Đại Đường Kỳ Án

Chương 67




– Ta đoán Mạt Lỵ cũng không rõ ràng lắm. Nhưng ta tin tưởng, Lục Châu nhất định sẽ dặn dò gã, chỉ là không biết sẽ dùng phương thức gì để

dặn dò. Sau khi ngươi trở về hãy điều tra cẩn thận. Đối phó với một kẻ ngốc thì đối với con đương nhiên là rất dễ dàng.

- Cha có ý tứ gì?

Dương Thủ Văn quay đầu trừng mắt Dương Thừa Liệt, đã thấy Dương Thừa Liệt ngửa mặt lên trời cười ha ha, sau đó chắp tay sau lưng, lưu loát rời đi.

– Cha, ngài có quen biết Cái Lão Quân không?

Dương Thừa Liệt dừng bước chân, quay người lại hỏi:

– Hỏi cái này đế làm gì?

Dương Thủ Văn nghiến răng nghiến lợi nói:

– Con bị con trai của Cái Lão Quân đùa bỡn.

- Đám người kia không rõ lai lịch, nhưng rõ ràng không phải là kẻ tập kích người của huyện nha. Con không tin Cái Gia Vận nhìn không ra những người đó không dễ chọc, nhưng vẫn truyền tin tức cho con, rõ ràng là muốn con đi dò xét đối phương. Tên nhóc này thật hiểm ác, có mục đích riêng. Con đần độn mười bảy năm, cũng không có nghĩa là có thế bị người đùa giỡn, con muốn tìm tên nhóc này để đòi lại công bằng.

Dương Thừa Liệt nhăn mày lại, lộ ra vẻ do dự.

ông ta ngẫm nghĩ một chút, sau một lúc lâu mở miệng nói:

– Chuyện này con không cần ra mặt, ta sẽ đế Cái Gia Vận đứng ra trả lời cho Nhị Lang.

– Về phần Cái Lão Quân, con đừng đi trêu chọc.

– Người này là một kẻ liều mạng, hơn nữa thủ hạ liều mạng của gã cũng rất nhiều. Đến tám phần lưu manh trong huyện Xương Bình là nghe gã sai bảo. Lúc này nếu trêu chọc gã sẽ làm thế cục loạn hơn. Chuyện này, ta sẽ tự mình đi tìm Cái Lão Quân để thương lượng.

Một tên cầm đầu lưu manh sao có thế có năng lực lớn như vậy?

Tuy nhiên cấn thận nghĩ lại, dường như cũng không phải là không được…

Dương Thủ Văn không có phản bác, gật đầu đáp ứng yêu cầu của Dương Thừa Liệt.

Cái Gia Vận!

Vì sao ta đột nhiên cảm thấy tên này rất quen tai đây? Cái Gia Vận, Cái Gia Vận… Hay là người này là một người nối tiếng?

Dương Thủ Văn nghĩ đến đây, lắc đầu, có chút buồn râu.

Đêm này không xảy ra chuyện gì, ngày hôm sau trời vừa sáng, Dương Thủ Văn đã bị tiếng ‘ôn ào ở phía ngoài làm tỉnh giấc.

Hắn mơ mơ màng màng đi ra khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy Tống thị đang chỉ huy hai gã người hầu khiêng một cái rương, đi ra phía ngoài.

– A nương, người đang làm gì vậy?

– Cha con không nói cho con biết sao?

Tống thị cười nói:

– Cha con để ta và Thanh Nô cùng con đi ra ngoài thành hôm nay. Y nói gần đây trong thành có chút loạn, không muốn đế ta bên cạnh, thuận tiện cũng có thế qua bên kia giúp con lo liệu một chút.

Dương Thủ Văn nhếch môi, dùng sức ngáp một cái.

– A nương, bên kia cái gì cũng có, không cần phiền toái như vậy.

– Phải ở vài ngày đấy, Thanh Nô không quen dùng đệm nhà người khác cho lắm, vì thế… Đúng rồi, chuyện ngày hôm qua, con đừng để trong lòng.

Tống thị nói là chuyện tối hôm qua Dương Thanh Nô tìm Tống An đánh lén hắn.

Dương Thủ Văn cười khoát tay:

– A nương nói đùa, Thanh Nô có tính cảnh giác như vậy, là một việc tốt.

– Làm phiền “đại huynh” nhường đường một chút.

Đang nói chuyện, bên cạnh truyền tới một thanh âm.

Dương Thủ Văn quay đầu nhìn, thấy Dương Thanh Nô mang theo một bọc nhỏ, đứng ở bên cạnh.

Khi nàng hô hai chữ Đại huynh, nhấn mạnh rất rõ ràng. Dương Thủ Văn nghe được, trong lòng cô bé này rất khinh thường.

– A, Thanh Nô thức dậy thật sớm.

- Đương nhiên, “đại huynh” cho rằng ai cũng lười giống như ngươi hay sao?

Con bé này thật đúng là sắc nhọn, nói chuyện thật khiến người khác không thích.

Dương Thủ Văn vẫn như cũ vẻ mặt cười ôn hòa, sải bước tránh ra, lúc Dương Thanh Nô vừa đi qua người hắn, hắn đột nhiên hạ giọng nói:

– Thanh Nô, chuyện ngày hôm qua thật là có lỗi. Trong rãnh thoát nước những thứ bẩn bẩn thối thổi đều dính cả vào trên người của ngươi.

Hắn nhìn ra được, Dương Thanh Nô dường như rất thích sạch sẽ.

Quả nhiên, câu này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Dương Thanh Nô liền thay đối, trở nên có chút trắng bệch.

Nàng ta nhẫn nhịn, nuốt nước miếng một cái, sau đó quay đầu cười lớn nói:

– “Đại huynh” nói chuyện này, đó là do Thanh Nô lỗ m ãng rồi.

Nói xong, bước chân nàng ta lập tức nhanh hơn, đi ra phía ngoài.

Tiếu nha đầu, dám đấu với ta sao?

Dương Thủ Văn không kìm nổi cười ha ha, đang cười thì nhớ lại hình như Tống thị còn đang ở bên cạnh.

Quả nhiên, ánh mắt của Tống thị nhìn hắn có chút quái lạ, dường như muốn nói điều gì, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

– A… A nương, ta đi thu dọn đồ đạc đáy.

Dương Thủ Văn lập tức mặt đỏ tai hồng, vội vàng xoay người trở về phòng.

Người lớn như vậy, còn đi so đo với một tiểu nha đầu. Đáng hận nhất chính là bị mẹ của tiểu nha đ’âu nhìn thây.

Thật là mất mặt, thật sự là mắc cỡ chết người!