Đại Địa Chủ

Chương 409: Giao phong




Hai người đều sửng sốt, rồi mới hiểu ý Bạch Hoành.

Trúng một mũi tên còn chưa chết, sống dai thật. Đây là suy nghĩ của Lôi Lân. Hắn đã coi Bạch Hoành là người chết, nhưng vẫn cảm thấy hứng thú với câu vừa rồi.

An Tử Nhiên đời trước rốt cuộc là thân phận gì?

Bạch Hoành dựa vào lan can. Mất máu quá nhiều khiến tầm mắt hắn ngày càng mơ hồ, chưa từng được thấy tử vong ở khoảng cách gần như vậy. Sự đau đớn cướp đi đa phần tâm trí hắn, hắn biết mình lần này đại khái không thể cứu, có không cam lòng, lại cũng có giải thoát.

Hắn không biết mình tới thế giới này đã bao lâu, nhưng mỗi ngày đều dài đằng đẵng bằng một năm. Hắn chưa từng trải qua sinh hoạt như vậy, hối hận giống như thủy triều ùa vào thân thể hắn, chung sẽ có một ngày làm hắn không chịu nổi.

Trước đó, hắn có một tâm nguyện. Hắn muốn biết An Tử Nhiên rốt cuộc là ai, vì sao lại biết hắn.

Tuy rằng hắn xác thật từng động sát tâm, nhưng ở thế giới lạ lẫm này đột nhiên xuất hiện một người biết hắn là ai, trong lòng hắn lặng lẽ nảy sinh sự chờ mong mà chính hắn cũng không phát giác. Nói không chừng hắn có thể trở lại thế giới trước kia, bởi vì tình huống của họ không giống nhau.

Khi An Tử Nhiên và Lôi Lân giao thủ, Bạch Hoành rốt cuộc nhớ ra. Thân thủ quen thuộc, ánh mắt lạnh nhạt, hoàn toàn giống đội trưởng Hướng Bác Minh của đội lính đặc chủng tới giải cứu hắn.

Hắn vì sao lại nhớ rõ như vậy? Bởi vì Hướng Bác Minh mắng hắn, mắng hắn không biết sống chết, mắng hắn muốn tìm chết còn kéo theo người khác chết cùng. Khi đó hắn còn không phục, kiêu ngạo cãi lại, hiện giờ ngẫm lại, hắn đích xác thực não tàn.

“Ngươi là Hướng Bác Minh, đúng không?”

Bạch Hoành nhìn chằm chằm An Tử Nhiên như muốn nhào tới ôm. Trên người máu chảy đầy, đôi mắt lại tỏa sáng như mặt gương sáng rọi.

An Tử Nhiên nhìn lại, nhàn nhạt lên tiếng.

Bạch Hoành khóc, khóc nức nở đến nấc lên…… Tại sao hắn vẫn chưa chết…… Quả nhiên là tai họa để lại ngàn năm.

An Tử Nhiên yên lặng quay đầu, trùng hợp chạm vào tầm mắt Lôi Lân. Người kia cho hắn một cái cười tà ác, An Tử Nhiên biến sắc, nâng hai tay ngăn trở một cái chân quét sang từ phía bên phải. Có cái gọi là nội công, hắn không thể khống chế lui lại vài chục bước. Không đợi hắn ổn định thân thể, Lôi Lân đã thuận thế xông lên……

Tuy rằng không có nội công, nhưng An Tử Nhiên phản ứng nhanh chóng tránh thoát một kích của Lôi Lân. An Tử Nhiên ổn định thân thể, trở tay cầm chủy thủ rồi bắt đầu phản kích.

“Lại trì hoãn, Phó Vô Thiên sẽ đuổi tới, cho nên trẫm chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.” Hai người đang giao thủ, Lôi Lân đột nhiên mở miệng.

Lời hắn nói làm An Tử Nhiên dâng lên một tia cảnh giác. Biết được giá trị vũ lực của Phó Vô Thiên, hắn biết thế giới này tám phần tương đối tôn sùng vũ lực, cho nên Lôi Lân là hoàng đế khẳng định cũng biết võ, hơn nữa thực lực khả năng không thấp.

Hai ám vệ thấy Vương phi rơi xuống hạ phong, đều muốn mau chóng qua đó hỗ trợ, nhưng lại bị hai hộ vệ quấn lấy. Hai hộ vệ không dùng hết toàn lực, chỉ muốn kéo dài thời gian cho chủ tử.

Đúng lúc này, chủy thủ trong tay An Tử Nhiên đột nhiên bay đi, thẳng tắp cắm trên cây. Tư thế hai người giống như Lôi Lân đang ôm chầm hắn. Không chờ họ thấy rõ ràng, Lôi Lân đã lui lại mấy bước, bước chân có chút lảo đảo.

Lôi Lân nâng tay sờ vết rách trên phần ngực áo, không bị thương, nhưng cũng đủ nói lên hắn vừa rồi sơ sẩy.

“Xem thường ngươi rồi.”

An Tử Nhiên hung ác nhìn chằm chằm đối phương. Tuy rằng đã tránh thoát, nhưng chính hắn cũng có chút chật vật. Tóc tai hỗn độn, cây trâm dương chi bạch ngọc đang bị Lôi Lân nắm trong tay.

“Cây trâm này, trẫm nhận lấy.”

Lôi Lân giống như có được tín vật đính ước của ý trung nhân, đặt dưới mũi ngửi ngửi, sau đó lộ vẻ say mê, cuối cùng cất cây trâm vào vạt áo.

An Tử Nhiên lông mày không động một chút.

Lôi Lân tựa hồ đang quan sát vẻ mặt hắn, hơi thất vọng cười nói: “Ngươi sao không có phản ứng gì?”

An Tử Nhiên bình tĩnh nói: “Ngươi biến thái như vậy, ta không phải lần đầu tiên gặp được.”

Lôi Lân: “……”

Nói thế nào nhỉ… Bị mắng biến thái hắn rất cao hứng, nhưng hắn rất không vui khi có người giống hắn, càng không vui khi có người khác nhanh chân đến trước. Khó trách hắn bị đùa giỡn mà một chút phản ứng cũng không có.

Không bao lâu, có tiếng bước chân hỗn độn từ xa, đại khái là người của Liễu phủ.

An Tử Nhiên mới vừa vãnh tai, Lôi Lân đã đột nhiên hành động. Hơi thở quanh thân biến đổi, sắc bén kiên quyết, áp lực ập vào mặt lập tức nói lên đối phương cực kỳ nghiêm túc, cứ tiếp tục thì hắn sẽ không có cơ hội.

An Tử Nhiên đột nhiên không theo kịp bóng Lôi Lân. Đại khái đây chính là sự khác biết giữa có nội công và không có nội công. Hắn muốn thối lui, phía sau đột nhiên có hơi thở nguy hiểm, bả vai bị một bàn tay gắt gao giữ chặt.

“Ngươi thua……”

Tiếng cười âm tà của Lôi Lân vang lên bên tai, An Tử Nhiên biến sắc. Hắn có thể cảm nhận kình phong tự phía trên đánh xuống, nếu bị bổ trúng, hắn khẳng định sẽ lâm vào bị động, nhưng hắn phát hiện mình trốn không thoát.

Lôi Lân sắp thực hiện được, lại có hơi thở khác từ trên cao áp xuống, ngăn chặn An Tử Nhiên.

Lôi Lân nhanh chóng cân nhắc lợi và hại, phát hiện nếu hắn khăng khăng muốn đánh An Tử Nhiên hôn mê, tình cảnh của hắn cũng sẽ rất nguy hiểm, cuối cùng không thể không thu tay lại.

An Tử Nhiên nhân lúc này nhanh chóng bẻ tay hắn, dùng khuỷu tay thúc một chưởng.

Hai mặt giáp công làm Lôi Lân rơi xuống hạ phong, kêu rên thừa nhận phản kích của An Tử Nhiên, không cần xem cũng biết sẽ có vết bầm để lại.

Hai hộ vệ phát hiện đối phương có tri viện, lập tức trở về bên cạnh Lôi Lân hộ giá.

Phó Vô Thiên đúng lúc xuất hiện. Hắn trực tiếp nhảy tường tiến vào Liễu phủ, nếu Lôi Lân chậm hơn chút nữa, hắn sẽ không ngần ngại làm đầu Lôi Lân nở hoa.

Thân ảnh cao lớn đứng sau An Tử Nhiên, một cánh tay đầy chiếm hữu kéo hắn vào trong lòng, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sát khí. Không giống Lôi Lân vẫn thường lộ ra tà khí, khi hắn phẫn nộ, toàn thân như tản ra bóng đen, như hắn chính là ngọn nguồn của địa ngục hung tàn, trong phạm vi ba mét không ai dám tới gần.

An Tử Nhiên ngẩng đầu lên nhìn đường nét cằm cương ngạnh cùng chiếc mũi thẳng, lồng ngực phía sau như bức tường cứng rắn không sụp đổ, quanh thân bao bọ hơi thở tràn ngập cảm giác an tâm.

“Không phải đang ở hoàng cung sao, sao tới nhanh như vậy?” An Tử Nhiên thề những lời này chỉ là thuần túy nghi hoặc. Liễu phủ tuy gần hoàng cung, nhưng vòng vòng vèo vèo cũng mất không ít thời gian, từng trạm kiểm soát không phải nói qua là có thể qua.

Phó Vô Thiên hừ lạnh nói: “Không tới nhanh, Vương phi đã bị người ta bắt đi rồi.”

An Tử Nhiên: “……”

Lôi Lân sắc mặt âm trầm nhìn hai người họ thân mật. Phó Vô Thiên tới nhanh hơn dự kiến. Hắn dám xuất hiện là sớm có dự mưu, vốn định nương cơ hội này mang An Tử Nhiên về Tử Vi Quốc, cho nên mới ôm tự thân xuất mã.

Hắn tính sai hai điểm. An Tử Nhiên quyền cước công phu lợi hại hơn dự đoán, không cẩn thận thì hắn có khi sẽ bị thương, chẳng sợ hắn võ công cao hơn cũng không dám đại ý. Một điểm khác chính là Phó Vô Thiên.

Trong kế hoạch, Phó Vô Thiên giờ phút này đang cùng Liễu Hữu Vi trao đổi biện pháp đối phó Sa Thừa tướng và Lôi Dương. Dù người của Liễu phủ chạy đến hoàng cung báo tin cũng mất ít nhất một canh giờ, đâu thể nhanh như vậy, trước sau còn chưa đến nửa canh giờ.

“Quả nhiên là ngươi, Phó Vô Thiên!” Lôi Lân ánh mắt sáng quắc nhìn phía đối diện. Không thấy bóng ám vệ, cho nên có thể khẳng định chỉ có Phó Vô Thiên tới. Họ chưa từng gặp nhau, nhưng chỉ cần đối mặt là có thể xác định đối phương.

Phó Vô Thiên nheo mắt, sát khí chưa giảm mảy may, ánh mắt âm ngoan phệ người, “Không có bất cứ kẻ nào có thể nhúng chàm Vương phi của bổn vương, kể cả ngươi.”

Lôi Lân cười, tươi cười đồng dạng thấm người, “Không thử sao biết.”

Phó Vô Thiên nói: “Hoàng đế Tử Vi Quốc chết ở Vạn Thanh Quốc, tin tức này nhất định sẽ thực chấn động.”

“Thật đáng tiếc, trẫm sẽ không chết ở chỗ này.” Lôi Lân kiên định nói, sau đó lại nhìn về phía An Tử Nhiên, “Hơn nữa, trẫm nhất định sẽ có được hắn.” Sau đó, hắn mang theo hai hộ vệ vượt tường rời Liễu phủ. Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng nhiều.

“Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội!” Trong sân vang lên câu trả lời của Phó Vô Thiên.