chương 3 Phát minh
Ưng Lịch là con trai út của Kiên Quốc Công, trên hắn còn có 4 ông anh nữa:
-Nguyễn Phúc Ưng Thị, làm hoàng tử đổi tên thành Ưng Đường rồi Ưng Kỷ, tức Đồng Khánh. Ông được vua Tự Đức nhận làm con nuôi thứ 2, được Thiện phi Nguyễn Thị Cẩm nuôi dưỡng. Công tử trưởng.
-Nguyễn Phúc Ưng Phong, ông anh cùng 1 mẹ đẻ ra của hắn. Công tử thứ hai.
-Nguyễn Phúc Ưng Đăng, làm hoàng tử đổi tên thành Ưng Hỗ, tức vua Kiến Phúc, được Tự Đức nhận làm con nuôi thứ 3 (có lẽ do thấy Ưng Kỷ đần đụt ngu dốt quá nên nhận nuôi thêm 1 đứa) do Học phi Nguyễn Văn Thị Hương nuôi dưỡng. Công tử thứ ba.
-Nguyễn Phúc Ưng Quyền công tử thứ tư, về sau tập phong tước cha làm Kiên Quận công
Ưng Thị và Ưng Đăng được bế vào cung từ lúc còn bé, thỉnh thoảng mới được cho về thăm nhà cha đẻ. Chỉ có Ưng Phong và Ưng Quyền ở nhà với hắn. Ưng Quyền bằng tuổi nhưng sinh sớm hơn Ưng Lịch mấy tháng. Lúc hắn ngất vì ngã cầu thang 2 thằng nhóc này cũng lo cho hắn lắm. Ưng Lịch dẫn theo 2 tên người hầu đi về phòng của mẹ hắn, sau lần ngã cầu thang vừa rồi đi đâu cũng có 1-2 tên người ở, tá điền đi theo hắn.
Vừa đến cửa phòng, mẹ hắn đã chạy ra ôm chầm lấy hắn. Bà vừa khóc vừa nói:
-Con ơi, có còn đau lắm không? Con mà có mệnh hệ gì thì mạ biết sống sao đây.
Ưng Lịch nhìn mặt mẹ ruột mình: Một người phụ nữ khoảng 26-27 tuổi dáng người thướt tha, khuôn mặt thanh tú nhưng hai mắt thâm quầng, đỏ sọng vì vừa khóc vừa mất ngủ suốt mấy ngày nay. Hắn cảm động nói:
-Mạ yên tâm. Con khỏe lắm rồi. Chỉ là ngã cầu thang 1 chút thôi mà, không có gì to tát đâu.
Nói rồi hắn còn cố ý gồng cái cánh tay bé choắt của mình lên cho bà xem. Mẹ hắn gạt nước mắt, rồi nói tiếp với hắn: “ Con vào thăm anh đi, anh con dù ốm nhưng vẫn luôn lo cho con suốt đó”. Ưng Phong năm nay 8 tuổi, con thứ 2 của Kiên Quốc Công và cũng là người anh cùng một mẹ sinh ra của hắn đã ốm suốt 1 tháng nay rồi. Với điều kiện chữa bệnh và trình độ y học của Đại Nam bây giờ thì có lẽ Ưng Phong cũng không sống được lâu nữa. Bà Phan Thị Nhàn (mẹ ruột Ưng Lịch) sinh được cho Kiên Quốc Công 3 người con: Công nữ Tú Lộc chị gái hắn, mới 5 tuổi thì c·hết yểu; Nguyễn Phúc Ưng Phong, con trai thứ 2 năm nay 8 tuổi và hắn Nguyễn Phúc Ưng Lịch năm nay 3 tuổi. Ưng Lịch đi vào trong buồng, nhìn thấy 1 đứa trẻ gầy gò ốm yếu, bụng trương phềnh đang nằm trên giường. Ưng Phong bị mắc bệnh suốt 1 tháng không ăn uống gì được, thân thể đã yếu lắm rồi. Ưng Lịch chắp tay:
-Thưa anh! Hôm nay em đến thăm anh.
Đứa bé trên giường từ từ mở mắt, phều phào nói: “ Cậu út đó à! Đầu cậu còn đau lắm không?”. Ưng Lịch đáp: “ Em hết đau rồi. Anh cũng chóng khỏe lại nhé”. Ưng Phong không đáp nhưng hai dòng lệ trong mắt cứ trào ra. Ưng Lịch thấy anh mình như vậy, tim cũng hơi nhói đau; tiếc rằng kiến thức y khoa của hắn quá kém, không thể giúp được cho anh mình. Trong nhà Kiên Quốc Công, mỗi đứa con trai đều có phòng riêng nhưng do Ưng Phong ốm nặng nên về ở trong phòng mẹ ruột để tiện chăm sóc. Kiên Quốc Công có 1 chính thất và khoảng 8 th·iếp thất, họ sinh cho ông 5 người con trai và 7 người con gái. Bà Phan Thị Nhàn – mẹ ruột Ưng Lịch do sinh được 2 con trai nên đứng hàng thứ 2 trong các bà th·iếp ở phủ Quốc công. Mọi công việc trong hậu viện phủ Quốc công do bà Trương Thị Vĩnh mẹ ruột Kiên Quốc công và bà chánh thất Nguyễn Thị Thảo lo liệu. Trong lịch sử Kiên Quốc công và các con trai ông ( trừ Hàm Nghi) đều mất sớm( Đồng Khánh 25 tuổi c·hết, Ưng Phong chỉ sống được đến 8 tuổi, Kiến Phúc hưởng dương 15 tuổi, Ưng Quyền mất năm 30 tuổi) 7 người con gái thì chỉ có 4 người sống đến tuổi trưởng thành. Trong các anh chị em thì Ưng Lịch( vua Hàm Nghi) sống thọ nhất( 72 tuổi) nếu không bị u·ng t·hư có lẽ còn sống đến năm 80 tuổi. Ưng Lịch suy nghĩ nếu theo đúng như lịch sử ghi chép thì năm nay anh hắn Ưng Phong sẽ q·ua đ·ời; 2 năm sau hắn cũng sẽ mồ côi cha. Tình trạng của Ưng Phong hắn bất lực không làm gì được nhưng còn cha hắn thì có thể thử cố gắng thay đổi số phận 1 lần xem sao.
Ưng Lịch trở về phòng mình, hắn trăn trở suy nghĩ về con đường sắp tới mình đi. Kẻ địch tương lai của hắn sẽ rất nhiều mà còn toàn là những đế quốc hùng mạnh hàng đầu nữa. Thời gian chuẩn bị chỉ có 11 năm, hắn lại chỉ là con út của phủ Quốc công, nhà bên ngoại hắn cũng không dư giả gì( sau khi Kiên Quốc Công c·hết, 2 mẹ con Ưng Lịch bị đuổi ra phủ Quốc công, phải sống trong cảnh nghèo khó). Vì kế hoạch cứu nước của mình, hắn không thể để Kiên Quốc Công c·hết quá sớm được, trong 5 năm tới mọi việc Ưng Lịch làm còn cần sự che chở của cha mình. Vậy nên việc cần thiết trước mắt là phải tăng cường sức khỏe cho Kiên Quốc Công đã, nếu cứ để cho ông túng dục quá độ như thế này thì chẳng mấy chốc mà hắn lại mồ côi cha. Ngoài ra hoàn cảnh vệ sinh của phủ Quốc công cũng cần cải tiến lại: Hắn không thể chịu được cái cảnh phải sử dụng nguồn nước giếng ngang phè phè hay đi vệ sinh bằng cái hố xí cổ đại bốc mùi nồng nặc như cái thời này được. Ngoài ra hắn cũng có thể nghĩ 1 số cách cải thiện sinh hoạt cho đám tá điền nhà hắn nữa. Loanh quanh nghĩ đi nghĩ lại một lúc hắn lại đi ra cửa, lúc nãy do mải nghĩ chuyện quá mà hắn quên mất không đi sang gặp Ưng Quyền. Ưng Lịch và Ưng Quyền bằng tuổi nhưng do hắn sinh muộn hơn vài tháng mà phải làm em. Đột nhiên, một bóng đen chạy tới đâm sầm vào khiến Ưng Lịch ta ngã dúi dụi. Ưng Lịch đứng dậy nhìn kỹ, thì ra là một thằng nhóc 3 tuổi mặc một bộ áo dài bằng lụa xanh, khuôn mặt hao hao giống Ưng Lịch. Đây đích thị là tứ công tử nhà Kiên Quốc Công- Ưng Quyền rồi. Thằng nhóc kia cũng ngồi dậy, phủi sạch bụi trên áo rồi nói: “ Em trai, mày tỉnh rồi à! Đi chơi thả diều với anh đi”. Đằng sau Ưng Quyền, 2 tên người ở cũng cầm 1 con diều rất đẹp hớt hơ hớt hải chạy theo. Ưng Lịch bình tĩnh đáp: “ Thôi lúc khác chơi nhé! Hôm nay em đang bận”.
Ưng Quyền vẫn nài nỉ:
-Đi chơi với anh đi mà, mấy hôm mày bệnh anh cứ lo cho mày suốt đấy. Mày mà ốm thì ai chơi với anh trong phủ này!
Một ý tưởng nảy ra trong đầu Ưng Lịch, có lẽ có thể sản xuất xe đạp sớm hơn dự tính rồi. Ưng Lịch nói:
-Thả diều mãi cũng chán lắm, em có trò này hay hơn cơ.
Rồi bảo với mấy tên hầu:
-Chúng bay đi tìm thằng Bình( thợ mộc trong phủ) với lão Thế( thợ bạc kiêm thợ rèn) ra đây. Ta có việc muốn giao.
-Dạ thưa cậu, bọn con đi ngay ạ!
2 thằng người ở hớt hơ hớt hải chạy đi. Ưng Quyền vẫn ngơ ngác chưa biết chuyện gì bèn hỏi:
-Em gọi hai thằng đấy đến làm gì đó.
-Để chúng nó làm đồ chơi mới cho anh đấy mà!
Nói xong Ưng Lịch lấy giấy bút vẽ ra mọi chi tiết của 1 chiếc xe đạp. Vì thiếu vật liệu nên hắn tạm thời dùng gỗ và tre để làm khung xe vậy. Kiếp trước khi còn là thằng Minh, hắn xem youtube thấy được dân châu Phi làm xe chở hàng bằng gỗ. 1 khúc gỗ lớn làm trục chính của xe, 2 bánh xe bằng gỗ liền khối, tay lái cũng bằng gỗ nốt, hệ thống phanh đặt trên trục chính đạp bằng chân. Minh(Ưng Lịch) cải tiến bằng cách bổ sung thêm hệ thống xích xe và bàn đạp, làm thêm chiếc yên ngồi và chân chống, thế là thành 1 chiếc xe đạp rồi. Lốp xe thì dùng vỏ cây đập dập bọc quanh vành bánh xe rồi bổ sung thêm 1 lớp da bọc ở ngoài. 15 phút sau lão Thế và thằng Bình cùng 2 tên kia chạy tới. Bọn chúng khom người hành lễ với 2 đứa trẻ rồi thưa:
-Lạy hai cậu, hai cậu có việc gì gọi chúng con ạ.
Ưng Lịch đáp:
-Ta cho lão với thằng Bình 3 ngày, hãy làm ra những thứ trong này cho ta. Sau đó lắp ráp lại như thế này... Nếu thiếu người thì gọi thêm thằng Mới và thằng Cụp( 2 tên người hầu kia) phụ lão 1 tay. Làm xong sớm thì ta có thưởng.
Nói rồi Ưng Lịch đưa bản vẽ cho lão và bảo thêm:
-Lão với thằng Bình làm ra 3 bộ, 2 nhỏ 1 lớn cho ta. Nếu thiếu gỗ thì vào trong kho mà lấy, chúng nó hỏi thì bảo là làm cái này cho cậu tư với cậu năm.
Cả 2 người cầm lấy bản vẽ, bái tạ rồi chạy ngay về . Trong nhà ai cũng biết cậu cả với cậu ba được vua nhận nuôi, cậu hai ốm sắp c·hết nên cậu tư về sau sẽ tập tước Kiên Quốc Công còn cậu năm thì được Quốc công thương nhất, ai mà dám trái lệnh 2 cậu chứ.