Đại Đường Đạo Soái

Chương 416: Binh đến tướng ngăn




Long Môn khách điếm!

Trong tay Đỗ Hà vuốt vuốt chút vôi phấn cònlại, nhớ tới chuyện trải qua đêm qua liền không nhịn được bật cười a akhông ngừng, hắn chưa từng chơi trò đùa kiểu này bao giờ, ngẫu nhiênchơi thử một lần cũng thật có cảm giác, nhất là Tào Tôn, Tào Quý bị dọatới mức như vậy, hắn chợt nghĩ ngày sau nếu có người nào chọc tới mình,có phải mình cũng nên dùng cùng phương pháp này khiển trách giáo huấnmột lần.

Phanh phanh phanh!

Ba tiếng gõ cửa vang lên, Vũ Mị Nương đẩy cửa bước vào phòng, trong tay bưng khay điểm tâm lót dạ.

Bận việc cả đêm nhất định đói bụng đi, đây là điểm tâm Mị Nương đặc biệt chuẩn bị!

Đem khay điểm tâm đặt lên bàn, Vũ Mị Nương nhìn vôi phấn trên bàn, ngạc nhiên hỏi:

Đây là?

Vôi!

Đỗ Hà lấy ra chút nước đổ vào trong vôi phấn, vôi gặp nước liền có đặctính sôi trào, sẽ dâng lên một trận sương khói, chỉ sau một khắc đã bốccao lên tới hơn trượng, hắn tự đắc cười nói:

Đêm qua ta đem haiống trúc chứa đầy vôi buộc trên chân, làm cho sương khói bao quanhngười, chẳng khác gì ác quỷ đến từ địa ngục!

Vũ Mị Nương giật mình, trong mắt lóe ánh sao, vẻ mặt sùng bái thở dài:

Khó trách chuyện ma quái ở Tào gia trong mấy canh giờ mà mọi người đềubiết. Đỗ đại ca suy nghĩ chu đáo, chuẩn bị đầy đủ, những người kia không bị trúng chiêu mới là có quỷ…kế tiếp đại ca định làm như thế nào? Trảiqua sự việc tối qua, chỉ sợ phu thê Tào Bác sẽ không chịu nổi tự động đi đầu thú đi!

Biết rõ còn cố hỏi!

Đỗ Hà lườm Vũ Mị Nương,chỉ số thông minh của yêu tinh này không thua kém mình chút nào, nếukhông cố ý sao lại đi hỏi vấn đề nhược trí như thế này.

Hì hì!

Vũ Mị Nương cười ngọt ngào nói:

Dựa vào sự lý giải của Mị Nương đối với nhân tính, phu thê Tào Bác thấy con cháu bị kinh sợ đến thế này, hẳn đã có ý tưởng đi đầu thú. Nhưng có ýtưởng cùng hành động thực tế là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, tựđộng đầu thú cũng cần phải có dũng khí. Chỉ một lần đe dọa là không đủbức bách bọn họ dũng cảm thừa nhận hết thảy hành vi phạm tội, bọn hắnhẳn phải còn ý định khác. Nói ví dụ, mời cao tăng trừ tà hoặc thuê caothủ bắt quỷ. Chỉ khi làm cho bọn hắn cùng đường, bọn hắn mới có thể vìcon cháu đảm đương hết thảy chuyện mình đã từng làm!

Đỗ Hà gật đầu cười nói:

Vậy theo chủ ý của muội, đối mặt loại tình huống này, nên làm như thế nào?

Vũ Mị Nương thoáng trầm ngâm, đôi mắt sáng ngời cười nói:

Binh đến tướng ngăn, nước đến lấp đất, theo địch mà động! Muội sẽ cho ngườitheo dõi hết thảy động tĩnh của Tào phủ, xem phương pháp ứng đối của bọn họ, sau đó căn cứ theo phương pháp đối phó của họ thuận thế mà làm. Bọn họ cần mời đạo sĩ trừ tà, vậy hãy để cho người đóng giả Viên ThiênCương, nếu muốn mời hòa thượng, vậy hãy cho người đóng giả Huyền Trangcao tăng, giả mượn danh bọn họ nói cho phu thê Tào Bác biết là do oanhồn thù hận trở về báo thù, không người có thể địch, trừ phi tiêu tanthù hận trong lòng oan hồn, nếu không con cháu Tào gia vĩnh viễn khôngcó người an tĩnh. Viên Thiên Cương là bán tiên nhân, luận đạo pháp trong Đại Đường không người so sánh được, Huyền Trang cao tăng Phật hiệu caothâm, ở Đại Đường cũng không ai đánh đồng, có hai người họ chấn trụ phuthê Tào Bác, buộc họ thừa nhận hành vi phạm tội sẽ không thành vấn đề.Viên Thiên Cương ở mãi Trường An xa xôi, Huyền Trang cao tăng từ nhiềunăm trước đã thất tung, muốn tìm người vốn không phải chuyện dễ. Chỉ cần đoạn tuyệt hi vọng của phu thê Tào Bác như vậy bọn hắn sẽ cho rằngkhông thể vì lỗi của mình mà gây họa cho con cháu đời sau…

Nàngtự tin gằn từng tiếng, phân tích suy tư cũng không chút yếu kém, phốihợp cùng dung mạo của nàng tản ra một cỗ khí chất làm người mê muội.

Đỗ Hà cũng bị cỗ khí chất kia hấp dẫn không khỏi mê mẩn, không thể khôngnói nữ nhân tràn ngập tự tin cùng tràn ngập cơ trí là mê người nhất,cũng khiến người tâm động nhất.

Vũ Mị Nương lập tức nháy mắt khiêu khích, trong mắt tràn ngập ý cười nói:

Đỗ đại ca, huynh cảm thấy thế nào?

Đỗ Hà ho khan một tiếng, che giấu xấu hổ, hai tay hợp lại nói:

Không lời nào để nói, chúng ta hoàn toàn có ý nghĩ giống như nhau. Ta đã choVưu Phong phái tâm phúc theo dõi từng cử động của Tào gia, tin tưởngkhông bao lâu bọn họ sẽ báo lên hành động cụ thể của Tào gia…

Vừa nói tới đây, liền nghe điếm tiểu nhị gõ cửa phòng:

Khách quan, trong điếm có một vị quan gia xin gặp!

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!

Đỗ Hà cho người mời hắn vào.

Một tiểu binh tốt gương mặt lanh lợi đi vào phòng, tuy Vưu Phong không lộra thân phận đích thực của Đỗ Hà, nhưng hắn lo lắng thủ hạ lãnh đạm hành sự, nên luôn mãi dặn dò bọn họ nói thân phận của Đỗ Hà thật đặc thù,đắc tội hắn sẽ làm binh tốt cả đời, vĩnh viễn không có cơ hội xoayngười.

Tiểu binh tốt cũng không dám chậm trễ, cung kính kêu một tiếng:

Đỗ đại nhân!

Sau đó hắn lại lập tức nói:

Tào Tôn, Tào Quý đã rời khỏi Tào gia, Tào Tôn ở chung quanh hỏi thăm gầnnơi đây có cao tăng đắc đạo nào hay không, về phần hướng đi của Tào Quýthì không rõ, giống như đã rời khỏi Long Môn thị trấn, hướng ra ngoàithành. Tiểu nhân đã phái người đi theo, tin tưởng không lâu sẽ có tintức…

Cao tăng đắc đạo!

Nghe xong bốn chữ này, ánh mắt Đỗ Hà sáng lên, nói:

Nói như vậy người của Tào gia tin Phật?

Tiểu binh tốt khẳng định đáp:

Trên dưới Tào gia tin Phật ở Long Môn huyện mọi người đều biết, Tào lão giatử ba mươi năm trước từng ở thị trấn Long Môn bỏ tiền kiến tạo một ngôichùa miểu, chỉ là không có cao tăng vào ở nên hương khói không vượng…

Trời cũng giúp ta!

Đỗ Hà thầm kêu một tiếng, ở Đại Đường Viên Thiên Cương là đệ nhất nhân của Đạo gia, mà Đường Huyền Trang trong truyền thuyết là đệ nhất nhân củaPhật gia. Viên Thiên Cương ở Trường An, nhiều năm chưa từng rời đi,người gặp qua hắn không ít, muốn cải trang hắn cũng thật phiêu lưu,nhưng Huyền Trang ở nhiều năm trước đã mất tích, Đỗ Hà tự nhiên biếtđược người này đã đi Ấn Độ lấy kinh Phật, nhưng người trong thiên hạ lại không hiểu rõ, chỉ nghĩ hắn vân du tứ hải, hóa duyên cầu Phật khắp bốnphương, cải trang hắn sẽ không chút phiêu lưu, cũng là hợp tình hợp lý.

Chặt chẽ chú ý hướng đi của Tào Quý, mặt khác ngươi giúp ta một chuyện, mộtcanh giờ sau sẽ có một hòa thượng xuất hiện ở mộ phần tổ tiên của Triệugia, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, sau nửa canh giờ ngươi phải chotoàn bộ người trong huyện biết được ở phần mộ tổ tiên Triệu gia có mộtvị hòa thượng thật cổ quái đang tố pháp…

Đỗ Hà mỉm cười, cũng như một mưu sĩ quyết thắng thiên lý, sớm mưu đồ hết thảy.

Tào Tôn chạy khắp toàn thành lại không tìm được một vị hòa thượng nào làmcho hắn hài lòng, điều này có quan hệ lớn lao tới văn hóa địa phương.

Hà Đông là nơi hưng thịnh của Đại Đường, có thật nhiều sĩ tộc lớn nhỏ nhờĐại Đường mà phồn vinh, cho nên ở Đường triều vẫn có câu danh ngôn “HàĐông nhiều sĩ tộc”. Sĩ tộc càng nhiều tự nhiên bầu không khí văn họcnồng hậu. Làm học sinh của Nho gia, đối với Đạo gia còn đỡ một chút,nhưng Phật giáo lại không ai thèm nhìn tới.

Tuy Phật giáo thật thịnh hành tại Đại Đường, nhưng lực ảnh hưởng chỉ có hạn tại Hà Đông.

Mà Tào gia là phú hào từ bên ngoài đến, không nhập gia tùy tục, vẫn tínngưỡng Phật giáo, xem như ngoại tộc. Ở Hà Đông có đạo sĩ nổi danh khôngít, nhưng là một tín đồ Phật giáo cũng không tin tưởng những đạo sĩ kia.

Chẳng lẽ thật phải đi Lạc Dương hay Trường An mời cao tăng đến sao?

Tào Tôn ngồi ở một tiểu quán bên đường nghỉ tạm, uống nước trà có chút bất lực nghĩ.

Đúng ngay lúc này, hắn đột nhiên nghe được người bên cạnh đang thương nghịvề một tăng nhân cổ quái nào đó, liền lắng nghe, nguyên lai ở khu phầnmộ tổ tiên hoang vu của Triệu gia xuất hiện một tăng nhân cổ quái đangtụng kinh.

Lời này khiến Tào Tôn chú ý, thầm nghĩ:

Tào gia ở Long Môn huyện sống yên nhiều năm, từ trước tới nay luôn bình yên vôsự. Nhưng trước đó không lâu sau khi Triệu Hồi trở về, thần sắc của chamẹ liền khác thường, sau đó Triệu Hồi xông vào phủ quát tháo, cuối cùnglại xảy ra chuyện ác quỷ muốn báo thù. Chẳng lẽ tất cả chuyện này cũnggiống như lời đồn đãi, là bởi vì năm xưa cha mẹ đã hại người của Triệugia sao?

Việc này hắn đã từng hỏi phu thê Tào Bác, nhưng chỉ nghe phủ nhận. Hiện giờ sự tình đã diễn biến không thể khống chế, không khỏi làm cho hắn lo nghĩ.

Bất kể như thế nào, đi xem trước đã!

Tào Tôn trả tiền trà nước, lên tiếng hỏi thăm chỗ phần mộ tổ tiên Triệu gia, bước nhanh đi tới.

Phần mộ tổ tiên Triệu gia hoang vu nhiều năm, nhưng bởi Triệu Hồi quay về tỉ mỉ sửa chữa, hiện tại đã có vài phần bộ dáng.

Ở ngay trung ương phần mộ có một vị hòa thượng mặc tử y cà sa đang nghiêm túc tụng kinh.

Thần sắc Tào Tôn rung mạnh, cơ hồ muốn lên tiếng kinh hô, Đường triều đốivới Phật giáo phi thường chiếu cố, ở Đại Đường vương triều màu sắc củaáo cà sa đại biểu cho thân phận.

Cao tăng đắc đạo sẽ được triềuđình ban cho hai loại cà sa tử y, phi y, trong đó tử y là cao quý nhất,không phải đại pháp sư có cảnh giới Phật học nhất định thì không có tưcách mặc.

Tào Tôn là tín đồ Phật giáo, đối với việc này hiểu biết tường tận, hiện tại không dám có bất kỳ chậm trễ đứng cung kính một bên chờ đợi.

Ông, nam mô bạt cát ngõa đức, tát nhĩ ngõa, đô nhĩ dát đức, ba liệt chước đạt ni ni…

Kinh văn nghe thật khó hiểu, từ trong miệng vị cao tăng truyền ra chẳng khác gì lão tăng nhập định, niệm kinh văn suốt một giờ mới dừng lại, độtnhiên hai mắt trừng trừng, quát lớn một tiếng:

Nghiệp chướng, lệ khí nặng như vậy, tâm ý như thế nào!

Phanh!

Một tiếng vang thật lớn, tựa hồ có vật gì nứt toác, bước chân của cao tăngbất ổn, bật lui ra sau hai bước, thân hình lảo đảo cố gắng trấn định,sắc mặt có chút uể oải.

Đại sư?

Tào Tôn vẫn một mực ở mộtbên thành kính chờ đợi, đối phương quát to làm tim hắn đập nhanh, lạithêm một tiếng nổ mạnh cơ hồ hù dọa hắn úp sấp trên mặt đất, thầm nghĩ:

Cao tăng đang tố pháp cùng quỷ quái!

Thấy thân hình hòa thượng lảo đảo, hắn vội vàng bước tới đỡ lấy.

Cao tăng liếc mắt nhìn Tào Tôn, trên gương mặt uể oải lộ ra vài phần kinh ngạc, lập tức hai tay tạo thành chữ thập, nói:

A di đà phật, vị thí chủ này chính là người của Long Môn Tào gia sao?

Tào Tôn mờ mịt khó hiểu:

Đại sư làm sao biết được?

Cao tăng thở dài nói:

Nhân quả tuần hoàn, ai, oan nghiệt, oan nghiệt! Tiên sư Trường Tiệp từ nămmươi năm trước trên đường đi ngang qua nơi đây, phát hiện người củaTriệu gia chết oan nên hóa thành ác linh. Tiên sư không đành lòng nhìnbọn hắn nguy hại sinh linh, nghĩ cách phong tỏa ác linh tại nơi này,tiêu giảm oán hận trong lòng họ. Thời gian qua suốt năm mươi năm, áclinh oán hận không giảm mà ngược lại tăng thêm. Vài ngày trước có ngườiphá hủy pháp trận, ác linh đã đột phá ra ngoài, hướng Tào gia trả thù.Bần tăng phát hiện nhưng Phật hiệu không tinh, vô lực thu phục ác linh!

Tào Tôn thất thanh nói:

Nhân quả tuần hoàn, chẳng lẽ thực sự là do Tào gia năm xưa tạo ác nghiệt!Đại sư, thỉnh tứ pháp hào, không biết có phương pháp nào phá giải haykhông!

Bần tăng Huyền Trang, phương pháp phá giải khó khăn trùng điệp!

Ngay khi Tào Tôn cùng cao tăng “Huyền Trang” đang nói chuyện, Đỗ Hà đã có được tin tức của Tào Quý.

- Đại nhân, Tào Quý đã đến Long Môn Tu thôn, tìm một người tên là Tiết Lễ!