- Muội tử, đừng, đừng làm nữa...

- Vì sao?

- Ta, ta không chịu nổi nữa.

- Hi hi, lão ca khiêm tốn, vẫn còn thẳng đứng thế này mà, thanh niên cũng không bì được đâu nhé.

Giường lại kêu cót két, cơ thể trần truồng Thúy Nương trước mắt, hai bầu ngực nảy tưng tưng lên xuống, mồ hôi đẫm da thịt, mồm há to, cổ rướn cao rên rỉ, cảnh tượng khiến nam nhân máu sôi sùng sục, lại khiến lão giả kinh sợ:

- Ta, ta không chịu nổi nữa... tiết thêm một lần, ta chết thật đấy.

Thúy Nương phủ mình xuống, tay ôn nhu vuốt ve mặt lão giả, eo không ngừng hoạt động:

- Lão ca nói dù muội vắt cạn lão ca cũng cam tâm tình nguyện cơ mà.

- Muội tử, ta... xin tha mạng, tha cho ta.

- Không được, lão ca nói chỉ cần ta hầu hạ thật tốt, sẽ chia đồ cho ta sao, ta muốn nhiều lắm, muốn chuỗi vòng, muốn lương thực, muốn cả rương báu vật, muốn tất cả, tất nhiên phải hầu hạ lão ca tới cùng rồi.

Thúy Nương ngửa cổ cười ngất:

Lão giả ngực phập phồng kịch liệt, nói đứt quãng:

- Ta... không cần gì nữa.. không chịu được rồi... tất cả là của muội tử hết... tha, tha cho ta.

Nỗ lực đưa tay lấy chuỗi vòng ngũ nhãn lục thông đeo ở cổ, nhưng tay chỉ giơ lên được nửa chừng.

- Hi hi hi, lão ca có phúc mà không biết phúc, thôi tình đan là bảo bối bí truyền trên hoa thuyền bọn ta đấy, chỉ những đại lão gia mới được phục vụ, chế tạo rất tốn công đó. Có điều thuốc rất hiếm, hơn nữa cũng không thể dùng một lúc quá nhiều, hôm qua tiểu muội đã bôi thuốc khắp người, lão ca lại quá tham lam làm chi, thuốc quý, không dùng tới khi hết hiệu lực chẳng phải phí sao?

Lão giả chẳng biết còn nghe được không, mắt đã trắng dã, bọt mép sùi cả ra.

- Tại lão ca thôi, toàn thân ta chỗ nào cũng muốn, liếm người ta phát nhột, hi hi hi.

Thúy Nương càng nhún mình nhanh hơn, mạnh hơn.

Lão giả đã thở ra nhiều hít vào ít, tay chân co giật.

Thúy Nương mỗi lần nhấp mạnh xuống là một lần rướn cổ kêu dài, cười càng sảng khoái, vỗ vỗ má lão giả:

- Lão ca, cho huynh biết một việc nữa để khi Diêm Vương có hỏi tới thì khỏi hồ đồ nhé... Ta không phải là nha hoàn trên hoa thuyền đâu, mà là hoa khôi có tiếng đó, ai cũng gọi là "Bạch Cốt Tinh", không cần dùng tới bảo bối kia thì nam nhân kể cả trai tráng đôi mươi cũng không cầm cự được với nô gia đâu. Được nô gia hầu hạ một đêm vô cùng tốn kém lắm đó, lão ca nên biết mình may mắn thế nào đi, hi hi hi...

Lão giả người giật giật mấy cái rồi xụi lơ, không nhúc nhích.

Thúy Nương thở hổn hển, mặt hồng rực, tát ông ta mấy cái:

- Đừng giả chết chứ, lão ca, huynh thích ngực ta lắm đúng không, ta dùng nó tiễn huynh đi nốt chặng đường cuối nhé.

Nói xong hạ người áp bầu vú lên mặt lão giả, đồng thời ôm chặt đầu ông ta.

Lão giả quả nhiên chay tay quẫy đạp, Thúy Nương cười lớn:

- Nô gia biết mà, lão ca thật giảo hoạt.

Lần này Thúy Nương áp chặt ngực của mình vào mặt lão giả thật lâu mới đứng dậy, chẳng thèm nhìn lại thảm cảnh của lão giả, ngâm nga ca khúc mặc y phục vào, xong xuôi lấy chuỗi vòng đeo trên cổ ông ta, lấy tay chải lại tóc, hài lòng nhìn cơ thể mình, sau đó đi ra.