Đại Địa Chủ

Chương 363: Biến số




Từ thảm bại đó, thuỷ quân Dung Quốc đã nửa tháng không đánh lén Đại Á.

Bị chấn động không chỉ có Dung Quốc, còn cả thuỷ quân Đại Á. Sớm nghe nói quốc gia mình sở hữu một thứ thần kỳ, đó là một khối sắt đen, khi bùng nổ có thể phá vỡ tường thành, hiện giờ được may mắn chứng kiến, mọi người nội tâm đều chấn động không thôi.

Ngày đó, họ tận mắt nhìn thấy thuyền của Dung Quốc bị bom phá thành mảnh nhỏ. Thủy quân Dung Quốc không hề phòng bị bị sáu chiếc Tiêm Đao thuyền đánh đến hoa rơi nước chảy.

Từ khi chiến sự bùng nổ, họ chưa bao giờ nghĩ tới thắng trận. Tận mắt thấy trường hợp như vậy, tâm tình của thuỷ binh rốt cuộc không thể bình tĩnh. Ngẫm lại hình ảnh thủy quân Dung Quốc tan tác chạy trốn, tất cả lại kích động không thôi, thậm chí gấp không chờ nổi muốn tự mình ra trận.

Chỉ là từ ngày ấy, vốn nên nhân lúc sĩ khí lên cao thừa thắng xông lên, kết quả Quận Vương lại không có động tĩnh. Đường Nham Tùng cũng cảm thấy kỳ quái, vì thế từng đi hỏi, Quận Vương lại bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy, chỉ phải nhịn xuống.

“Vương gia, ta thấy cũng đến lúc đi?” An Tử Nhiên ngồi đối diện Phó Vô Thiên, nhìn hắn đùa nghịch bản đồ trên bàn, bản đồ Ninh Thủy hải vực. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Phó Vô Thiên đột nhiên thu hồi bản đồ, duỗi cổ, ở trên chóp mũi hắn trộm hôn một cái, cảm thán: “Có Vương phi ở bên, bổn vương quả nhiên nhiệt tình mười phần.”

An Tử Nhiên ở dưới bàn đá chân hắn, “Ta đang nói chính sự.”

“Bổn vương đang nói chính sự.” Phó Vô Thiên cười kẹp lấy chân hắn.

An Tử Nhiên không rút ra được, dứt khoát không rút nữa, trêu chọc: “Vương gia, người khác đều phát triển theo hướng trầm ổn, ngươi lại ngày càng lùi lại. Nếu những người sùng bái người thấy ngươi dáng vẻ này, họ sẽ rất thất vọng.”

Phó Vô Thiên không chút do dự nhướng mày, “Họ thất vọng hay không liên quan gì đến bổn vương. Vương phi không thất vọng là được.” Sau đó, dường như sợ nghe An Tử Nhiên nói ra hai chữ ‘thất vọng’, lập tức nói sang chuyện khác, “Được, nói chính sự. Cục tức cũng nghẹn đủ rồi, kế tiếp là thời điểm cho thuỷ quân Dung Quốc một giáo huấn suốt đời khó quên.”

Mệnh lệnh phản kích phát ra, Đường Nham Tùng có cảm giác thời khắc đã đến. Họ đã đợi nửa tháng, đã sớm chuẩn bị tốt, có thể xuất binh phản kích bất cứ lúc nào. Phải đánh cho Dung Quốc tè ra quần, xem chúng còn dám khiêu khích Đại Á nữa hay không.

Ba, bốn mươi chiếc thuyền, trang bị vũ khí tuyệt đối có thể làm Dung Quốc kiêng kị ra khơi, nhanh chóng chạy về phía Dung Quốc.

Bóng chiến thuyền của địch quốc xuất hiện, kèn lập tức vang vọng. Thuỷ quân Dung Quốc tức khắc loạn lên.

“Địch tập kích! Địch tập kích!”

Hai bên lần đầu tiên hoán đổi vị trí. Nghĩ đến cơn ác mộng hơn nửa tháng trước, rất nhiều thủy binh may mắn còn sống từ đáy lòng cảm thấy sợ hãi. Họ tuyệt đối không muốn lại trải qua ác mộng thêm một lần nữa. Đánh ở trên biển, một khi thuyền bị hủy, kết cục chỉ có thể là táng thân đáy biển.

“Không nên hoảng loạn, theo bản tướng quân ra biển nghênh chiến. Có nhiều bom cũng sẽ có lúc dùng hết, chỉ cần chúng ta cẩn thận liền sẽ không có việc gì, nhanh lên!”

Tổng chỉ huy Trình Hùng hô lớn an ủi sĩ khí. Ngày ấy hắn tuy không có mặt, nhưng trong lòng cũng có chút bồn chồn, bởi vì quan chỉ huy trên một con thuyền ngày ấy đã không thể trở về.

Lời hắn nói gần như không có tác dụng gì. Thuỷ binh không xuất chiến thì không nói, thủy binh đã nhìn thấy đều cảm thấy không có khả năng.

Nhưng trận vẫn phải đánh. Hơn một trăm chiến thuyền từ cảng xuất phát, mênh mông ra khơi nghênh chiến địch nhân. Trình Hùng ẩn thân trong một con thuyền, cầu mong mình sẽ không quá xui xẻo.

Lại không nghĩ, càng ôm tâm lý may mắn thì càng dễ xảy ra chuyện.

Ninh Thủy hải vực lại xốc lên gợn sóng. Trên phiến hải vực đã an tĩnh hoà bình vài thập niên, chiến tranh đã mở màn.

Cùng lúc đó, biên cảnh Đại Á và Cao Trạch đồng thời chịu công kích.

Dung Quốc xé rách hiệp nghị vừa mới ký năm trước, xé bộ mặt hòa ái giả dối, một lần nữa nhe răng nanh với Đại Á. Đại quân một lần nữa tới gần biên cảnh Đại Á, phát động tấn công toàn diện, không chỉ Cửu Khúc sơn mạch, các thành trì biên quan khác cũng đều bạo phát chiến tranh.

Vạn Thanh Quốc cũng không ngồi yên, nhanh chóng phát binh bắt đầu tấn công Cao Trạch. May mắn Cao Trạch sớm có chuẩn bị, hoàng đế Cao Trạch lớn tuổi, nhưng Cao Trạch lại không phải không có người tài.

Phó Vô Thiên còn chưa tỏ thái độ, nhưng hành vi của hắn đã đưa ra đáp án. Đáp án nằm trong những chiếc rương vận tới Cao Trạch thông qua đường hầm ở A Lí Hương. Khi hoàng đế Cao Trạch nhìn thấy thứ trong rương, cơ hồ mừng đến nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

“Lập tức phái người đưa tới biên quan, phải đích thân giao tận tay Chu tướng quân. Cao Trạch rốt cuộc có thể xoay người.”

Khi tiếng bom nổ vang, tướng lãnh Vạn Thanh Quốc đều ngây ngẩn. Loại vũ khi như ác mộng này vì sao lại xuất hiện trong tay Cao Trạch.

Dù Phó Vô Thiên thật sự là cháu của hoàng đế Cao Trạch, họ không cho rằng hoàng đế Cao Trạch sẽ để Phó Vô Thiên kế vị, nhưng đây không phải trọng điểm.

Dung Quốc không phải đã phong tỏa con đường từ Đại Á đến Cao Trạch sao, thuyền vận tải muốn đến Cao Trạch đều bị đánh chìm, có thể đảm bảo không có một con thuyền có thể thoát. Nhưng Cao Trạch rõ ràng nắm giữ bom đã một thời gian, Đại Á làm thế nào mà đưa được đến Cao Trạch?

Bom liên tiếp nổ tung, các tướng lĩnh vẫn không nghĩ ra, chỉ đành mặt xám mày tro rút lui.

Tình huống đồng dạng phát sinh ở biên quan Đại Á, nhưng họ đã quen, quân đội Dung Quốc cũng đã chuẩn bị tâm lý. Họ chỉ có thể tận lực giảm tổn thất xuống mức tối thiểu.

Biết rõ không có phần thắng mà vẫn xông lên, tướng lãnh Đại Á không thể không bội phục. Nhưng chiến tranh sẽ không vì thế mà dừng lại.

Quân đội Tử Vi Quốc xuất hiện, tình huống có sự thay đổi. Uy lực của bom xác thật làm người kiêng kị, nhưng biện pháp do người nghĩ ra, không có khả năng không có cách nào.

Sự thật chứng minh, Tử Vi Quốc dám xuất binh, xác thật là nghĩ ra một biện pháp tốt.

Bom cần đốt lửa mới có thể nổ tung, mà nước là khắc tinh của lửa, một khi lửa tắt, bom sẽ không có đất dụng võ, cho nên ngày mưa là lúc bom vô dụng. Nhận thấy điểm này, tướng lãnh Tử Vi Quốc chọn ngày mưa tấn công Đại Á.

Làm họ cảm thấy may mắn chính là, mùa xuân mưa nhiều, bom quả nhiên không dùng được, căn bản còn chưa rơi xuống đã bị nước mưa dập tắt ngòi nổ.

Quân đội Tử Vi Quốc và Dung Quốc giống như tiêm máu gà phát động công kích. Đại Á cũng không yếu thế. Tuy rằng có nước mưa ảnh hưởng, nhưng ngày mưa nhỏ mưa phùn, bom vẫn có thể nổ mạnh.

Lúc này, tình hình ở Ninh Thủy hải vực đã thập phần khả quan. Thủy quân Đại Á không chỉ đoạt lại quyền chủ động, thậm chí đẩy giới tuyến giữa vùng biển hai nước ăn sâu vào hải vực của Dung Quốc, còn đang không ngừng mở rộng.

Đường Nham Tùng là người có thể tín nhiệm, trước sau chỉ một lòng muốn đánh bại Dung Quốc, lại có Tiêm Đao thuyền, sau này không cần lo lắng.

Ninh Thủy hải vực chỉ là bắt đầu. Phó Vô Thiên giao lại toàn quyền cho Đường Nham Tùng. Tri huyện ở Ninh Thủy cũng là diệu nhân, nghe nói là bằng hữu của Đường Nham Tùng, cho nên vẫn luôn đối nghịch với Chương Lập Ngôn. Chương Lập Ngôn xuống đài, hai người liên thủ, có thể tùy tâm sở dục ở Ninh Thủy.

Bàn giao công việc xong, đoàn người khởi hành trở về. Trên đường thu được tin tốt từ Cung Vân, chiến thuyền Noah đã bắt đầu xuống nước, chỉ cần các phương diện đều đạt tiêu chuẩn là có thể sản xuất hàng loạt. Thuỷ chiến sẽ có thể đẩy mạnh, mà không phải chỉ trong Ninh Thủy hải vực.

Khi họ sắp tới đích, một tin không tốt truyền đến. Trận chiến ở Hoàng Sa Nguyên xuất hiện biến số.

Hoàng Sa Nguyên là một giao giới khí hậu ác liệt giữa Đại Á và Dung Quốc. Vì bất lợi với Dung Quốc, cho nên Dung Quốc chưa bao giờ công kích Đại Á từ Hoàng Sa Nguyên, nhưng bởi vì lại gần với Tử Vi Quốc, cho nên lần này Hoàng Sa Nguyên cũng liên lụy. Tình hình chiến đấu kịch liệt không kém các chiến trường khác.

“Rốt cuộc là biến số gì?” An Tử Nhiên nhìn Phó Vô Thiên cầm mật hàm Việt Thất dùng bồ câu gửi đến, đầu ngón tay bởi vì dùng sức nên trắng nhợt, vẻ mặt âm lãnh khủng bố.

Quản Túc cùng Thiệu Phi cũng nhìn Phó Vô Thiên, luôn có dự cảm không tốt.

“Việt Thất nói, Tử Vi Quốc tựa hồ nắm giữ cách chế tạo bom, hơn nữa chế tạo hàng loạt. Bởi vì không phòng bị, quân ta thương vong thảm trọng, Việt Thất đúng lúc phản ứng mới có thể khống chế cục diện.” Tuy là thế, nhưng cũng không phải tin tức tốt.

Bóng tối đen kịt vờn quanh Phó Vô Thiên. Mọi người hít sâu một hơi. Sao có thể? Họ không tin, cách chế tạo bom tuyệt đối không bị đánh cắp, nếu không Tĩnh Sơn Châu hẳn đã sớm truyền đến tin tức.

Họ không muốn nghĩ đến trường hợp xấu nhất, nhưng nếu không phải, Tử Vi Quốc làm thế nào làm được?