Ngộ Không, Bát Giới, Sa Hòa Thượng còn cả Tiểu Bạch Long đều ở đây!
Nhưng Hủy Tử ca ca đáu? Còn cả Bồ Đề đi đâu rồi?
Ấu Nương hoảng hốt, vội vàng bò từ trên giường xuống, xỏ giày chạy ra ngoài.
Bốn con chó nhỏ cũng bị đánh thức, cùng chạy theo sau Ấu Nương ra ngoài. Ngoài thiện phòng, mặt trời đang dần nhô lên.
Bồ Đề nằm bên ngoài thiện phòng, Dương Thủ Văn c ởi trần, tứ chi đang phủ phục trên nóc nhà, đối diện với mặt trời đang mọc.
Đây chính là Kim Thiền dẫn đạo thuật là Dương Đại Phương đã truyền thụ cho Dương Thủ Văn.
Thỉnh thoảng hắn có phát ra tiếng khì – khì, yết hầu và quai hàm ực ực, nhưng môi mím chặt, âm thanh kia dường như phát ra từ trong bụng hắn. Đây chính là điểm đặc biệt của Kim Thiềm dẫn đạo thuật, dùng âm thanh, chấn động nội phủ làm cho khí huyết tinh thông.
Trước kia Dương Ấu Nương đã từng nhìn thấy Dương Thủ Văn tu luyện loại võ công này, cho nên nàng cũng không lấy làm lạ.
Nàng lặng lẽ không để gây ra tiếng động, nhẹ
nhàng ngồi dưới cửa hiên, hai tay nhỏ chống cằm, ngồi xem lặng lẽ.
Cơ thể của Dương Thủ Văn đắm chìm trong ánh mặt trời, dường như phủ thêm cho hắn một tầng hào quang.
Trong ánh mặt trời, Dương Ấu Nương dường như còn nhìn thấy một không khí mênh mông. Đó chính là ảo giác của khí huyết Dương Thủ Văn đang sôi trào. Nàng cứ lẳng lặng ngồi như vậy, con Bồ Đề nằm phục bên cạnh nàng, bốn con chó nhỏ cũng phục dưới chân nàng.
Sáng sớm, từng cơn gió thối vào thiền viện hẻo lánh làm cho không khí thêm phần ấm áp và yên bình.
Sau khi có một vầng mặt trời đỏ nhảy ra khỏi đường chân trời, Dương Thủ Văn khí hành cửu chuyển, tinh thần sảng khoái.
Hắn nhảy từ trên nóc nhà xuống, nhìn thấy Ấu Nương khẽ mỉm cười:
- Ấu Nương, chào buổi sáng!
- Chào Hủy Tử ca ca!
Ấu Nương đỏ mặt đáp lại một tiếng rồi hạ giọng nói:
– Hủy Tử ca ca, chỗ này gió lạnh, huynh mặc thêm áo vào đi.
Thực ra Dương Thủ Văn suy nghĩ không
nhiều lắm, hắn đồng ý rồi đi vào thiện phòng.
Hóa ra Hủy Tử ca ca đang…
Trong lòng Ấu Nương có một cảm giác mất mát, tâm trạng có sự phức tạp. Thiếu nữ nào không hoài xuân? Mặc dù Ấu Nương mới 11 tuổi, nhưng ở thời đại này 14 tuổi là đã có thế thành thân, nàng cũng không còn nhỏ nữa.
– Hủy Tử ca ca, chỗ này thật yên tĩnh.
Lúc Dương Thủ Văn mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, Ấu Nương đã lấy lại tinh thần.
Nàng nghi ngờ nhìn Dương Thủ Văn hỏi:
– Bây giờ là lúc nào rồi, sao vẫn chưa thấy pháp sư xuất hiện?
Dương Thủ Văn không khỏi cười khố một tiếng, xoa xoa đầu của Ấu Nương.
Thực tế, tình hình của chùa Tiểu Di Lặc này là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đêm qua hắn ôm Ấu Nương, lặn lội đường xa lúc vào chùa Tiểu Di Lặc đã sắp là giờ Tý.
Nhưng sau khi đến chùa rồi hắn mới phát hiện, cả chùa không một bóng người. Nhìn dấu tro bụi trong Đại Hùng Bảo Điện thì đã có một khoảng thời gian dài nơi này không có ai quét tước. Hắn đi quanh chùa một vòng, cũng không tìm thấy một tăng nhân nào.
Nói vậy, sau đêm xảy ra án mạng, Huệ Nhân pháp sư và những tăng nhân đã sợ hãi và dời bỏ nơi này.
Nghĩ như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Dù sao trong số những người chết kia cũng có đồng bạn của họ.
Hơn nữa, thích khách không bị sa lưới, 2 tên thích khách chạy trốn, càng khiến họ sợ hãi hơn.
Hòa thượng cũng là người, xảy ra chuyện đó giữa nơi hoang vu này, là người bình thường thì ai cũng sợ hãi.
Cũng may, tuy các hòa thượng đã đi nhưng họ để lại rất nhiều đồ đạc.
Sau khi Dương Thủ Văn tìm đươc chăn nệm, hắn đã ở trong miếu chờ suốt đêm.
Không được, tuy một đêm không ngủ nhưng Dương Thủ Văn vẫn không cảm thấy mệt mỏi. Hắn tìm được một cái chối, quét dọn đình viện. Ấu Nương chạy đến cạnh giếng múc một thùng nước rồi đi đến bên cạnh Dương Thủ Văn, vừa đi vừa vẩy.
Trong chùa vốn hoang vắng cũng trở nên ấm cúng hơn khi có tiếng cười trong như chuông bạc của Ấu Nương.
Dương Thủ Văn cũng không kìm được cười cùng Ấu Nương quét dọn chùa chiền sau đó ngồi
thở hốn hển ở cửa Đại Hùng Bảo Điện.
– Hủy Tử ca ca, ăn bánh đi!
Trong bếp vẫn còn đồ nấu ăn, còn có cả củi lửa nữa.
Dương Thủ Văn không biết nấu cơm, nhưng với sự khéo tay của Ấu Nương thì một bữa ăn không phải là chuyện quá khó.
Nàng hâm nóng lại bánh nướng đêm qua, vậy là hai người có một bữa ăn thật no nê.
Rồi sau đó, Dương Thủ Văn đi vào Đại Hùng Bảo Điện, hắn thắp nến, nhìn bên trong trống rỗng, cuối cùng hắn nhìn bức họa La Hán trên vách tường. Hắn đứng lẳng lặng trong Đại Hùng Bảo Điện, trong đầu hiện ra một bóng người. Y hốt hoảng, hoang mang, lòng mang nỗi sợ hãi, một mình ngồi bồi hồi trong đại điện này, cuối cùng ngồi dưới bức tường.
Tham bái Trường Mi?
Sao ta lại thấy không đáng tin!
Dương Thủ Văn chậm rãi đi đến, đứng lại dưới tường.
Ngoài Đại Hùng Bảo Điện có đồ án 3 con hố đang rình mồi. Còn ta, lại lẻ loi một mình, muốn chạy cũng rất khó.
Lúc này, ta đứng ở đây.
Đúng rồi, sở dĩ ta tới miếu thờ hẻo lánh này…
Dương Thủ Văn lóe lên một ý tưởng, dường như hắn nghĩtới điều gì đó.
Ta ở trong này nhiều ngày, tuyệt đối không phải là vì tham luyến phong cảnh nơi đây mà vì… đợi người?
Đúng, là đợi người!
Nhưng chưa đợi đến lúc người ta đợi xuất hiện, kẻ địch đã đuổi đến rồi.
Từ từ đã…
Dương Thủ Văn ra sức vò đầu, về mặt lý luận tất cả những tưởng tượng vừa rồi của hắn không sai. Như vậy tại sao hắn phải đến tham bái ở đây?
Ánh mắt của Dương Thủ Văn dừng trên bức tranh kia, hắn nheo mắt lại.
– Hủy Tử ca ca, có người tìm huynh.