Đại Địa Chủ

Chương 230: ‘Mỹ mãn’




Phó Vô Thiên trở về, An Tử Nhiên nhắc lại chuyện này.

Hắn hoài nghi những người đó rất có thể là người nước khác, lại xuất hiện khi Đại Á xảy ra nội chiến hiển nhiên không phải hiện tượng tốt. Tuy rằng mục tiêu của họ hình như chỉ là bài cùng mạt chược bài, nhưng khó bảo toàn họ sẽ  không lợi dụng mấy thứ này để che dấu mục đích chân chính, cho nên An Tử Nhiên cảm thấy cần chú ý một chút.

“Còn có một việc.”

Phó Vô Thiên hỏi: “Chuyện gì?”

“Về tiểu nông trường ở ngoại ô, ta cảm thấy phải tăng mạnh phòng ngự.” An Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn sườn mặt đao tước rìu đục cương nghị.

Phó Vô Thiên vừa nghe liền biết Vương phi đang lo lắng cái gì, dắt tay hắn: “Điểm này Vương phi cứ yên tâm, thuộc hạ của bổn vương đều rất lợi hại, nhiệm vụ giao cho họ đều sẽ không chậm trễ mảy may.” Dĩ vãng cũng từng phát sinh mấy chuyện thế này, nhưng họ chưa từng thất thủ, thậm chí bắt được vài người, công lao có thể nói không nhỏ.

“Ta đương nhiên tin tưởng họ, nhưng hiện tại là thời kỳ phi thường, vẫn cần chú ý một chút.” An Tử Nhiên không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

“Vậy nghe Vương phi.”

“Mặt khác, mấy người kia mấy ngày nữa hẳn sẽ đi tìm Tô Tử cùng Lý Chấn hỏi rõ tình huống, Vương gia có muốn phái người theo dõi?”

Phó Vô Thiên không chút do dự khẳng định, “Đương nhiên, theo như lời Vương phi, mấy người kia hiển nhiên không phải tầm thường, không nhìn chằm chằm, nếu họ ở thời khác mấu chốt thọc ra cái gì thì đều không tốt, bổn vương mới thu được tin, Phó Nguyên Dương đã hội hợp với Úc Bá Phi, hiện tại hẳn đã bắt đầu hành động.”

“Phó Nguyên Thành thì sao, hắn có phản ứng gì?” An Tử Nhiên ngay sau đó hỏi.

“Hắn đang triệu tập binh lính cùng cấm vệ quân trong thành, nhưng toàn bộ cũng chỉ có hai vạn người, muốn đối kháng với mười vạn đại quân của Úc Bá Phi thì còn kém lắm.”

Úc Bá Phi tuy rằng là chủ soái nhưng lại không phải đặc biệt có uy tín. Hắn nhiều nhất chỉ có thể kích động mười vạn đại quân đi theo, bên trong có tới một phần ba đã đi theo Úc gia từ ban đầu, tuy rằng không bằng một phần năm đại quân biên quan, nhưng đối phó với hai vạn binh lính của Phó Nguyên Thành thì dư dả.

An Tử Nhiên nhẹ nhàng cười, “Hắn hiện tại nhất định thực sốt ruột đi?”

Phó Vô Thiên thích ý nói, “Bổn vương nghe nói hắn đã phái người rời Quân Tử Thành tìm viện binh, có thể thành công hay không thì xem tạo hóa, nếu hắn thật sự có mệnh làm hoàng đế, đại khái có thể thành công đi.”

An Tử Nhiên cảm thấy những lời này thành phần chê cười tương đối nhiều, “Hắn vì sao không tìm viện binh ở biên quan?”

Biên quan vẫn có hai ba mươi vạn đại quân thủ giữ, tuy rằng vì chống đỡ ngoại địch, nhưng mượn mười vạn ra hẳn sẽ không có vấn đề lớn. Dung Quốc nếu phát sinh nội loạn thì không có khả năng giải quyết trong khoảng thời gian ngắn, dù họ có chủ ý, hành quân tới biên quan cũng cần hơn nửa tháng, khi đó phỏng chừng tướng lãnh của Đại Á đã thu được tiếng gió.

“Vô dụng thôi, đại quân trấn thủ biên quan sẽ không dễ dàng rời đi, Lân Sơn Quan không có địa thế khác thường, cho nên luôn phải có binh lính trấn thủ, nếu không sẽ bị địch quốc tiến quân thần tốc. Hoàng gia gia khi tại vị đã có quy định này.” Phó Vô Thiên không mang theo một tia do dự phủ định.

An Tử Nhiên hiểu rõ gật gật đầu, hắn không hiểu bài binh bố trận lắm, không nghĩ tới điểm này, nhưng như vậy mới có bảo đảm, bá tánh mới có thể sinh hoạt an ổn.

Đang nghĩ ngợi, An Tử Nhiên đột nhiên sáng bóng đèn, hắn đột nhiên nhìn về phía Phó Vô Thiên, trong ánh mắt lập loè quang mang mãnh liệt. Phó Vô Thiên động tâm, cúi đầu cắn xuống môi hắn.

Hai người đi vào đại đường, trùng hợp đụng tới Phó Dịch đang đi ra. Thấy An Tử Nhiên, vẻ mặt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó bật cười.

“Di? Tử Nhiên, miệng làm sao vậy?” Trịnh Quân Kỳ đi ra từ phía sau, nhìn thấy dấu vết kì lạ trên miệng An Tử Nhiên, bật thốt lên hỏi.

An Tử Nhiên liếc Phó Vô Thiên một cái, “Không có việc gì, bị chó cắn mà thôi.”

“A?” Trịnh Quân Kỳ lập tức choáng váng.

Phó Dịch bật cười.

Phó Vô Thiên than nhẹ, “Nhất định là do Vương phi quá đẹp cho nên chó cũng nhịn không được muốn thân cận.”

An Tử Nhiên không muốn nói chuyện với người da mặt dày cả tấc này, chính mình thừa nhận mình là chó, hắn còn gì để nói?

Trịnh Quân Kỳ cuối cùng cũng hiểu, giống phu quân lộ vẻ dở khóc dở cười, hai người kia đúng là tuyệt phối, tán tỉnh cũng có thể trộn lẫn vài phần mắng chửi, Phó Dịch nếu có thể bằng một phần ba Vô Thiên ở phương diện này, nàng đã thấy đủ.

Phát hiện thê tử đang u oán nhìn mình, Phó Dịch ho nhẹ một tiếng.

Trong hoàng cung, Phó Nguyên Thành vốn tưởng rằng ngồi trên long ỷ là có thể kê cao gối mà ngủ cũng thu được tin Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi sắp về tới Quân Tử Thành. Mười vạn đại quân không phải nói là có thể ngăn, hắn hiện tại chỉ hy vọng Triệu Nghị có thể thuyết phục đối phương, chỉ cần đối phương chịu xuất binh.

“Thế nào, có tin từ Triệu Nghị không?” Phó Nguyên Thành thấy Chu Thành tiến vào, lập tức trầm giọng hỏi. Chu Thành vẫn luôn là người của hắn, khi đi theo Sùng Minh Đế vẫn luôn giữ liên hệ với hắn.

“Hồi Hoàng Thượng, không có.” Chu Thành không yếu đuối như mặt ngoài, hắn là người rất trung tâm, hắn biết Hoàng Thượng sốt ruột, nhưng chuyện này lo lắng suông cũng vô dụng.

Phó Nguyên Thành trầm mặt.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thị vệ. Hai chữ Thái Hậu biến mất nhiều năm lần thứ hai xuất hiện trong cung. Ngay sau đó, Thi Vân Linh cùng một thái giám xuất hiện.

Thái Hậu chính là Thi Vân Linh, tuy rằng nhi tử chưa chính thức đăng cơ xưng đế, nhưng rất nhiều người đều đã nhận định sự thật này. Mấy ngày gần đây, Thi Vân Linh càng thêm đắc ý, dĩ vãng nàng ở trước mặt các phi tử khác luôn thật cẩn thận, không dám nhiều lời sợ tạo phiền toái cho nhi tử. Hiện tại phong thuỷ luân chuyển, lúc sáng nhìn thấy sắc mặt Úc Nguyệt cùng Triệu Vân thật khó coi, nàng trong lòng càng thêm kích động.

Phó Nguyên Thành thái giám phía sau mẫu phi, trong mắt hiện lên một tia dị sắc. Mẫu phi cùng nam nhân này tự cho là dấu diếm rất khá, hắn kỳ thật đã sớm biết, nam nhân này là thanh mai trúc mã Hứa Vạn Kiên của mẫu phi.

Hơn hai mươi năm trước, Hứa Vạn Kiên vì mẫu phi liều chết tiến cung, lợi dụng tiền tài thu mua một thái giám, cuối cùng thành công đi đến bên mẫu phi. Thái giám bị thu mua kia đã bị Hứa Vạn Kiên diệt khẩu hơn hai mươi năm trước, ngoài mẫu phi, không ai biết hắn vẫn là nam nhân hàng thật giá thật.

Họ cho rằng trời biết đất biết, ngươi biết ta biết. Nhưng Phó Nguyên Thành phát hiện mẫu phi không ai oán buồn bực không vui giống các cung phi bị ép tiến cung khác, thậm chí còn tươi cười sáng lạn.

Lúc ấy Phó Nguyên Thành còn nhỏ, còn tưởng rằng mẫu phi thật lòng yêu phụ hoàng, đến khi thành niên, một lần ngoài ý muốn phát hiện mẫu phi cùng thái giám bên người có tư tình, điều tra một hồi mới phát hiện thân phận của hắn. Hắn đã muốn giết nam nhân này, nhưng mẫu phi lại rất thích hắn, Phó Nguyên Thành không muốn thấy mẫu phi khổ sở, vì thế nhất thời mềm lòng lưu lại.

Nhắm mắt lại, Phó Nguyên Thành dấu đi thần sắc phức tạp trong mắt.

“Mẫu hậu sao lại tới?”

“Mẫu hậu nghe nói Hoàng Thượng gần đây bận rộn công vụ, không ăn uống đầy đủ nên bảo ngự trù hầm một chung canh. Công sự cố nhiên quan trọng, nhưng cũng phải chú ý long thể.” Thi Vân Linh lập tức ra hiệu cho nam nhân đằng sau.

Nam nhân lập tức dâng lên, ôn nhu nói: “Hoàng Thượng, đây là tâm ý của Thái Hậu.”

Phó Nguyên Thành không nói gì, nhìn lại nam nhân. Nam nhân không dấu vết run lên một chút, cảm thấy ánh mắt kia có thâm ý khác, nhưng đã sống trong cung hơn hai mươi năm, vì vĩnh viễn được ở bên Thi Vân Linh, hắn đã sớm rèn luyện giống như tường đồng vách sắt, bởi vậy vẫn chưa lộ ra sơ hở.

Thi Vân Linh cũng không nhìn ra. Nữ nhân này mặc dù có thủ đoạn, nhưng ở trước mặt hai người thân yêu lại biến thành nữ nhân đơn thuần, quan tâm an ủi nhi tử vài câu mới cùng nam nhân rời đi.

“Chu Thành.” Phó Nguyên Thành đột nhiên gọi.

“Hoàng Thượng có gì phân phó?” Chu Thành ngẩng đầu.

Phó Nguyên Thành đẩy cái lồng tới, mặt vô biểu tình nói: “Chung canh này thưởng cho ngươi.”

Chu Thành có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra không đúng. Hoàng Thượng giống như có chút không cao hứng khi Thái Hậu đến? Không nên a, nhưng hắn không nghĩ ra, bởi vì hắn không hề biết quan hệ giữa Thái Hậu cùng Hứa Vạn Kiên. Phó Nguyên Thành chưa từng nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả tâm phúc.

Thi Vân Linh còn đang vui vui vẻ vẻ phác hoạ ra sinh hoạt tương lai mỹ mãn của ba người. Hiện giờ nhi tử thành hoàng đế, nàng cũng thành Thái Hậu dưới một người trên vạn người, bên cạnh lại có ái nhân, chưa từng được cao hứng như vậy.

Thi Vân Linh lại không biết, có những thứ tốt đẹp chỉ là mặt ngoài mà thôi.