– Quan khách yên tâm, nơi đây chính là nơi tá túc tốt nhất của toàn Cô Trúc này, nếu nơi đây
không có phòng mà quan khách vừa ý thì cả vùng Cô Trúc này cũng không thế làm hài lòng quan khách được.
– Lục Châu, ngồi thần thờ bên đó làm gì, mau dẫn quan khách đi xem nơi chỗ ở mau.
Hồ Cơ đó tầm khoảng ba bốn mươi, khi cười có thể thấy rõ bột phấn trên mặt lác đác rơi xuống.
Cô gái tên Lục châu đó, tuổi cũng không nhỏ nữa, ước chừng khoảng ba mươi đố lại.
Với khuôn mặt mộc, không phấn son nhưng lại hiện lên vẻ thanh tú, khi tuổi còn trẻ chắc hẳn là một tuyệt sắc mỹ nhân
Cô ta đáp một tiếng liền mang theo một ngọn đèn đi trước dẫn đường.
Cha con Dương Thừa Liệt liền theo sau Lục Châu ra khỏi lều bạt, nhanh chóng đặt chân đến một căn Têu nhỏ khác.
Lục Châu vén màn lên, cất bước tiến vào lều bạt, bèn thắp sáng ngọn đèn dầu, lui về sau cửa nói:
– Khách quan xem trong này có hài lòng vừa ý?
Dương Thừa Liệt đi vào, đảo mắt nhìn quanh bèn gật đầu nói:
– Chọn nơi này đi, làm phiền tỷ tỷ.
Lục Châu khẽ mỉm cười, liền khom người rời khỏi lều bạt.
Dương Thủ Văn mang trường thương đặt cạnh cửa, nhìn quanh bày trí trong Têu, không kìm nổi cười nói:
– Cha, hoàn cảnh ở đây cũng không tệ.
- Đúng vậy!
Dương Thừa Liệt kéo áo ngồi xuống, cười nói:
– Cô Trúc là Ky My châu lớn nhất quan nội.
Những Hồ thương ở tái ngoại, thương nhân trung nguyên phần lớn đều chuyển giao hàng hóa tại đây. Nếu như hoàn cảnh không tốt thì sao có thể thu hút được người khác đến?
Nói xong, ông ta liền kéo lên một đệm giường bèn nằm vật xuống.
– Ngủ sớm đi, sáng sớm mai ta đi tìm người. Nếu như thuận lợi, thì trong ngày mai gần như có thể hoàn thành công việc, sáng hôm sau là có thế về nhà.
- Vâng!
Dương Thủ Văn vâng lời một tiếng, nằm vật trên một chiếc giường khác.
Dương Thừa Liệt thối tắt đèn, Têu bạt liền chìm vào bóng đen….
Dương Thủ Văn nằm ngửa mặt lên trời, trong đầu vẫn suy tư về những lời nói của Dương Thừa Liệt trên đường đi.
Nếu như nhà Dương gia đắc tội là Võ Tam Tư thì sao có thể đắc tội được đây?
Rốt cuộc đã xảy ra việc gì, lại khiến cho họ Dương một nhà già trẻ di dời đến Xương Bình, cư trú mười năm tại nơi biên hoang này.
Ôi, quả thật có chút phiền toái đây!
– Phò mã, cứu ta! Phò mã, mau đến cứu ta!
Giọng nói vừa quen thuộc, cũng vừa xa lạ lại một lần nữa vọng lại bên tai.
Dương Thủ Văn mở to mắt, phát hiện cảnh tượng trước mắt có chút khác với trong mộng ngày xưa.
Trên một bãi đất hoang, một nhóm người đang chém giết lẫn nhau quên cả sống chết. Đột nhiên một vị lão nhân gia giáng xuống từ trên trời, chỉ thấy tay cầm thương lớn, thương như giao long, người như mãnh hổ, tả xung hữu đột giữa đám đông, chớp mắt đã đến trước mặt Dương Thủ Văn.
Ý, Hổ Thôn?
Dương Thủ Văn liếc mắt đã nhận ra cây thương trên tay lão nhân gia chính là Hổ Thôn Đại
Thương.
Mà vị lão nhân gia…
Nếu như không lầm, thì đó chẳng phải là gia gia, Dương Đại Phương sao?
Một vị phu nhân bế trên tay một bé gái mới sinh, nằm cách đó không xa. Một đứa bé chạy đến bên người phu nhân, cởi áo bông ra, đắp lên người bé gái. Dương Thủ Văn nhìn theo ánh mắt của đứa bé, ngây ngấn người đi.
- Ấu Nương?
Không ngờ bé gái đó có gương mặt giống với Ấu Nương như đúc, bé nhìn thẳng Dương Thủ Văn, bèn lộ ra vẻ mặt xa lạ.
Đột nhiên, trong tay bé gái xuất hiện một thanh trường kiếm, hung dữ đâm thẳng vào Dương Thủ Văn… Ánh sáng từ lưỡi gươm lan tỏa ra, cơ thể Dương Thủ Văn dường như cứng lại, trơ mắt nhìn lưỡi gươm sắc bén đâm thẳng vào mình, ngay cả động đậy cũng không thể.
- Ấu Nương!
Dương Thủ Văn hô to một tiếng, mở to mắt.
Ánh mặt trời chói lóa len lỏi theo cửa sổ nhỏ vào lều bạt chiếu thẳng vào, hắn cảm thấy hơi chói mắt, vì thế vội vàng nhắm mắt lại giơ tay đỡ.
– Tiểu quan nhân đã tỉnh rồi sao?
Một ám thanh nhẹ nhàng vọng lại từ cửa Têu
bạt.
Dương Thủ Văn vội vàng ngồi dậy, hướng về nơi phát ra giọng nói, bèn trong thấy một Hồ Cơ đang quét dọn giường chiếu trong lều bạt. Cô gái đó Dương Thủ Văn liền nhận ra đó chính là cô Hồ Cơ tên Lục châu đã dẫn hắn và Dương Thừa Liệt đến lều bat tối qua.