Đại Địa Chủ

Chương 79: Trừng phạt




Chu Thành rời đi, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên dạo quanh An phủ một vòng.



An phủ so với tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều, cho dù chuyển hết hạ nhân còn ở An Viễn Huyền tới thì nhìn vẫn rất trống trải, khi trở về, Phó Vô Thiên liền lệnh hạ nhân Vương phủ tới quét tước vệ sinh.



An phủ nửa năm trước mới xây xong, chính là vẫn luôn không có người dọn vào, bên trong tích tụ không ít tro bụi, hạ nhân phải mất đến hai ngày mới quét dọn xong.



Ngày thứ ba, tất cả dọn tiến An phủ.



“Phu nhân, người nhìn xem, thật lớn a!”



Thất Xảo đứng phía sau Vương Tình Lam nhìn đến tân phủ đệ An gia không kìm được tán thán, An gia đại trạch cùng tòa phủ đệ này vô pháp so sánh, lúc chưa tới Quân Tử thành, Thất Xảo đã nghĩ An gia đại trạch đã lớn lắm rồi, đó dù sao cũng là kiến trúc lớn nhất An Viễn Huyền. Vương Tình Lam ngẩng đầu nhìn An phủ to lớn, trong mắt là tự tin cùng dã tâm hừng hực.



Nàng rốt cuộc đặt chân đến Quân Tử thành, hơn nữa lại có thể ở trong phủ đệ do đích thân Hoàng Đế ngự ban, trước kia có nằm mơ nàng cũng không dám nghĩ bản thân sẽ có ngày này, nhưng từ sau khi tới Quân Tử thành, nhìn đến những tràng cảnh đồ sộ trước kia chưa từng có cơ hội nhìn đến, trong lòng không khỏi rung động, từ sâu tận đáy lòng cảm thấy đây mới là sân khấu thuộc về nàng.



Nghĩ vậy, Vương Tình Lam càng cảm thấy quyết định ẩn nhẫn bản thân khi ở An gia là vạn phần chính xác, nếu không chắc chắn sẽ như mẫu tử Trịnh Bích, bị gả quách cho một tiểu địa chủ ở Đồng Đài Huyền, cả đời ngây ngốc ở địa phương kia.



“Chúng ta đi vào.”



An Tử Nhiên nắm được bản vẽ An phủ liền tiến hành sắp xếp chỗ ở.



Có hơn phân nửa hạ nhân An gia bị để lại An Viễn Huyền, vì vậy lần này cùng hắn tới Quân Tử thành không đến năm mươi người, trụ lại một nơi lớn như vậy, làm việc cũng khá bất tiện.



An phủ mặt hướng đông, hắn liền chọn sương phòng phía nam cùng phía bắc.



Hạ nhân An gia ngụ ở phía bắc, chủ nhân ở sân phía nam, mà phía nam cách một bức tường chính là Phó Vương phủ.



“Tử Nhiên a.” Vương Tình Lam do dự đôi chút vẫn quyết định đi tới trước mặt An Tử Nhiên, ra vẻ thoải mái hỏi:”Sân phía nam sẽ không phải là chỉ có mình Tứ di nương trụ đi?”



Nàng căn bản là đang muốn thăm dò xem tiểu bao tử có hay không trụ lại An phủ, nếu là tại biệt viện nàng sẽ không hỏi điều này, chính là hiện tại hai nhà ở rất gần nhau, nàng không khỏi nảy sinh chút tâm tư, nếu tiểu bao tử ở tại An phủ, nàng có thể tùy thời lấy cớ đi thăm, thuận tiện tăng tiến chút tình cảm.



An Tử Nhiên liếc nhìn một cái:”Sẽ không.”



Vương Tình Lam trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt không dám biểu hiện quá rõ.



Cứ như thế, Vương Tình Lam bắt đầu chờ đợi tiểu bao tử chuyển tới, nàng biểu hiện rất an phận, thậm chí còn để Thất Xảo đi tìm người học cách chiếu cố, biện pháp làm tiểu hài tử vui vẻ.



An Tử Nhiên biết chuyện cũng không nói gì.



Thông minh thì thông minh, đáng tiếc ở một vài phương diện Vương Tình Lam cùng vài kẻ kia đều dại dột đến hết thuốc chữa.



Mà nhắc đến tiểu bao tử, An Tử Nhiên nhớ đến bản thân hai ngày rồi không đi gặp tiểu tử này, buổi sáng hôm trước mới chỉ nhìn qua một chút, hai ngày nay trừ bỏ chuyện phủ đệ hắn cũng chú ý cảnh giác Sùng Minh Đế, Chu Thành kia chắc chắn sẽ đem chuyện xảy ra bẩm báo lên, nhưng chính là đợi hai ngày, từ phía Hoàng cung đều không hề có bất cứ động tĩnh nào.



Dần dần, hắn cũng chẳng để ý nữa.



Trở lại Vương phủ.



An Tử Nhiên chuyển hướng đi nhìn tiểu bao tử, vừa đi vào sân, hắn ngay lập tức phát hiện bất thường, quay đầu nhìn qua liền thấy Lý quản gia vội vã chạy tới.





“Vương phi, ngài sao lại đến đây?”



Thanh âm có điểm đại, giống như cố ý ra hiệu cho ai đó.



Tuy Lý quản gia cực lực che dấu vẻ kinh hoàng trên mặt nhưng vẫn bị An Tử Nhiên nhận ra, hắn để ý đến cửa phòng tiểu bao tử rộng mở, ánh mắt không khỏi trầm xuống:”Ngươi ở đây là có chuyện gì? Ai đang ở trong phòng đệ đệ ta?”



Trán Lý quản gia thoáng chốc toát ra một tầng mồ hôi lạnh.



An Tử Nhiên trực tiếp đẩy người bước qua.



Lý quản gia lập tức chắn trước mặt hắn:”Vương phi…”



“Oa!!!”



Tiếng khóc dữ dội vang lên trực tiếp đánh gãy lời Lý quản gia, từ trong phòng truyền ra từng trận ‘bang bang’ ầm ĩ, hình như là ai đó đá đổ ghế dựa.



An Tử Nhiên dùng sức đẩy Lý quản gia ra, đi nhanh tới phòng tiểu bao tử.



Lý quản gia bị đẩy đến lảo đảo lui ra sau vài bước, thiếu chút nữ thì đụng vào trụ cột đằng sau, âm thầm nghĩ ‘Xong rồi!’, chỉ mong người bên trong tự cầu nhiều phúc.



An Tử Nhiên vọt vào trong phòng, tiếng tiểu bao tử gào khóc đã dừng lại, chỉ thấy trên mặt đất ghế dựa nằm loạn thất bát tao, người vốn nên có bên trong thì không thấy bóng dáng, mặt của hắn hiện tại hoàn toàn có thể so với đáy nồi.



“Đi ra!”



An Tử Nhiên lạnh lùng đảo qua không sót một góc nào, hắn khẳng định bên trong vẫn còn có người, cửa sổ đóng chặt, người vội vàng chạy đi thì không có khả năng thuận tay đóng cửa sổ.



Lý quản gia đã chạy tới, nhìn trong phòng không người, lòng càng thêm thấp thỏm, xong rồi, việc càng nháo càng đại.



Thật lâu vẫn không có ai lên tiếng.



Mặt An Tử Nhiên ngày càng đen, hắn mãnh liệt xoay người, lão giả mập mạp đang tính chuồn êm lập tức bị bắt tại trận.



Trên ót lão giả lập tức chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh.



Tầm mắt An Tử Nhiên ngay lập tức tập trung trong lòng ngực lão giả, một tiểu anh nhi bị bịt miệng, ánh mắt tựa bồ đào ầng ậc nước, hai má trướng hồng, đáng thương hề hề nhìn hắn, hít sâu một hơi, hắn nhanh chóng tiến tới đem tiểu anh nhi đoạt lại.



Vừa về tới trong ngực ca ca, tiểu anh nhi lập tức ‘Oa’ một tiếng khóc ré lên, ghé vào lồng ngực ấm áp, hai thịt đô đô tiểu móng vuốt gắt gao túm lấy quần áo hắn, thút tha thút thít nhìn qua cực đáng thương, mặc dù chỉ mới bảy tám tháng, nhưng đã rất có linh tính, rõ ràng biết ai mới là người thân cận nhất.



An Tử Nhiên ôm tiểu bao tử, động tác không chút trúc trắc, một tay vỗ vỗ vai tiểu bao tử trấn an, nghe tiếng khóc ngày càng nhỏ, lúc này mới đem lực chú ý chuyển qua trên người lão giả mập mạp, cũng chính là Phó lão Vương gia, người sau đứng thẳng tắp, chính là không dám nhìn thẳng vào hắn.



Ánh mắt An Tử Nhiên chuyển qua Lý quản gia lúc này mồ hôi lạnh đầy người, lạnh lùng nói:”Nếu Lý quản gia cảm thấy lời của ta chưa đủ phân lượng, như vậy liền đi thỉnh Vương gia định đoạt.”



Lý quản gia vừa nghe lời này, mặt liền trắng bệch.



Buổi chiều ngày An Tử Nhiên trở về đã lập tức đi xem tiểu bao tử, kết quả phát hiện lão Vương gia đang ở trong phòng, trên tay xách đệ đệ hắn, sau mới biết, lão Vương gia sẽ thừa dịp đại quản gia không có nhà chạy tới tìm tiểu bao tử chơi, mà cái gọi là chơi chính là lão Vương gia đem tiểu bao tử đùa nghịch.




Chuyện này bị đại quản gia phát hiện, lập tức cưỡng chế không cho phép lão Vương gia tái tiếp cận tiểu bao tử.



Lão Vương gia quả thực an phận một thời gian, nhưng vào ngày hai người trở về lại chứng nào tật ấy, đúng lúc bị An Tử Nhiên phát hiện.



An Tử Nhiên cũng không quản thân phận trưởng bối của lão Vương gia, trực tiếp cấm không cho phép lại tiếp cận tiểu bao tử, đồng thời cảnh cáo hạ nhân Vương phủ, kết quả Lý quản gia vì lấy lòng lão Vương gia liền đem lời hắn như gió thoảng, một khi đã vậy, hắn cũng không cần hạ thủ lưu tình.



Chuyện này rất nhanh rơi vào tai Phó Vô Thiên.



Đại đường Vương phủ.



Lão Vương gia biết mình phạm sai không dám ho he đứng giữa đại đường. Lý quản gia quỳ bên cạnh, sau lưng vì quá khẩn trương mà mồ hôi ướt đẫm, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Vương gia bộ dáng uy nghiêm cùng Vương phi sắc mặt khó coi, vốn còn định hướng lão Vương gia xin trợ giúp, chính là biểu hiện của lão Vương gia càng làm Lý quản gia thấy tiền đồ một mảnh ảm đạm.



Ánh mắt Phó Vô Thiên chuyển từ lão Vương gia dừng trên người Lý quản gia, trầm giọng:”Lý quản gia, ngươi cũng biết sai!”



“Tiểu nhân biết sai, cầu Vương gia rộng lượng khai ân, tiểu nhân không dám nữa.” Lý quản gia vội vàng nhân sai.



“Sai ở đâu?”



Lý quản gia sửng sốt một chút, Vương gia không phải đã biết rồi sao, cớ gì còn muốn hỏi thêm? Nghi hoặc liền nghi hoặc, Lý quản gia lập tức nói:”Tiểu nhân không nên để lão Vương gia đi tìm tiểu công tử, không nên giúp lão Vương gia dấu diếm.”



“Còn nữa?”



Lý quản gia lúc này đã không còn gì để nói, căn bản vẫn không nhận ra bản thân còn làm sai gì nữa, vắt sạch óc cũng không nghĩ ra, do dự nhìn ra sau, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Vương phi, trong óc liền oanh một tiếng, mặt mày trắng toát, nghĩ ra rồi.



Phó Vô Thiên chậm rãi lên tiếng:”Bổn Vương đã từng nhắc qua, Vương phi nếu gả vào Vương phủ, thì chính là chủ nhân, vậy mà, các ngươi tựa hồ đem lời của bổn Vương như gió thoảng qua tai…”



Thân thể Lý quản gia run rẩy.



Hạ nhân xung quanh cũng cúi đầu thật thấp.




Không phải tất cả mọi người trong Vương phủ đều xem trọng An Tử Nhiên, trong lòng một vài người, ít nhiều vẫn coi thường hắn, đều cho rằng hắn chẳng thể được sủng ái bao lâu, Lý quản gia là kẻ biểu hiện rõ nhất, cho nên ngày đó mới không thèm để lời An Tử Nhiên trong lòng, thầm nghĩ lấy lòng lão Vương gia, khi ấy còn phải e ngại Vương phi sao?



“Vương gia tha mạng, tiểu nhân biết sai.”



Thanh âm sợ hãi của Lý quản gia vang lên phá vỡ bầu không khí làm người ta hít thở không thông trong đại sảnh, kích động đến mức dập đầu lia lịa, mặt đất vang lên từng chặp ‘đông đông’, không lâu sau liền xuất hiện vét máu.



“Đại quản gia.”



Nghe được mình bị điểm danh, Phó Dịch từ bên ngoài đi vào, ánh mắt liếc qua lão quản gia đang tận lực giảm bớt sự tồn tại, nhưng chính vì thân thể mập mạp mà thất bại, lên tiếng:”Có thuộc hạ.”



“Tra cho bổn Vương, nhìn xem Vương phủ đến cùng có bao nhiêu kẻ ở sau lưng Vương phi ăn nói vô lễ, một khi tra ra, lập tức trục xuất khỏi Vương phủ.”



“Vâng, Vương gia.”



Lý quản gia vẻ mặt ảm đạm bị tha xuống.




Kẻ này xem như xong rồi, bị trục xuất khỏi Vương phủ không khác nào ở trên người đóng một dấu đen.



Giải quyến xong Lý quản gia, cuối cùng cũng đến phiên lão Vương gia.



Lão Vương gia sắc bén nhận ra rất nhiều tầm mắt đang dừng lại trên người mình, thân hình mập mạp lập tức hướng phía cửa cọ cọ qua, vừa cọ được hai bước, đột nhiên va phải một tường thịt, theo phản xạ quay đầu lại, liền đụng đến tầm mắt đại quản gia.



Phó Dịch khác với Phó Vô Thiên, hắn là hồ ly mặt cười, cho dù tức giận cũng không biểu hiện ra ngoài, hắn chỉ nhìn đối phương, nhìn cho đến khi đối phương hốt hoảng mới thôi.



Lão Vương gia hiện giờ chính là loại tâm tình này.



“Ta sai rồi…”



Lão Vương gia thực sự không chịu nổi tầm mắt tôn tử và đại quản gia song trọng công kích, cực kì đáng sợ, rốt cuộc chủ động đầu hàng.



Phó Dịch cười cười:”Lão Vương gia như thế nào lại nhận sai, kỳ thực ngài không sai, sai chính là ta, đều tại ta quá buông thả ngài, ta về sau nhất định sẽ tự kiểm điểm lại.”



Lão Vương gia bị lời hắn dọa đến lông tơ dựng ngược:”A Dịch, ta thực sự biết sai, ta về sau không dám nữa, ta xin thề.”



Phó Dịch cười nói:”Lão Vương gia lần trước cũng theo ta thề thốt như vậy.”



Hắn vốn đáp ứng Vương gia cùng Vương phi nhất định sẽ chiếu cố tiểu công tử thật tốt, kết quả hai lần để tiểu công tử phải chịu kinh hách, trong cuộc đời quản gia của hắn, đây tuyệt đối là một vết nhơ khó phai mờ!



Lão Vương gia biết đại quản gia tức giận, vội vàng chạy đến trước mặt An Tử Nhiên, lộ ra biểu tình đã rút được kinh nghiệm xương máu:”Tôn tức nhi, tổ phụ không dám nữa, ngươi tha thứ cho ta được không? Ta cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không gặp tiểu bao tử nữa, ngươi bảo A Dịch đừng giận ta nữa được không?”



Toàn bộ Vương phủ, mặc kệ là trước hay sau khi bị bệnh, người lão Vương gia sợ nhất vẫn luôn là đại quản gia Phó Dịch, chỉ cần hắn tức giận, mọi người lập tức tai họa lâm đầu.



An Tử Nhiên phát hiện lão Vương gia vẫn là rất thông minh.



Đáng tiếc, tìm nhầm đối tượng rồi! Nếu không cho lão Vương gia một giáo huấn nhớ đời, về sau chắc chắn sẽ tiếp tục tái phạm, hắn cũng không muốn lại nhìn thấy hình ảnh tiểu bao tử bị gây sức ép như vậy nữa.



Sâu sắc liếc lão Vương gia một cái, An Tử Nhiên liền rũ mắt nhìn tiểu bao tử trong lòng đang say mê ngoạn ngón tay hắn, áp lực trong đại sảnh dường như không chút ảnh hưởng đến tiểu tử này, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn khích đến đỏ bừng.



Đúng lúc này, lão Vương gia liền làm ra một chuyện khiến đại gia hoàn toàn không lường tới.



Kéo kéo tiểu móng vuốt của An Tử Minh, chân thành nói:”Tiểu bao tử, tổ phụ biết sai rồi, ngươi tha thứ cho ta đi mà, ta về sau sẽ không bao giờ chơi với ngươi nữa.”



Tiểu bao tử:”… y nha?”



Mọi người:”…”



Hay cho một chiêu lấy lùi làm tiến, xem ra lão Vương gia sau khi sinh bệnh chỉ số thông minh cũng không bị kéo lùi.



(Giờ thì ai cũng biết cá tính của Phó Vô Thiên như vậy một phần là do đâu ha? Mà có ai đoán được quan hệ của lão Vương gia và Phó Dịch hem?)