Đại Đường Du Hiệp Ký

Chương 20: Theo Hẹn Tới Tìm, Người Chẳng Gặp -lời Đồn Khó Biết, Chuyện Nên Nghi




Nam Tễ Vân ngạc nhiên ngờ vực, nghĩ thầm :

- Cho dù mẹ nàng không chịu hứa hôn, cũng quyết không lẽ nào lại đóng cửa không tiếp. Chẳng lẽ có chuyện vừa khéo, hai mẹ con nàng đều đi vắng sao?., bèn lấy can đảmcất tiếng kêu lớn lần nữa :

- Lăng Sương, là ta đây, mở cửa ra!. Y vận dụng chân khí nội gia phát ra thanh âm, nếu bên trong có người nhất định sẽ nghe thấy, nhưng vẫn không ai trả lời.

Nam Tễ Vân biếtcó chuyện không hay, lúc ấy cũng không còn kiêng dè gì nữa, rút bảo đaora hộ thân, triển khai khinh công Nhất hạc xung thiên, lập tức nhảy lênđầu tường, thấy bên trong viện sâu đình vắng, hoàn toàn vắng vẻ, càngkhông có một bóng người.

Nam Tễ Vân nhấc bảo đao lên, cẩn thậntừng bước từng bước đi vào, vừa bước lên bậc thềm đột nhiên nghe có mấytiếng quát vang ra:

- To gan thật, ban ngày ban mặt xông vào nhà dân, định làm chuyện gì?.

Chỉ thấy trong sảnh có một viên võ tướng diện mạo như con khỉ đang ngồi,không phải ai khác mà chính là Tinh Tinh Nhi. Nam Tễ Vân tuy đã nghĩ tới chuyện bất ngờ, nhưng cũng không ngờ Tinh Tinh Nhi lại ở đây, y sửngsốt, vừa sợ vừa giận, đang định quát hỏi, Tinh Tinh Nhi đã bật ra tiếngcười nanh ác, đứng lên nói :

- Ta lại cho là thằng cường đạo nàolớn mật ngông cuồng, té ra là ngươi! Giỏi lắm Nam Tễ Vân, ngươi cũng làvõ quan của triều đình, chưa được chủ nhân ưng thuận, mà ban ngày banmặt cầm đao xông vào nhà người ta, ngươi có biết vương pháp của triềuđình không đấy?.

Nam Tễ Vân tức giận nói :

- Lẽ nào lại thế, ngươi đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, đây là nhà của Hạ cô nương, ngươi làm gì ở đây, Hạ cô nương đâu rồi?.

Tinh Tinh Nhi cười nhạt nói :

- Đương nhiên ta biết đây là nhà của Hạ cô nương, ngươi là gì của cô ta,mà dám tự tiện xông vào?. Nam Tễ Vân vừa uất vừa giận, nhưng lại khôngtiện nói mình là chồng chưa cưới của Hạ Lăng Sương, lúc ấy nén giận hỏi :

- Còn ngươi là gì của cô ta?.

Tinh Tinh Nhi lạnh lùng nói :

- Cô ta là vợ của Vương huynh đệ, cũng là nghĩa tẩu của ta, Vương huynhđệ đón mẹ con cô ta về hoàn hôn rồi. Ta là giữ nhà thay mẹ con họ. Hừ,ngươi len lén lút lút vào nhà vợ người ta, là có ý định gì?.

Nam Tễ Vân tức giận tới mức bảy khiếu phun khói, mắng :

- Ngươi nói bậy Xem đao!., ra chiêu Khóa hổ đăng sơn, tiến bước vung đao lập tức chém xuống.

Tinh Tinh Nhi cười nhạt nói :

- Ngươi ban ngày ban mặt cầm đao xông vào nhà, không phải gian dâm ắt làtrộm cướp, ta đang muốn bắt ngươi lên gặp quan đây. Nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, thanh bảo kiếm của y đã tuốt ra khỏi vỏ, rạch lên không một nhát, chém vào cổ tay Nam Tễ vân.

Võ công cửa Nam Tễ Vân vốnsuýt soát với Tinh Tinh Nhi, nhưng vì y nổi giận tâm phù khí cấp, khôngđầy vài chiêu đã bị Tinh Tinh Nhi nhìn thấy chỗ sơ hở, vù một kiếm, đâmthủng áo y, may mà y có mặc nhuyễn giáp, tránh né cũng nhanh, nếu khôngmột kiếm ấy đã đâm trúng tim.

Nam Tễ Vân rốt lại là đại hiệp thân trải trăm trận, vừa bị thua thiệt, đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức nén cơngiận xuống, sử dụng Ngũ môn bát quái đao pháp.

Đao pháp này giấucông trong thủ, trầm ổn phi thường, khi đã thi triển thì một giọt nướccũng khó lọt, y bước theo phương vị Ngũ môn bát quái, trong lúc tiếnthoái, pháp độ nghiên cẩn, cho dù Tinh Tinh Nhi thân thủ mau lẹ, phóngkiếm như gío nhưng chiêu nào đánh ra cũng đều bị y hóa giải, kịch chiếnqua năm mươi chiêu, vẫn không sao phá được thế thủ của y.

Nam TễVân và Tinh Tinh Nhi võ công đều có sở trường, khó phân cao thấp, nhưngác đấu trong chỗ chật hẹp này, khinh công của Tinh Tinh Nhi bị hạn chế,không thể thi triển sở trường, còn Nam Tễ Vân là học nội công chínhtông, thành tựu còn cao hơn Tinh Tinh Nhi một bậc, lại thêm Nam Tễ Vântrong lòng uất ức, liều mạng ác đấu, quả thật thần oai lẫm liệt, quáttháo ầm ầm, khí thế đã trấn nhiếp Tinh Tinh Nhi trước. Trong lúc kịchchiến Nam Tễ Vân vận chân lực nội gia lên, đao chưởng cùng đánh ra, độtnhiên quát lớn một tiếng, vung đao phạt ngang ra chiêu Tuyết tỏa langiang phong tỏa thanh bảo kiếm của Tinh Tụt Nhi, kế lập tức một chưởngchém tới, Tinh Tinh Nhi cũng rất cao cường, thân hình khẽ nhích động,thanh bảo kiếm đột nhiên bật tới ra chiêu Kim châm độ kiếp hất ngượclên, Nam Tễ Vân đã sớm đề phòng chiêu này, sấn lên một bước, mũi kiếmcủa Tinh Tinh Nhi lướt qua sườn y, Nam Tễ Vân chuyển mũi đao, hai khuỷutay cùng đánh tới, đột nhiên biến thành chiêu âm dương song chàngchưởng, chiêu này biến hóa cực kỳ cổ quái Tinh Tinh Nhi cho dù kiến vănrộng rãi cũng không ngờ y đột nhiên lại bỏ không dùng đao ra hiểm chiêuấy. Chỉ nghe bùng một tiếng, Tinh Tinh Nhi đã bị y thúc một khuỷu taytrúng vào giữa ngực, khinh công của Tinh Tinh Nhi quả rất cao minh, NamTễ Vân thuận tay, lập tức lại xoay mũi đao chém tới y, Tinh Tinh Nhitrúng đòn của y, nhưng trong chớp mắt ấy đã đề khí tung người lên mộttrượng, bám vào xà nhà.

Nam Tễ Vân quát :

- Tinh Tinh Nhi, ngươi xuống đây. Tinh Tinh Nhi hừ một tiếng nói :

- Ngươi tưởng ta sợ ngươi à?. Y ngồi xổm trên xà nhà, vung tay một cái,một đạo ánh sáng màu lam chớp lên bắn xuống, Nam Tễ Vân biết chuỷ thủtẩm độc của y lợi hại, vội vàng múa bảo đao lên thành một vầng sáng hộvệ toàn thân, Tinh Tinh Nhi liên tiếp phóng ba ngọn chuỷ thủ đều bị ygạt ra. Nhưng Nam Tễ Vân dưới sự uy hiếp của chuỷ thủ tẩm độc, cũngkhông dám nhảy lên xà nhà quyết đấu với y.

Tinh Tinh Nhi cười nhạt nói :

- Ngươi dám lên không?., đột nhiên hú dài một tiếng, hai tay liên tiếpvung ra, sáu ngọn chuỷ thủ đồng thời phóng tới, Nam Tễ Vân múa bảo đaothành một vòng tròn, chỉ nghe tiếng loảng xoảng leng keng vang lên không ngớt, sáu ngọn chuỷ thủ đều bị gạt ra, nhưng Nam Tễ Vân cũng đã bị bứcbách liên tiếp lùi lại mấy bước.

Hai bên sảnh đều có chái nhà,cửa phòng đóng chặt, Nam Tễ Vân lúc ấy vừa lùi tới trước cánh cửa gianphòng phía đông, Tinh Tinh Nhi tiếng hú chưn tắt, cửa phòng đột nhiêntung ra đập xuống Nam Tễ Vân, kế vù một tiếng, một mũi tên ngầm bắn maura, Nam Tễ Vân một cước đá tung cánh cửa, ra chiêu Phượng điểm đầu tránh khỏi mũi tên, đột nhiên phía tây cũng ầm một tiếng, bên trong có mộtcái bình hoa lớn bay ra, vì là ở phía sau nên Nam Tễ Vân không biết làám khí gì, lúc vội vàng không kịp suy nghĩ, lật tay chém lại một đao.

Keng một tiếng, cái bình hoa bị chém vỡ nát, mảnh bình bay tung tóe, Nam TễVân bị thương hai chỗ, tuy nói không phải là ám khí gì lợi hại, nhưngđang lúc kịch chiến, đột nhiên gặp chuyện bất ngờ, cũng không khỏi tâmthần rối loạn. Nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, hai bên chái nhà đều cớngười nối nhau xông ra, người trong chái nhà phía đông là Tiết Tung,người trong chái nhà phía tây là Điền Thừa Tự. Nguyên hai người ấy đãsớm mai phục trong chái nhà, chỉ vì Tinh Tinh Nhi vốn tự phụ, lúc đầucho rằng có thể chế phục được Nam Tễ Vân nên không gọi họ ra, về sau mới biết là nhiều lắm cũng chỉ đánh được ngang tay với Nam Tễ Vân, y khôngbiết làm sao, lúc ấy mới xuất phát ám hiệu.

Thanh trường kiếm của Tiết Tung phóng tới trước, Nam Tễ Vân quát lớn một tiếng, vung đao chém thẳng xuống, Tiết Tung đang ra chiêu Biện Trang thích hổ, uốn lưng trầm kiếm đâm vào đầu gối y, bị thanh bảo đao của y chém xuống, trường kiếmlập tức cong lại không nhấc lên được nữa, Điền Thừa Tự vung Hộ thủ câuđâm vào bối tâm y, Nam Tễ Vân không hề ngoảnh đầu, một chiêu Hổ vĩ cướcđá ra trúng cổ tay Điền Thừa Tự, đôi hộ thủ câu đều bắn tung ra khỏitay. Điền Thừa Tự là bại tướng dưới tay y, binh khí đã bắn ra khỏi tay,trong lònghoảng sợ, vội vàng lùi lại.

Đúng lúc ấy, Tinh Tinh Nhihú dài một tiếng, đột nhiên từ nhà xà nhảy xuống, Nam Tễ Vân không kịpkết liễu Tiết Tung, cổ tay lật lên, bảo đao vung ra, choang một tiếnggạt thanh Kim tinh thiết kiếm của Tinh Tinh Nhi ra, nhưng Tinh Tinh Nhitừ trên đánh xuống, lực đạo xung kích mạnh mẽ dị thường, Nam Tễ Vân vừathoát khỏi thế công của Tiết Tung, bộ pháp hơi rối loạn, thân hình chậmlại tuy gạt được bảo kiếm của y ra, nhưng Tinh Tinh Nhi lại đồng thời sử dụng một chiêu Cầm nã thủ, không sao né tránh, bị Tinh Tinh Nhi chụptrúng đầu vai, nửa người tê rần, chúi lên hai bước, cuối cùng cũng ngãlăn xuống đất.

Tinh Tinh Nhi điểm vào Ma huyệt của y, hô hô cười nói :

- Tiểu tử giỏi, xem ngươi còn hung dữ được nữa không? Ngươi muốn gặp Hạ cô nương à? Được, ta sẽ đưa ngươi đi gặp cô ta.

Tiết Tung mới rồi bị Nam Tễ Vân dùng sức mạnh hất ra, đập vào tường mới dừng lại được, trên đầu chảy máu, vô cùng thảm hại. Lúc ấy thấy Nam Tễ Vânbị bắt, thù cũ hận mới nhất thời cùng dâng lên trong lòng, trừng mắtchửi :

- Được lắm, họ Nam kia, ngươi cũng có ngày hôm nay., rồi cầm kiếm sấn qua đâm xuống ngực Nam Tễ Vân.

Tinh Tinh Nhi nói :

- Tiết tướng quân, không được!., rồi vung tay ra giữ cổ tay Tiết Tung. Tiết Tung nói :

- Giữ y lại làm gì?. Tinh Tinh Nhi cười nói :

- Người này rất có ích, ngươi muốn giết y nhưng chỉ sợ chúa công muốn giữ y, nếu ngươi giết y, bảo ta lấy gì bẩm lại? Chẳng lẽ ngươi không biết y là tướng tâm phúc của Quách Tử Nghi sao?.

Tiết Tung chợt tỉnhngộ, tuy vẫn còn rất tức giận nhưng cũng đành phải thôi. Tinh Tinh Nhicắp Nam Tễ Vân ra ngoài cửa, con ngựa hoàng phiêu vẫn còn trước cửa, nókhông biết chủ nhân đã bị bắt cất vó phóng tới Tinh Tinh Nhi cả mừng nói :

- Hô, té ra con bảo mã của Tần Tương ở đây., y cắp Nam Tễ Vân điểm chân xuông đất một cái, lập tức phi thân lên ngựa.

Con ngựa này rất có linh tính, nó thấy Nam Tễ Vân không nói tiếng nào, vàlại bị Tinh Tinh Nhi cấp bên nách, biết chủ nhân gặp nạn lập tức hí dàimột tiếng, đứng dựng hai chân trước lên nhảy vọt đi. Tinh Tinh Nhi tứcgiận nói :

- Súc sinh, ngươi dám không phục ta à?. rồi dùng sứcấn một cái, con ngựa bị đau hí vang, khuỵu chân nằm phục xuống đất không động đậy nữa.

Tinh Tinh Nhi hừ một tiếng, nắm lấy dây cương,buộc Nam Tễ Vân vào lưng ngựa, rút thanh bảo đao thúc giục, vung thanhbảo đao làm như định đâm Nam Tễ Vân, mắng :

- Súc sinh, ngươi dám không chịu ta sai khiển, thì ta cứ một kiếm chém chết chủ ngươi trước,sau đó sẽ rút gân lột da ngươi. Con ngựa bị y hăm dọa, lại tựa hồ hiểuđược lời y, sau cùng cũng cong lưng đứng lên, Tinh Tinh Nhi cười nhạtnói :

- Thật ra họ Nam này không phải chủ ngươi, tại sao con súcsinh ngươi lại vâng lời y mà không vâng lời ta? Hừ, ta không trị chongươi móp đầu cụp tai không xong! Từ nay trở đi ta là chủ nhân củangươi, ngươi có biết không?. Con ngựa bốn chân chòi đất cất tiếng hívang như tỏ ý chống cự, nhưng Tinh Tinh Nhi nhảy lên lưng rồi nó cũngkhông dám lồng lộn cắn đá, mà tuân theo ý Tinh Tinh Nhi điều khiển.

Nam Tễ Vân bị Tinh Tình Nhi dùng trọng thủ điểm vào Ma huyệt, không saođộng đậy, nhưng thần trí vẫn chưa bị hôn mê. Y học theo nội. công chínhtông, thành tựu đã đạt tới cảnh giới nhất lưu, ngấm ngầm vận khí đảthông kinh mạch, nhưng không ngờ thủ pháp điểm huyệt của Tinh Tinh Nhilại độc đáo điêu luyện. Nam Tễ Vân thử luôn mấy lần, nhưng không saogiải khai được huyệt đạo.

Núi Ngọc Long kéo dài mấy trăm dặm, qua khỏi núi ấy thì tới địa giới U Châu do An Lộc Sơn quản hạt. Tinh TinhNhi cậy người mạnh ngựa khỏe, dốc lòng báo tiệp thật nhanh, không đitheo đường cái mà đi vào đường núi. Ngựa phóng mau hai giờ, mặt trời đãdần dần hạ xuống phía tây, đường núi càng lúc càng hiểm trở, không baolâu thì tới một chỗ, đó là một con đường nhỏ băng qua hai vách núi cao,đường núi quanh co như một con rắn dài ngoằn ngoèo bò vào núi sâu, conngựa hoàng phiêu quả thật thần dị phi thường, không những vượt đườnghiểm như đất bằng, mà cước trình cũng hoàn toàn không chậm lại.

Tinh Tinh Nhi sắp vượt qua chỗ hẻm núi, đưa mắt nhìn quanh, chợt thấy giữađường có một người ăn mày nằm, tóc như cỏ rối, gối đầu lên một tảng đáven đường, một bên mặt lấp trong bụi cỏ rậm, thân hình nằm chắn ngangđường, ngáy to như sấm, từ xa đã nghe thấy.

Tinh Tinh Nhi quát :

- Ngựa tới đây này, ăn mày thối tha, cút mau đi. Người ăn mày kia đangngủ rất say, giống như không hề nghe thấy y gọi. Tinh Tinh Nhi quát lớn :

- Ngươi điếc à? Hay không muốn sống?. Người ăn mày lật người lại, hừ mộttiếng, xoạc hai chân ra thành hình chữ bát, lại lăn ra giữa đường ngủtiếp.

Tinh Tinh Nhi cả giận, thúc ngựa phóng tới, nghĩ thầm :

- Đây là tự ngươi tìm lấy cái chết, đừng có trách ta. Ý nghĩ chưa dứt,nhìn thấy con ngựa đã sắp đạp lên người lão ăn mày, đột nhiên nghe lãota quát một tiếng :

- Con khỉ con, cút đi cho ta?. Đúng trongchớp mắt ấy, con ngựa hoàng phiêu đang phóng mau tới đột nhiên đứng sững lại, Tinh Tinh Nhi có nằm mơ cũng không ngờ lão ăn mày lại có tài năngnhư thế, đang lúc bất ngờ, bay luôn ra khỏi lưng ngựa, nói thì chậm chứlúc ấy rất mau, lão ăn mày đã vươn người đứng lên, một tay chụp vào bắpchân y.

Tinh Tinh Nhi cũng rất cao cường, thân hình đang lơ lửngtrên không chợt uốn lưng mạnh một cái, trong tích tắc tránh được cáichụp ấy, mau lẹ hạ xuống, lật tay một chưởng đánh vào đầu vai lão ănmày.

Lão ăn mày chửi :

- Con khỉ con, không ai cai quảnlại muốn làm loạn à?. Chưởng phong của Tinh Tinh Nhi vừa chạm tới ngườiy, đột nhiên cảm thấy một luồng đại lực hất mạnh ra, Tinh Tinh Nhi giậtnảy mình vội nhào một cái lộn người ra ngoài, lão ăn mày là dùng nộicông thượng thặng Triêm y thập bát điệt, may mà Tinh Tinh Nhi một chưởng ấy chưa dùng hết sức, nếu không ắt đã nếm mùi đau khổ rồi!

TinhTinh Nhi dùng thân pháp Lý ngư đả đỉnh từ trên không lật người lại, thân pháp của y đã nhanh tới mức cực điểm, nhưng vừa đứng vững, ngẩng đầulên nhìn đã thấy lão ăn mày đứng chặn trước mặt, lạnh lùng nói :

- Ta đang ngủ ngon, tại sao ngươi đánh thức ta dậy? Chuyện đó ta cũngkhông truy cứu, nhưng tại sao ngươi lại muốn hại ta? Hừ, nếu không phảilão khiếu hóa có chút tài năng, thì bộ xương già của ta đã bị ngươi đạpnát rồi.

Tinh Tinh Nhi đột nhiên nghĩ tới một người, trong lòng rúng động, nghĩ thầm :

- Chẳng lẽ lão ăn mày này chính là người ấy., vội vàng chấp tay thi lễ, hạ giọng ôn tồn nói :

- Vãn bối vì gấp đi đường, nhất thời không kìm được ngựa, xúc phạm tớilão tiền bối, vãn bối xin tạ tội ở đây, mong lão tiền bối đại lượngkhoan hồng, thả cho ta đi.

Lão ăn mày ngẩng đầu cười hô hô một tiếng, nói :

- Ngươi nói dễ quá, muốn ta thả ngươi thì ngươi phải đền cho ta một vật. Tinh Tinh Nhi nói :

- Lão tiền bối muốn đền vật gì?. Lão ăn mày nói :

- Ta đang mơ thấy một giấc mơ rất đẹp, bị ngươi làm giật mình tỉnh dậy,không mơ tiếp được nữa, ngươi phải đền lại cho ta. Tinh Tinh Nhi néngiận nói:

- Giấc mơ thì làm sao đền được? Vãn bối đang cần đi gấp, xin lão tiền bối cứ ngủ lại vậy. Lão ăn mày nói :

- ăn nói bậy bạ, ta đã mất hứng ngủ rồi, làm sao ngủ được nữa, mà cho dùngủ lại cũng chưa chắc đã nằm mơ, mà cho dù có nằm mơ cũng chưa chắc đãlà một giấc mơ đẹp?. Tinh Tinh Nhi nói :

- Vậy thì ta không có cách nào. Lão tiền bối, ta lại tạ tội lần nữa với người vậy. Lão ăn mày nói :

- Được, ngươi đã không đền được giấc mơ đẹp cho ta, vậy thì dập đầu lạy ta ba cái, cũng như tạ tội là xong.

Tinh Tinh Nhi tự đại đã quen, tuy trong bụng khiếp sợ lão ăn mày, nhưng đờinào chịu dập đầu? Lão ăn mày lại ngẩng đầu lên trời, cười hô hô mộttiếng, nói :

- Ngươi không chịu dập đầu phải không? Vậy thì lấycon ngựa này đền cho ta!. Con ngựa hoàng phiêu tựa hồ cũng biết lão ănmày này lợi hại, đã bị hoảng sợ, lúc ấy đứng nép ra xa xa.

Tinh Tinh Nhi ngần ngừ không nói, lão ăn mày nói :

- Thế nào?

Không bỏ được phải không? Dù sao con ngựa này cũng là ngươi ăn trộm được, cótặng cho ta chẳng qua cũng chỉ là thuận theo nhân tình thôi. Tinh TinhNhi giật nảy mình, nghĩ thầm :

- Té ra y đã biết lai lịch con ngựa này., ngẫm nghĩ một lúc, nói :

- Con ngựa này tặng cho lão tiền bối không hề gì, có điều vãn bối làm võquan, hiện đang áp giải một tên quan phạm về, sau ba ngày nữa xin lãotiền bối tới phủ Tiết độ sứ Phạm Dương lấy ngựa được không?.

Lão ăn mày hai mắt trợn lên một cái, nói :

- Hô hô, thật là nhìn không ra, té ra ngươi còn là võ quan thủ hạ của AnLộc Sơn. Ngươi áp giải ai thế. Lão khiếu hóa ưa quản chuyện không đâu,ngươi nói cho ta nghe xem nào.

Tinh Tinh Nhi trong lòng thầm tính chuyện thoát thân, ấp úng nói :

- Người này à? Nói với lão tiền bối cũng không hề gì ỵ.Y thấy lão ăn màyđang chăm chú lắng nghe, đột nhiên phóng một ngọn chuỷ thủ vào ngực đốiphương. Đúng lúc ấy, Nam Tễ Vân chợt lớn tiếng nói:

- Vệ lão tiền bối, là người phải không? Tiểu điệt là Ngụy Châu Nam Bát?. Nguyên là yđã ngầm vận khí, tuy chưa giải khai được huyệt đạo nhưng đã có thể lêntiếng nói chuyện.

Tinh Tinh Nhi ngọn chuỷ thủ vừa phóng ra đã lập tức mau lẹ như chim ưng nhảy xổ về phía con ngựa hoàng phiêu, y biếtlão ăn mày này bản lĩnh cao cường, hoàn toàn không hy vọng thanh chuỷthủ ấy đả thương được, chi mong tạm thời ngăn cản được đối phương, chỉcần có thể phi thân lên ngựa chạy ra theo đường cũ, thì lão ăn mày bảnlĩnh có cao cường hơn cũng không làm gì được y.

Tinh Tinh Nhikhinh công trác tuyệt, con ngựa hoàng phiêu vốn đang định nhấc vó phóngđi, nhưng chưa kịp phát lực Tinh Tinh Nhi đã vận kình vọt tới, mau nhưtên lìa dây cung, một tay chụp lấy đuôi ngựa, đang định nhảy lên lưngnó, đột nhiên nghe lão ăn mày quát:

- Con khỉ con, định chạy à? Ngươi cũng tiếp thử ám khí của ta.

Trong chớp mắt, chỉ thấy bốn phía tiếng gió rít lên, đầy trời lá cây bắn vàoy. Nguyên là lão ăn mày không phải ai khác, chính là Phong cái Vệ Việtdanh chấn giang hồ. Phong cái Vệ Việt, Tửu cái Xa Trì và Tây Nhạc thầnlong Hoàng Phủ Tung cùng được gọi là Giang lồ tam dị cái. Trong bangười, Vệ Việ đứng đầu, ra tay cũng rất tàn độc Thủ pháp này của y chính là công phu Phi hoa trích diệp, đánh trúng người là chết ngay.

Tinh Tinh Nhi biết là lợi hại, không kịp nhảy lên lưng ngựa, lập tức tungngười vọt lên, cho dù y hành động mau lẹ, vả lại đã phong bế huyệt đạotoàn thân, nhưng vẫn bị mấy cái lá đánh trúng, đau tới mức y kêu lên một tiếng, từ trên không lộn người một cái, lại như sao băng rơi thẳngxuống dưới cốc. Vệ Việt hừ một tiếng, nói :

- Nếu không phải nể mặt sư phụ đã mất của ngươi, ta đã lấy mạng con khỉ con ngươi rồi.

Con ngựa hoàng phiêu thấy Vệ Việt đánh Tinh Tinh Nhi bỏ chạy, thái độ thùđịch với y cũng giảm đi rất nhiều, nó vốn định ra sức phóng chạy, lúc ấy lại quay lại, hướng về Vệ Việt lắc đầu vẫy đuôi. Vệ Việt hô hô cười rộnói :

- Con ngựa ngoan lắm. rồi kéo Nam Tễ Vân trên lưng ngựa xuống và giải khai huyệt đạo cho y.

Nam Tễ Vân thi lễ, cảm tạ Vệ Việt xong, Vệ Việt hỏi :

- Nam hiền diệt, tại sao ngươi lại rơi vào tay thằng đầy tớ ấy?. Nam Tễ Vần nói:

- Đây là do tiểu điệt học nghệ không tinh, làm mất mặt sư môn, rất là xấu hổ. Thật ra, luận về võ công thì Nam Tễ Vân hoàn toàn không thua kémTinh Tinh Nhi, cũng không phải đơn đả độc đấu mà bị Tinh Tinh Nhi bắtđược, chỉ vì y tính tình ngay thẳng, thua là thua, không muốn biện hộ vì sao mình thua.

Vệ Việt nhìn y một cái, có vẻ rất kinh ngạc, ybiết Nam Tễ Vân vì sa cơ nên bị bắt, nhất định có nội tình, nhưng lúc ấy chỉ cười khẽ nói :

- Thắng bại là việc thường của binh gia, cầngì áy náy? Được rồi, không nói chuyện ấy, ta tới Cửu Nguyên tìm ngươi,lần này may mà được gặp, ta muốn hỏi thăm ngươi về một người.

Nam Tễ Vân nói :

- Không biết lão tiền bối muốn hỏi thăm người nào?. Vệ Việt nói :

- Nghe nói ngươi và con gái Lãnh Tuyết Mai rất hợp nhau, phải không?. Nam Tễ Vân không ngờ y lại hỏi thăm về vợ chưa cưới của mình, ngẩn ra nói :

- Không giấu gì tiền bối, tiểu điệt và nàng đã có hôn ước. Vệ Việt hô hô cười nói :

- Chúc mừng, chúc mừng?

Tính ra tin tức lão khiếu hóa nghe được cũng đúng, ngươi có thể cho ta gặpmặt vợ chưa cưới của ngươi không? Lão khiếu hóa muốn hỏi cô ta một việc.

Nam Tễ Vân vốn không muốn nói nhiều, nhưng Vệ Việt đã hỏi tới, y nghĩ VệViệt đã là bạn thân của sư phụ, có nói cũng không hề gì, liền nói :

- Tiểu điệt chính vừa từ nhà họ Hạ ra, tiểu điệt tới nhà Hạ cô nương thìchạm trán Tinh Tinh Nhi. Lúc ấy bèn kể qua tình hình vừa rồi một lượt,hỏi :

- Lão tiền bối ở đây có thấy người nhà họ Vương đi qua không?.

Vệ Việt nói :

- Chà, lại có chuyện như thế à? Ngươi nghi mẹ con họ mất tích là bị thằng tiểu tặc nhà họ Vương bắt đi phải không? Võ công của vợ chồng LãnhTuyết Mai năm xưa nổi tiếng ngang với Đoàn Khuê Chương, bằng vào võ công của mẹ con họ, cho dù Tinh Tinh có mời Vương gia tới giúp, thì nhiềulắm chẳng qua cũng chỉ chiếm được thượng phong, chứ hoàn toàn không đếnnỗi bị bắt. Nam Tễ Vân nói:

- Minh thương dễ tránh, ám tiễn khóphòng, sự tình quả thật rất khó dự liệu. Tại sao Tinh Tinh Nhi biết được nơi ở của họ, tiểu điệt quả thật nghĩ không ra lý do bên trong. Vệ Việt nói :

- Ta ngủ ở đây suốt nửa ngày, chưa thấy người nào đi qua,có điều nếu hai mẹ con họ quả thật rơi vào tay họ Vương, lão khiếu hóata cũng liều mạng, cùng ngươi tới cốc Long Miên đại náo một phen làđược. Y ngừng lại một lúc rồi lại như nói một mình :

- Té ra Lãnh Tuyết Mai là ở dưới núi này.

Chẳng lẽ lời đồn là có thật, nàng hẹn ta tới đây gặp là có ý gì sao?.

Nam Tễ Vân cảm thấy kỳ lạ, hỏi :

- Vệ lão tiền bối, người nói muốn gặp Hạ cô nương để hỏi nàng một chuyện, rốt lại là chuyện gì?. Vệ Việt nói :

- Ta là muốn hỏi cô ta vệ chuyện Tửu cái Xa Trì bị hại, nghe nói năm ấycô ta và vợ chồng Đoàn Khuê Chương cùng tới núi Ngọc Thụ, việc Xa Trì bị hại là cô ta chính mắt nhìn thấy Tên hung thủ ấy quả thật là Tây Nhạcthần long Hoàng Phủ Tung à?.

Nam Tễ Vân nói :

- Chuyện này nàng đã nói lại với ta, nàng chính mắt nhìn thấy, hung thủ chính làHoàng Phủ Tung. Nghe nói lúc ấy Xa lão tiễn bối muốn nói với Đoàn đạihiệp một chuyện bí mật, còn chưa nói ra, đã bị Hoàng Phủ Tung dùng độcchâm ám hại. Thiết Ma Lặc sư đệ của ta hôm trước tới Cửu Nguyên, theo ynói thì Đoàn đại hiệp cũng đã kể lại chuyện này với sư phụ ta, lời Đoànđại hiệp hoàn toàn giống như lời Hạ cô nương, chắc không phải là giả!.

Vệ Việt chợt nói :

- Nam hiền diệt, ngươi có bận không?. Nam Tễ Vân nói :

- Vệ lão tiền bối có chuyện gì dạy bảo?. Vệ Việt nói :

- Ta và Hoàng Phủ Tung có hẹn giờ Tý đêm nay gặp nhau ở đây. Ta muốn hỏi y chuyện này, nếu ngươi không đi, thì có thể ở lại nghe.

Nam TễVân vốn định về Cửu Nguyên để tính kế khác, nhưng chuyện này quan hệtrọng đại, vả lại có liên quan tới Hạ Lăng Sương, y cũng hy vọng hiểuđược rõ ràng, nghĩ thầm :

- Mình vẫn còn thời gian, không thể bỏ qua cơ hội này. Lúc ấy bèn nói :

- Vệ lão tiền bối cho phép tiểu điệt tham gia cuộc gặp gỡ này, vậy còn gì bằng.

Lúc ấy màn đêm đã bắt đầu buông xuống, trăng non vừa hiện. Vệ Việt cười nói :

- Ta bị Tinh Tinh Nhi quấy rối giấc ngủ, phải ngủ bù thêm một lúc. Ngươicũng nghỉ ngơi đi. Y dựa vào tảng đá, không đầy một lúc đã phì phì phòphò ngáy ầm lên. Nam Tễ Vân nghĩ thầm:

- Hẹn một cuộc gặp quan trọng thế này, mà y vẫn còn tâm tình để ngủ.

Nam Tễ Vân trong trận ác đấu lúc ban ngày, trên người bị mảnh sứ vỡ làm bịthương mấy chỗ, nhân lúc rảnh rỗi bèn buộc thuốc kim sang, sau đó ngồixếp bằng luyện công, vận khí trị thương. Y nội công thâm hậu, không đầymột giờ đã cảm thấy hết mỏi mệt, tinh thần sung mãn. Trăng lên gần tớigiữa trời, Nam Tễ Vân trong bụng cũng dần dần khẩn trương, hạ giọng gọi :

- Vệ lão tiền bối, Vệ lão tiền bối!.

Vệ Việt trở người ngồi lên nói :

- Ngươi vội cái gì thế? Hoàng Phủ Tung nói rõ là giờ Tý, nhất định sẽ tới đúng giờ. Nam Tễ Vân nói :

- Tiền bối nhìn mặt trăng trên đầu kìa. Vệ Việt ngẩng dầu nhìn một cái, nói:

- Còn một lúc nữa. Nam Tễ Vân nói :

- Dưới chân núi vẫn chưa thấy bóng ai cả!.

Vệ Việt cau mày, nhảy lên một tảng đá lớn nhìn xuống phía dưới qua mộtlúc, trăng đã lên tới giữa trời, đã đúng giờ Tý, Vệ Việt ồ một tiếng,nói :

- Kỳ quái, Hoàng Phủ Tung xưa nay không phải là người thế này, tại sao lại thất hẹn?.

Ánh trăng dần dần chuyển vệ phía tây, lại qua nửa giờ vẫn không thấy bóngHoàng Phủ Tung đâu, Vệ Việt cũng bắt đầu sốt ruột, Nam Tễ Vân trong lòng đầy ngờ vực, nói :

- Chẳng lẽ y lại không dám gặp người?. Câunói chưa dứt, chợt thấy một cái bóng người như tên bắn tới, Vệ Việt hừmột tiếng nói :

- Bây giờ mới tới, ta cứ chửi y một trận trước đã!., nhưng trong lòng lại thấy kỳ lạ :

- Khinh công của Hoàng Phủ Tung làm sao lại cao minh như thế? Thế tới của người kia mau lẹ không thể hình dung được, căn bản không thể nhìn rõmặt mũi y, trong chớp mắt đã tới trước mặt họ. Vệ Việt chợt kêu lên thất thanh:

- Cái gì? Là ngươi?. Nam Tễ Vân định thần nhìn kỹ, lúc ấy mới nhìn thấy rõ người ấy hoàn toàn không phải là Hoàng Phủ Tung mà làKhông Không Nhi.

Không Không Nhi liết mắt nhìn qua, ngạo nghễ hỏi :

- Thế ngươi tưởng là ai?.

Luận về thân phận, Tinh Tinh Nhi là vãn bối của Vệ Việt. Vệ Việt thấy y dùng thai độ tlgạo mạn như thế nói chuyện với mình không kìm được tức giận,lạnh lùng nói :

- Lão khiếu hóa chờ người khác không thể cho ngươi biết được. Ngươi tới đây có chuyện gì?.

Không Không Nhi cười nhạt nói :

- Ngươi không nói ta cũng biết, ngươi chờ Hoàng Phủ Tung chứ gì?. Vệ Việt sửng sốt, nói :

- Thế thì sao?. Không Không Nhi hững hờ nói :

- Hoàng Phủ Tung nói ngươi vô tín vô nghĩa, loại bạn bè như thế không kết giao càng tốt, y không tới gặp ngươi đâu.

Vệ Việt cả giận nói :

- Lẽ nào lại thế, ta vô tín vô nghĩa cái gì?.

Không Không Nhi nói :

- Ngươi nghe lời đồn nhảm, cho rằng y là hung thủ giết chết Tửu cái XaTrì, ngươi hẹn gặp y ở đây thật ra là muốn ám hại y, đúng không? Nhưngngươi nhờ người nhắn là muốn nói chuyện cũ với y, không phải là lừa y à? Ngươi không nghĩ gì tới giao tình, lừa cho bạn già mắc câu, ta chửingươi vô tín vô nghĩa, chẳng lẽ là sai sao?.

Vệ Việt hai mắt mở to, nói :

- Câu ấy quả thật là Hoàng Phủ Tung nói à?. Không Không Nhi giơ tay lên,ngón giữa của y có đeo một cái nhẫn sắt, cười nhạt nói :

- Lẽ nào lại thế, ngươi cho rằng ta đặt chuyện à? Ngươi có nhận ra cái nhẫn nàykhông?. Vệ Việt nhận ra đó là vật của Hoàng Phủ Tung, tức giận tới mứcphát run, chửi :

- Nếu y không phải là hung thủ thì sao không dám tới đây gặp ta, mà nhờ con khỉ con nhà ngươi tới đây nhắn lại? Hừ, hừ,lúc nãy ta còn không tin lắm, bây giờ thì không thể không tin. Nên biết y và Xa Trì cùng Hoàng Phủ Tung, ba người xưng là Giang hồ tam dị cái, có giao tình mấy mươi năm, bây giờ Hoàng Phủ Tung lại bảo một tên vãn bốitới nói lời tuyệt giao với y, làm sao y không tức giận?

Không Không Nhi lại cười nhạt nói :

- Chuyện giữa ngươi và Hoàng Phủ Tung không liên can gì tới ta, ngươi cóvô tín vô nghĩa hay không ta cũng không quản, nhưng ngươi cậy mình lớntuổi, ngông cuồng tự đại, Không Không Nhi ta lại không phục, ngươi đảthương sư đệ ta, chuyện đó thì ngươi không chối chứ?.

Vệ Việt tức giận vểnh cả râu lên, chửi :

- Không Không Nhi, ngươi mới là kẻ ngông cuồng, ngươi biết sư đệ ngươi làm chuyện gì không?

Nếu không nể mặt lão sư phụ đã chết của ngươi, ta đã đánh y chết rồi!.

Vệ Việt đang định kể tội Tinh Tinh Nhi, Không Không Nhi đã nói :

- Cho dù sư đệ ta có phạm tội thập ác cũng không đến lượt ngươi quản, ngươi có biết quy củ giang hồ không?.

Vệ Việt ngẩng đầu lên trời cười hô hô, cao giọng nói :

- Không Không Nhi, ngươi đúng là mắt mọc trên đầu! Đừng nói sư đệ ngươi,cả ngươi mà ta muốn quản cũng cứ quản thôi! Nếu không thì ta lại có lỗivới sư phụ ngươi.

Không Không Nhi nói :

- Được, ngươi tớiđây mà quản! Ngươi đả thương sư đệ ta, ta không giáo huấn ngươi một chút thì ta cũng có lỗi với sư phụ ta!. Tiếng tới người tới, thân hình chớplên, lập tức đã nhảy xổ vào Vệ Việt.

Vệ Việt tức giận quát :

- Tiểu bối ngông cuồng, để ta xem ngươi có bao nhiêu tài nàng., lật tayđánh một chưởng, văng vẳng có tiếng sấm sét ì ầm, Không Không Nhi bịchưởng lực của y chấn động, thân hình nghiêng đi, Vệ Việt song chưởngkhua thành một vòng định ôm vào hông y, Không Không Nhi thân pháp cựcmau, thân hình trầm xuống lại tung lên, thi triển khinh công tuyệt đỉnhYến tử niêm vân nhảy vọt lên hơn ba trượng, chỉ nghe vù một tiếng, thắtlưng của Không Không Nhi đã bị Vệ Việt giật đứt, nhưng tay trái của VệViệt chợt tê rần, huyệt Khúc trì trên khuỷu tay cũng đã bị Không lôngNhi điểm trúng.

Vệ Việt trong lòng rúng động, nghĩ thầm :

- Chẳng trách gì y ngông cuồng kiêu ngạo như thế, thân thủ quả nhiên caominh gấp mười lần Tinh Tinh Nhi, không kém gì sư phụ y năm xưa. Vội vàng ngầm vận huyền công, lưu chuyển khí huyết, cảm giác tê rần trên cánhtay lập tức tiêu tan. Chỉ thấy Không Không Nhi cười gằn một tiếng, lạinhảy xổ tới, nói :

- Vệ lão đại, ngươi còn dám cậy mình lớn tuổikhông? Nghĩ tới ngươi có chút giao tình với sư phụ ta, ngươi tạ tội đi!. vệ việt giận tới mức phát run, quát :

- Tiểu bối to gan làm bậynhư thế, chuyện hôm nay mà ngươi dập đầu lạy ta ba cái, ta cũng khôngthể bỏ qua cho ngươi!. Không Không Nhi cười nói :

- Nếu đôi bênđều không muốn bỏ qua cho đối phương, thì chúng ta cứ theo quy củ gianghồ, dựa vào võ công mà phân thắng phụ? Ồ, ngươi còn mời thêm người giúpđỡ, sao không gọi cả ra đây?.

Không Không Nhi chỉ Nam Tễ Vân, Nam Tễ Vân nhịn không được lên tiếng :

- Vệ lão tiền bối, xin nhường ta lãnh giáo vài cao chiêu của y trước, lão tiền bối đứng ngoài chỉ điểm thêm cho!. Nên biết Nam Tễ Vân và KhôngKhông Nhi là ngang hàng, Vệ Việt là bậc trưởng bối, trưởng bối động thủvới tiểu bối, có thắng cũng không vẻ vang gì, không thắng thì chỉ làmtrò cười. Cho nên đù Nam Tễ Vân biết rõ không phải là đối thủ của KhôngKhông Nhi cũng phái bất kể tính mạng mà đứng ra ứng chiến. Vệ Việt sắcmặt sa sầm, nói :

- Nam hiền điệt, chuyện này ngươi không cầnquản! Ta thà liều bộ xương già này để chỉnh đốn phong khí võ lâm, chứchuyện vinh nhục của mình thì không để tâm đâu!.

Không Không Nhiđang muốn Vệ Việt nói ra câu ấy, y biết rõ Vệ Việt lợi hại, nhưng tự tin vẫn có thể ứng phó, nhưng nếu thêm Nam Tễ Vân thì y hoàn toàn không nắm chắc. Lúc ấy bên cười nhạt một tiếng, nói :

- Vệ lão đại, ngươingày càng thô lỗ bừa bãi, khinh thường hà hiếp sư đệ ta mà còn dám mởmiệng huênh hoang, cái gì mà chỉnh đốn phong khí võ lâm?.

Haingười bọn họ nói ra đều có lý, theo quy củ mà nói, Vệ Việt phát hiệnTinh Tinh Nhi làm chuyện sai quấy thì lẽ ra phải giao y cho sư huynhchưởng môn xử trí, Vệ Việt vì nghĩ mình là thân phận trưởng bối, nên vốn cũng không nghĩ tới quy củ ấy, không ngờ Không Không Nhi lại tới tínhsổ với y!

Lúc ấy hai người lại giao phong, Không Không Nhi hoàntoàn không khách khí, rút đoản kiếm ra, cậy vào khinh công tuyệt đỉnh,nghiêng người sấn vào, chiêu nào cũng liên tiếp tấn công vào chín đạihuyệt trên người Vệ Việt. Vệ Việt công lực thâm hậu, nhưng thân pháp lại không mau lẹ như Không Không Nhi, liên tiếp mấy lần gặp nguy hiểm, độtnhiên đùng đùng nổi giận, một chiêu Phách không chưởng đánh ra, hất tung một đám đất đá bay rào rào, lập tức giống như có vô số ám khí từ bốnphương tám hướng đánh tới Không Không Nhi, Không Không Nhi kêu lớn mộttiếng, mũi chân điểm xuống một cái, lập tức bay lên không trung, đoảnkiếm vung một vòng tròn, chỉ nghe một tràng tiếng leng keng, đất đá rơixuống như mưa.

Chợt nghe Không Không Nhi hú dài một tiếng, lại từ trên không lộn người nhào qua một cái, đầu dưới chân trên, cả người lẫn kiếm biến thành một đạo bạch quang bắn mau xuống Vệ Việt. Vệ Việt quátmột tiếng như sấm :

- Đi., trong khoảng khấc ấy, vỗ ra một chưởng.

Một chưởng ấy Vệ Việt đã tụ tập công lực toàn thân, chỉ nghe ào một tiếng,Không Không Nhi đã bay lướt qua trên đầu Vệ Việt lại lộn người một cáinhào ra, bật lên một tiếng hự lớn, cũng giống như Tinh Tinh Nhi lúc nãy, như sao băng rơi thẳng xuống sơn cốc nhưng mau lẹ hơn Tinh Tinh Nhi rất nhiều, trong chớp mắt đã không thấy bóng đâu nữa. Chỉ nghe một giọngnói từ sơn cốc truyền lên :

- Lão thất phu tàn độc lắm, non xanhvẫn đó, nước biếc còn đây, một chưởng này ta nhớ rồi, sau này sẽ còn gặp lại!. Trong giọng nói có chút nghèn nghẹn, nhưng vẫn nghe thấy rất rõ.

Mấy chiêu ấy nhanh như cắt, quả thật là đem tính mạng ra giao đấu, nguyhiểm tuyệt luân, Nam Tễ Vân nhìn thấy cũng không khỏi kinh tâm độngphách, lúc ấy mới thở phào một hơi, nhưng lúc y ngẩng đầu lên, lại không kìm được cả kinh.

Chỉ thấy Vệ Việt quần áo lốm đốm vết máu, sắcmặt xám như tro, mái tóc dài xãa tung, dáng vẻ càng mười phần suy sụp!Nam Tễ Vân vội bước qua đỡ Vệ Việt, hỏi :

- Vệ lão tiền bối, người, người thế nào rồi?. Vệ Việt thở dài nói :

- Lão khiếu hóa lần đầu làm thế này. Vết thương không đáng ngại, chỉ là trong lòng ta rất áy náy.

Nguyên là Vệ Việt vì kiếm pháp của Không Không Nhi quá tàn độc, bị bức báchphải dùng mười thành công lực đánh ra một chiêu Phách không chưởng,nhưng y vốn không có ý lấy mạng Không Không Nhi, nên chưởng ấy tuy kìnhlực mạnh mẽ nhưng vẫn cố ý đánh lệch qua một bên, y cho rằng như thếcũng đủ hất Không Không Nhi ra, nào ngờ công lực của Không Không Nhi cao hơn y tưởng, rốt lại lưỡng bại câu thương, Không Không Nhi bị chưởnglực đánh tung ra, cố nhiên bị thương không nhẹ, nhưng đầu vai Vệ Việtcũng bị thanh đoản kiếm rạch một vết thương dài tới ba tấc. Vết thươngấy so với nội thương của Không Không Nhi quả thật rất nhẹ. Nhưng một làVệ Việt lần đầu trong đời bị thua thiệt thế này, hai là y đã nương taynhưng Không Không Nhi lại không nghĩ tới, vẫn chửi mắng y là tàn độc.Nên biết tuy y với sư phụ Không Không Nhi không phải bạn thâm giao,nhưng dù gì cũng khâm phục nhau, bây giờ y bất đắc dĩ phải đả thương đồđệ của cố nhân, đồ đệ của cố nhân lại không tha thứ cho y, chuyện đó làm y đau lòng.

Nam Tễ Vân nhìn thấy y bị thương không nặng, nhưng nghe y nói thế đã hiểu được tâm tình của y, lúc ấy bèn an ủi :

- Không Không Nhi trong mắt không có bậc trưởng bối, ngông cuồng tự đại,lão tiền bối như thế là đã khoan dung với y lắm rối. Đối với loại ngườingông cuồng không thể dùng lý lẽ mà dạy dỗ, thì không cần phải đau lòng, tức giận làm gì.

Vệ Việt thở dài nói :

- Không Không Nhithì cũng đành, nhưng không ngờ giao tình mấy mươi năm giữa Hoàng PhủTung với ta bây giờ cũng bị hủy hoại trong một buổi. Càng khó nghĩ nữalà lần này y không dám tới, như thế chứng tỏ y là hung thủ đã giết chếtXa lão nhị. Ba lão ăn mày già bọn ta vốn tình như thủ túc, bây giờ vì Xa lão nhị, chỉ e ta phải nhẫn tâm giết y thôi!.

Nam Tễ Vân trong lòng rúng động, chợt nói :

- Cái nhẫn mới rồi Không Không Nhi đưa cho lão tiền bối xem, cái nhẫn ấy, ờ, có điểm kỳ lạ!. Vệ Việt sửng sốt, nói :

- Có chỗ nào kỳ lạ?. Nam Tễ Vân nói:

- Cái nhẫn ấy ta đã nhìn thấy qua, là vật của Hoàng Phủ Tung. Vệ Việt nói :

- Không sai, chính vì ta nhận ra được cái nhẫn ấy, ta biết đó là vật củaHoàng Phủ Tung, nên mới tin lời Không Không Nhi. Nam Tễ Vân nói :

- Nhưng Hoàng Phủ Tung đã tặng cái nhẫn ấy cho một người khác rồi. Vệ Việt vội hỏi :

- Tặng cho ai?. Nam Tễ Vân nói:

- Tặng cho Đoàn Khuê Chương.

Đúng là:

Tín vật khó tin đau thế sự,

Ngờ hư ngờ thực phí tâm tư.

Muốn biết chuyện sau thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải.