Đại Đường Đạo Soái

Chương 413: Bản án cũ năm mươi năm trước




- Nàng phát hiện ra chuyện gì?

Đỗ Hà kêu Vũ Mị Nương ngồi xuống nói, xem xem phát hiện của nàng có khác so với mình không.

Vũ Mị Nương trước tiên rót cho mình một chén trà giải khát, sau đó mới nói:

- Người ngoại lai họ Triệu, tên là Triệu Hồi Tài, trong năm Tùy Văn Đế tổ tiên cũng là người Dịch Châu Long Môn, hơn nữa còn là nhà giàu địaphương, kinh doanh lúa gạo. Hơn năm mươi năm trước, con trai trưởngTriệu gia là Triệu Anh xuôi nam đến Giang Nam nói chuyện làm ăn vớingười buôn bán gạo ở Giang Nam, trên đường xuôi nam gặp phải bão tố, từđó về sau không có tin tức gì nữa. Triệu Hồi Tài chính là lấy danh nghĩa con trai Triệu Anh, mục đích hồi hương của hắn là đem tro cốt Triệu Anh về nhà, mai táng tại phần mộ tổ tiên của Triệu gia. Sau khi mai tángTriệu Anh ở phần mộ tổ tiên Triệu gia, hắn lại tự mình tu sửa lại mộphần hoang vu hơn ba mươi năm. Tất cả chuyện này vốn hợp tình hợp lý,Triệu Hồi Tài lấy thân phận của bậc hậu bối, lo liệu mộ phần tổ tiên như vậy cũng là chuyện nên làm. Nhưng nửa trước tháng, Triệu Hồi Tài độtnhiên không hề có đạo lý cầm lợi khí nhảy vào Tào gia đệ nhất phú thương địa phương, đòi giết vợ chồng Tào đại thiện nhân. Ở đây có một điểm,Triệu Hồi Tài và đồng bạn của hắn đều cầm lợi khí, nhưng hơn năm mươitên hộ viện không một ai bị thương, tất cả đều bị quyền cước đánh ngã,có thể thấy được Triệu Hồi Tài cũng không điên cuồng, mà tràn đầy lýtrí, lý tính, người hắn muốn tìm, chỉ có vợ chồng Tào đại thiện nhân,căn bản không có tâm tư động tới những người vô tội. Dựa theo suy đoáncủa ta, bên trong nhất định có nguyên do, có người nói với Triệu Hồi Tài gì đó, Triệu Hồi Tài mới động sát tâm giết vợ chồng Tào đại thiện nhân, mới mạnh mẽ xông tới Tào phủ, nhưng cụ thể là gì, lại không biết rõ…

Đỗ Hà khẽ mỉm cười nói:

- Ta nghe ngóng nhiều hơn một ít! Mị Nương, nàng có biết Tào phủ trước kia tên là gì không?

Vũ Mị Nương vốn khó hiểu, lập tức lắp bắp kinh hãi, thấp giọng hô nói:

- Triệu gia năm đó là nhà giàu Long Môn, kinh doanh lúa gạo, mà Tào gia cũng thế. Lẽ nào….bên trong có liên hệ gì…?

Đỗ Hà gật đầu nói:

- Một người muốn giết người, dựa theo bản tính của con người mà nói nhấtđịnh có lý do. Vì vậy, ta mới thử tìm kiếm ân oán giữa Triệu gia và Tàogia. Chỉ có điều đây đã là chuyện hơn năm mươi năm trước , tang thươngbiến ảo, thiên hạ thay đổi chủ nhân, người biết rõ chuyện xưa khôngnhiều lắm. Nhưng may mắn lại gặp được một vị lão nhân gia đã qua tuổithất tuần, từ trong miệng hắn biết được đại khái.

Năm đó Triệugia có một trai một gái, con trai trưởng Triệu Anh cưới vợ là Vương thị, có hai đứa con, thứ nữ Triệu thị gả cho Tào Bác Sơn Đông, chính là TàoĐại Thiện Nhân hiện tại. Triệu gia bởi vì Triệu Anh mất tích, người cầmquyền là vợ chồng Triệu lão. Căn cứ vào lão giả nhớ lại, vợ chồng Triệulão vô cùng sủng ái hai đứa trẻ của Triệu gia. Về sau Tào Bác và Triệuthị về tới Long Môn huyện, vợ chồng Triệu lão tựa hồ vì tuổi tác đã cao, mới giao lại chuyện làm ăn cho hai người bọn họ quản lý. Mấy năm sau,vợ chồng Triệu lão vô tình chết dưới đao kiếm ucả kẻ trộm, Vương thịcũng theo đó ốm chết, về phần hai đứa trẻ Triệu gia, bởi vì ham chơi đốt lều cỏ nhà mình, cùng nhau chết cháy, đến lúc này Triệu gia xem nhưtuyệt hậu, vì vậy mới trở thành Tào gia hiện giờ......

Vũ Mị Nương hít vào một ngụm lãnh khí, trong mắt có vẻ không đành lòng:

- Nếu tất cả chuyện này đều là Tào Bác và Triệu thị gây nên, vậy thật sự cũng quá nhẫn tâm.

Đỗ Hà cũng thở dài, đứng dậy nói:

- Mặc dù không thể khẳng định, nhưng cũng không sai biệt lắm...... Đượcrồi, chúng ta cứ nghe ngóng đã. Ta sẽ đến huyện nha tìm Huyện úy, nàngcó muốn đi cùng không…

Vũ Mị Nương vội vàng đứng lên nói:

- Đương nhiên là cùng đi.

Huyện úy tương đương với Giám đốc cục công hiện tại, chức quan Đường triềuđược phân bố rất rõ ràng, mọi người đều có phân công, Thái thú phụ trách chính vụ trong huyện, còn Huyện úy thì phụ trách xử án trộm cướp. Mặcdù Huyện úy là cấp dưới của Thái thú, nhưng Thái thú không có quyền hỏiđến công việc xử lý vụ án của Huyện úy.

Triệu Hồi Tài phạm phải tội danh hình sự, vì vậy do Huyện úy toàn quyền xử lý.

Huyện úy Long Môn huyện họ Vưu, tên là Vưu Phong , được xưng tụng là VưuThiết Diện, là người cương trực vô tư, hoàn toàn không làm hổ thẹn biệtdanh của hắn, nhưng lúc này lại cau mày, vô kế khả thi. Vì vụ án củaTriệu Hồi Tài là một vụ án rất đặc biệt, với tư cách một người chấppháp, theo lẽ công bằng xử lý bất cứ vụ án gì là pháp tắc hắn thờ phụngtừ trước đến nay.

Đối mặt với vụ án của Triệu Hồi Tài, hắn cũngkhông bị danh khí của Tào Bác mê hoặc như những người khác, mà phát hiện ra một số điểm đáng ngờ. Triệu Hồi Tài cố nhiên có tội, nhưng Tào Bácchưa hẳn là Đại Thiện Nhân thật sự, chỉ là bản án cũ đã qua hơn năm mươi năm.

Trong năm mươi năm này, cuối thời nhà Tùy đã trải qua đạináo động tàn khốc nhất, Long Môn vốn là đại huyện có 50 vạn nhân khẩu,giảm mạnh xuống còn tám vạn, người biết rõ chuyện năm đó có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa người hiểu rõ tình huống đều có trí nhớkhông rõ, qua tuổi thất tuần. Bọn họ chỉ biết câu chuyện đại khái, cũngđều là tin đồn thất thiệt trong ấn tượng, không tìm thấy bất cứ bằngchứng gì chứng minh Tào Bác có tội.

Nếu không chứng minh được Tào Bác có tội, cũng có ý nghĩa Triệu Hồi Tài phải gánh chịu tất cả trừng phạt của pháp luật.

Tình huống như vậy, thật sự không phải điều hắn mong muốn.

- Huyện úy đại nhân, ngoài phòng có một nam một nữ cầu kiến......

Ngay khi hắn đang vì thế mà hao tổn tinh thần, đột nhiên nhận được thông báo của binh lính!

Hắn còn tưởng rằng là dân chúng đến báo án, Vưu Phong chỉnh đốn và sắp đặt quan phục nói:

- Mời bọn họ vào…

Một nam một nữ trước sau tiến vào phủ nha.

Vưu Phong nhìn thấy người tới là một đôi trai tài gái sắc, nhất là trênngười lại có luồng khí chất không giống người thường, cũng biết đốiphương thực sự không phải dân chúng đến báo án, bước lên phía trước vấnan!

Người tới đương nhiên là Đỗ Hà và Vũ Mị Nương!

Đỗ Hà thấy Vưu Phong bước đến nghênh đón, nhưng biểu hiện không kiêu ngạo không siểm nịnh, có chút thoả mãn, cười nói:

- Tại hạ là Đỗ Hà ở Trường An!

Hắn nói xong lấy ra con dấu tùy thân, biểu thị thân phận của mình.

Vưu Phong thầm thất kinh, đại danh của Đỗ Hà sớm đã theo sự tích của hắn, truyền khắp Đại Đường, Vưu Phong sớm có nghe nói.

- Huyện úy Long Môn huyện Vưu Phong, bái kiến Đỗ đại nhân!

Đỗ Hà không có quyền quản hạt chính vụ Long Môn, nhưng chức quan của hắn lại lớn hơn Thái thú và Huyện úy rất nhiều.

- Không cần đa lễ!

Đỗ Hà tiến lên đỡ hắn dậy.

- Hôm nay tại hạ đến đây là vì chuyện của Triệu Hồi Tài, trước tiên muốngặp mặt Triệu Hồi Tài một lát, không biết Vưu Huyện úy có thể thu xếphay không?

Vưu Phong nhướng mày, nhất thời lạnh mặt:

- Đây là Đỗ đại nhân muốn can thiệp chính vụ Long Môn ta? Mặc dù đại nhân rất được đế sủng, nhưng cũng không có chức quyền này!

Đỗ Hà cũng không tức giận, Sơ Đường chính trị thanh minh, tham quan ô lạihầu như không có, tuyệt đại bộ phận quan viên đều được chọn lựa kỹ càng, đối với biểu hiện này của Vưu Phong, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn,chỉ nói:

- Vưu Huyện úy không nên tức giận, cũng đừng hiểu lầm.Đỗ mỗ chưa từng có ý định vượt quyền can thiệp chính vụ Long Môn huyện.Ta cũng không tin Vưu Huyện úy không có bất kỳ hoài nghi gì đối với vụán của Triệu Hồi Tài. Cũng không sợ nói thật cho ngươi biết, tồn tại của Triệu Hồi Tài có tác dụng vô cùng quan trọng đối với Đại Đường ta. Nếucần thiết, ta sẽ xin Bệ Hạ hạ lệnh, để cho Bệ Hạ đặc xá Triệu Hồi Tài.Nhưng đây cũng không phải điều ta mong muốn, bởi vì nếu được đặc xá, vụhuyết án liên quan đến Triệu Hồi Tài có thể sẽ không thể sửa lại, một số người dưới cửu tuyền cũng không cách nào nhắm mắt. Cho nên, bản ý củata là trước khi trả lại trong sạch cho Triệu Hồi Tài, điều tra rõ vụ ánhơn năm mươi năm trước, liên quan đến Triệu gia. Lúc này, cho dù VưuHuyện úy xem Đỗ Hà ta là thủ hạ cũng không sao, ta chỉ muốn điều tra hết thảy, cho nên cần Vưu Huyện úy trợ giúp.

Vưu Phong trầm mặc hồi lâu mới nói:

- Đỗ đại nhân đã có thể nói ra Triệu gia, đủ thấy đại nhân đã có tìm hiểu nhất định về vụ án đặc biệt này. Ta cũng tin Đỗ đại nhân sẽ không làmra chuyện phạm húy trái pháp luật. Đại nhân đã nói như vậy, Vưu Phongcũng không cự tuyệt. Đúng như đại nhân đã nói, Vưu mỗ xác thực còn cónghi kị đối với vụ án này, nhất là biểu hiện gần đây của vợ chồng TàoBác rất khác thường, mơ hồ như có tật giật mình. Ta đã tìm những lão giả còn sót lại trong thôn, biết được câu chuyện Tào gia thay thế Triệugia, hoài nghi vợ chồng Tào Bác mưu tài hại mệnh, nhưng thời gian trôiqua đã quá dài, đã không tìm thấy bất cứ chứng cớ nào nữa. Ngoài ra mấuchốt nhất vẫn là thân phận của Triệu Hồi Tài, hắn nói phụ thân hắn Triệu Anh gặp phải bão tố, nhưng may mắn không chết, bị thổi tới một đảohoang dị quốc tha hương sống sót, cho đến trước đó không lâu mới quayvèe Trung Nguyên. Đại Đường ta không có bất kỳ cái gì chứng minh thânphận, hiện giờ ngay cả hắn có phải là nhi tử của Triệu Anh hay khôngcũng không thể khẳng định, hiện tại phu nhân Tào Bác một mực chắc chắnTriệu Hồi Tài là giả mạo, căn bản không phải nhi tử huynh trưởng củathị, tất cả chuyện này đều là quỷ kế của Triệu Hồi Tài muốn cướp đoạtgia sản của Tào gia.

Đại nhân cũng biết danh vọng của Tào Bác ởLong Môn, tựa hồ tất cả dân chúng đều tin tưởng vợ chồng Tào Bác làngười vô tội, trước khi chưa có căn cứ chính xác, ta cũng rất khó xử án. Cho nên vụ án này cứ mãi kéo dài, đến nay cũng không có công khai thẩmvấn.

- Có lẽ có chứng nhân!

Vũ Mị Nương hiếu kỳ nói:

- Triệu Hồi Tài vượt biển mà đến, ngay cả Đại Đường ta thay Tùy cũngkhông rõ, chớ nói chi là chuyện vợ chồng Tào Bác phạm lỗi. Nếu khôngphải có người bẩm báo tình hình thực tế, ta nghĩ Triệu Hồi Tài sẽ khôngvô cớ nảy sinh ý đồ giết người. Người nói mọi chuyện cho Triệu Hồi Tàichính là người biết tình hình thực tế.

Vưu Phong cũng không lộ ra bất cứ vui mừng gì, chỉ thở dài nói:

- Nếu đúng như Triệu Hồi Tài đã nói, người đó chính là vú em Triệu gia,năm đó người này tận mắt nhìn thấy Tào Bác phóng hỏa thiêu cháy hai đứatrẻ của Triệu gia, chỉ có điều bà ta nhát gan, sợ rước họa đến ngườinhà, không dám nói ra. Mấy tháng trước, bởi vì tuổi tác đã cao, khôngcòn sống lâu được nữa. Sau khi nghe tin Triệu Hồi Tài quay về, có lẽ cảm thấy hối hận, cảm thấy có lỗi với Triệu gia, lúc này nói lại tất cả cho Triệu Hồi Tài. Nói xong mọi chuyện, bà ta đã chết bệnh. Ta đã từng trahỏi người nhà của vú em, bọn họ chỉ biết trước khi tổ mẫu mình lâmchung, xác thực có lôi kéo Triệu Hồi Tài nói chuyện, nhưng là người sứctàn cạn kiệt, nói chuyện với Triệu Hồi Tài, bọn họ cũng không nghe thấylà chuyện gì, bọn họ cũng không thể làm chứng nhân. Đầu mối duy nhấtcũng đã đứt đoạn......

Đỗ Hà cười nói:

- Biện pháp nhấtđịnh là có, trước đó hãy cho ta gặp Triệu Hồi Tài a, ta có một sự tìnhmuốn hỏi tinh tường. Việc này quan hệ đến tương lai Đại Đường, quantrọng hơn việc trả lại trong sạch cho hắn trăm ngàn lần.

Vưu Phong rất sảng khoái đáp:

- Tội danh của Triệu Hồi Tài là âm mưu giết người, cũng không phải tửtội, có thể vào thăm tù, chỉ cần đại nhân không ngại bẩn thì có thể vàothăm.

Đỗ Hà không sao cả, nhưng Vũ Mị Nương nhất định ngại bẩn, hắn nhìn nàng hỏi:

- Có sợ bẩn không?

Vũ Mị Nương cười nói:

- Ta không quan tâm!

Nàng không nói không sợ, mà là nói không quan tâm, cũng tức là nói chỉ cần có hắn, chuyện gì nàng cũng không quan tâm.