Đại Đường Đạo Soái

Chương 399: Thuộc tính “ngạo kiều”




Khi Công Tôn Dạ Nguyệt nói lời này, trong đôi mắt như trân châu lộ ra giác ngộ không sợ chết.

Chết, ai mà không sợ, nhưng có một số chuyện còn quan trọng hơn tính mạng,cho nên trong lịch sử mới có một số nhân vật anh hùng bỏ qua sinh tử.

Thi Ngọc Hoa làm chuyện xấu xa, tội ác ngập trời, nhưng không có liên quanđến Công Tôn Dạ Nguyệt, nàng cũng không có bất kỳ thù hận nào với ThiNgọc Hoa, cũng không là người bị hại, cam nguyện vì diệt trừ tai họa,thong dong đối mặt với tử vong.

Một nữ tử, nhiều lắm chưa quá 20tuổi, ở đời sau còn đang thò tay xin tiền người nhà mua quần áo, nhưngCông Tôn Dạ Nguyệt đã có khí phách, tinh thần trọng nghĩa như vậy, vìviệc không liên quan đến mình, không tiếc hi sinh tính mạng, thật sựkhiến những người tự cho mình là đại trượng phu như Đỗ Hà xấu hổ.

Đỗ Hà chăm chú nhìn nàng, đưa hết số bánh ngọt trong tay tới, cười nói:

- Từ từ ăn, ta nghĩ cách cứu ngươi ra ngoài.

Công Tôn Dạ Nguyệt trợn tròn mắt, không dám tin nhìn hắn, lại nhìn mấy chiếc bánh ngọt mê người hỏi:

- Tại sao...... Vì cái gì?

Lúc này nàng tựa hồ không dám tin vào tai mình, nếu không phải chuyện nàyphát sinh trước mắt, căn bản không cách nào tin được đây là sự thật.

Công Tôn Dạ Nguyệt biết rất rõ mình đã phạm tội gì, lúc trước vì thu hút sựchú ý của Đỗ Hà, nàng mới bắn một kiếm về phía Lý Thế Dân. Tuy chỉ là vô tâm nhưng đây chắc chắn là cử động ám sát Hoàng Đế. Ở bất cứ triều đạinào, bất cứ quốc gia gì, thích khách ám sát quân vương đều không thể dễdàng tha thứ.

Trong lòng Công Tôn Dạ Nguyệt cảm thấy, nếu Đỗ Hàkhông tiết lộ hành tung của nàng ra ngoài đã vô cùng cảm kích, làm saonghĩ tới hắn còn có thể giúp mình, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Đối mặt với nghi vấn này, Đỗ Hà thong dong cười nói:

- Tại sao à..... thật đúng là không tiện trả lời, đúng rồi, tại sao ngươi phải ám sát Thi Ngọc Hoa, tại sao ta phải cứu ngươi.

Công Tôn Dạ Nguyệt không hề do dự trả lời:

- Bổn cô nương giết súc sinh đó vì hắn đáng chết.

Đỗ Hà cũng lập tức đáp:

- Ta muốn cứu ngươi, là vì ngươi nên cứu.

Công Tôn Dạ Nguyệt im lặng không nói, im lặng hồi lâu mới lên tiếng:

- Nhưng bổn cô nương không cần ngươi cứu.

Nàng nói vậy không phải giả bộ, nàng biết rõ mình đã rơi vào hoàng cung, như cá trong chậu, cho dù nàng có kế hoạch tốt thế nào, chuẩn bị vạn toànnhư thế nào, nhưng trên thực tế vẫn là kéo dài hơi tàn, không có bất kỳhi vọng, ngoài vùng vẫy chờ chết.

Chỉ vì trong con người luôntiềm ẩn khát vọng muốn sống, Công Tôn Dạ Nguyệt có thể thản nhiên đốimặt tử vong, nhưng lại không thể buông tha hi vọng muốn sống, cho dù hivọng đó rất mong manh.

Đỗ Hà trợ giúp quả thật có thể gia tăngkhá lớn tỷ lệ có thể chạy ra khỏi hoàng cung, nhưng nơi này dù sao cũnglà hoàng cung, là nơi thủ vệ sâu nhất nghiêm, cho dù hắn tương trợ, cũng không có quá nhiều hi vọng.

Ai làm người ấy chịu, đây là tập tính của người giang hồ.

Nhất là Công Tôn Dạ Nguyệt là loại người không muốn chịu ân huệ của ngườikhác, trong lòng tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, lại càng không muốn ĐỗHà vì mình mà mạo hiểm tính mạng cả gia tộc.

Đỗ Hà nghe thấy đápán như vậy, cũng không khỏi kinh ngạc, nhưng thấy Công Tôn Dạ Nguyệtbiểu lộ mình làm mình chịu, thầm giật mình, cười nói:

- Đây là ngươi lo lắng mang phiền toái đến cho ta?

Công Tôn Dạ Nguyệt không trả lời, xem như ngầm đồng ý.

Trong tình huống này, Công Tôn Dạ Nguyệt còn có thể bận tâm đến người nhà Đỗ Hà, thật sự khó được.

Đỗ Hà cũng sinh lòng kính ý, nhưng càng như thế, ý tứ cứu người của hắn cũng càng lớn hơn, thản nhiên nói:

- Ta không quan tâm phiền toái.

- Nhưng bổn cô nương quan tâm.

Công Tôn Dạ Nguyệt lẫm liệt nói:

- Mặc dù có ngươi tương trợ, khả năng toàn thân trở ra cũng chưa đến mộtthành, thậm chí khả năng gây họa cho toàn tộc ngươi. Bổn cô nương cũngnghe qua tên tuổi của ngươi, biết rõ ngươi là người tốt, là vị quan tốtcó thể suy nghĩ cho bách tính, càng không thể liên lụy đến ngươi.

Chỉ cần ngươi không để lộ hành tung của bổn cô nương, chính là trợ giúp lớn nhất rồi.

- Ta hiểu......

Đỗ Hà nghe Công Tôn Dạ Nguyệt nói như vậy, trong lòng biết nàng quá lo lắng, có vẻ chuyện bé xé ra to, liền nói ngay:

- Ý tứ của cô nương, ta đã biết, nhưng ngươi cũng quá xem thường Đỗ Hànày rồi...... Ta là người có gia thất, không thể vì ngươi mà đánh cượctính mạng của nhất tộc Đỗ thị. Nhưng ngươi đừng quên, cha ta là Tể tướng Đại Đường, là cận thần theo Bệ Hạ tranh đấu giành thiên hạ, thê tử củata là công chúa Bệ Hạ yêu quý nhất, chỉ cần ta không phạm tội mưu phản,sẽ không có khả năng rước họa cho người nhà, nhiều nhất một mình ta bịtrách phạt mà thôi, điểm này ngươi không cần lo lắng.

Trước khi gặp mặt Công Tôn Dạ Nguyệt, Đỗ Hà đã có một dự tính.

Nếu người Công Tôn Dạ Nguyệt muốn giết chính là Lý Sùng Hoàng, chỉ vì nhầmlẫn mà giết nhầm Thi Ngọc Hoa, thực sự không phải có mục đích vì dân trừ hại, thì hắn sẽ bắt nàng đem đến cho Lý Thế Dân thẩm vấn.

NếuCông Tôn Dạ Nguyệt biết rõ Lý Sùng Hoàng là Thi Ngọc Hoa, nhưng giết hắn là vì báo thù riêng, vì mình chứ không vì người khác, mình cũng khôngquan tâm, cũng không khai nàng ra, cũng không ra tay trợ giúp, tùy ýnàng tự sinh tự diệt.

Cuối cùng nếu Công Tôn Dạ Nguyệt biết rõ Lý Sùng Hoàng là Thi Ngọc Hoa, giết hắn chỉ vì chính nghĩa trong lòng,không vì bản thân thì quyết định xuất thủ tương trợ.

Ba dự tính này cảm giác không lớn, mục đích giống nhau, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn bất đồng.

- Ta biết rõ muốn chạy ra hoàng cung cũng không dễ dàng, nhưng vì ngươi, tất cả phong hiểm đều là đáng giá.

Hắn hé miệng mỉm cười, nụ cười giống như ánh mặt trời hòa tan băng tuyết.

Công Tôn Dạ Nguyệt nghĩ đến hàm nghĩa trong lời nói, khuôn mặt bất giác ửngđỏ, chân tay luống cuống, thái độ cường ngạch hoàn toàn biến mất. Nàngtừ nhỏ đã đi theo sư phụ học nghệ, nam nhân tiếp xúc trong hơn mười nămcó thể đếm được trên đầu ngón tay, khi hành tẩu giang hồ, cũng vì khônggiỏi về giao tế, không kết bạn với nhiều nam nhân, phương diện tình cảmlại càng thuần khiết như tờ giấy trắng. Lời nói của Đỗ Hà tựa hồ như lời thổ lộ, đây là lần đầu tiên nàng gặp được, chưa bao giờ có kinh nghiệmtương tự, hoàn toàn không biết làm thế nào mới đúng.

Trong đầuCông Tôn Dạ Nguyệt đầy những suy nghĩ hỗn loạn, các loại suy nghĩ chiếmcứ lấy đầu nàng, muốn dừng lại cũng không được.

Đỗ Hà dù sao cũng là người từng trải, đã biết lời nói của mình đưa tới hiểu lầm, nhưngnhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu của nàng, khuôn mặt xinh đẹp càngthêm tuyệt mỹ, bất giác cũng mỉm cười.

Một hồi lâu, Công Tôn Dạ Nguyệt mới cố gắng trấn định nói:

- Đừng...... Đừng nói những lời khiến người khác hiểu lầm.

Đỗ Hà gật đầu nói:

- Nơi này là hoàng cung, cho dù là ta, muốn cứu ngươi, mang ngươi rangoài cũng không dễ dàng, phương pháp duy nhất là giấu ngươi ở đây, đợiđến lúc phòng vệ hoàng cung buông lỏng, sẽ tiếp tục nghĩ cách. Đồ ăn tasẽ đúng giờ chuẩn bị cho ngươi, còn nữa cứ giấu mình dưới nước cũngkhông phải là cách...... Ngày mai ta sẽ mang tới cho ngươi một kiệnnước. Mấy ngày nay ngươi tạm thời chịu khó, đợi khi tình hình chuyểnbiến tốt đẹp, ta sẽ nghĩ cách tìm cho ngươi một nơi an toàn.

Công Tôn Dạ Nguyệt vẫn chưa hết đỏ mặt:

- Nếu ngươi...... Ngươi thành tâm muốn giúp, bổn cô nương phải nhờ ngươi giúp rồi.

Đỗ Hà thấy nàng phản ứng mãnh liệt hơn so với tưởng tượng, không hiểu sinh ra một ý nghĩ, thầm nghĩ:

- Cái này...... Chẳng lẽ là thuộc tính “Ngạo kiều” trong truyền thuyết?

Trong mắt hắn hiện lên một đạo dị sắc, cảm thấy có chút thú vị, nheo mắt lại, có ý muốn trêu chọc nàng, chân thành nhìn nàng, hai tay thò ra đìnhnghỉ mát, đỡ lấy bờ vai non mềm nói:

- Dạ Nguyệt, ngươi yên tâm, Đỗ Hà ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài, ngươi chờ ta.

Công Tôn Dạ Nguyệt nhìn thấy gương mặt hắn gần trong gang tấc mặt, khuôn mặt ửng đỏ, trong chốc lát sung huyết, thậm chí có chút kích thích khôngchịu được, bỗng nhiên chui người xuống dưới nước.

Đỗ Hà bật cười hắc hắc, cũng không ở lại Di viên nữa, quay người rời đi.

Mặc dù trước mắt hắn không có cách gì có thể cứu Công Tôn Dạ Nguyệt, nhưngtin tưởng trời không tuyệt đường người, chỉ cần có tâm, biện pháp nhấtđịnh sẽ có.