Chương 25 Samurai
Giữa tháng chín, đám samurai cuối cùng cũng cập bến Quảng Yên. Nhiều kẻ bỡ ngỡ nhìn vùng đất xa lạ này. Tâm trạng mong chờ, lo âu, tò mò… choán đầy trong óc những võ sĩ dũng mãnh này. Đám ninja thì ít lo lắng hơn. Nước Nhật thống nhất, các phiên bị triệt. Ninja và samurai, hai cánh tay đắc lực của daimyo trở thành những kẻ thất nghiệp. Triều đình không trả lương cho họ nữa mà quay sang đào tạo đám nông dân chân đất mắt toét thành binh lính, vốn có chi phí rẻ hơn nhiều lần lại còn đông đảo.
Bọn họ, những kẻ từ bé đã được nhồi sọ quan điểm trung thành với phiên chủ (daimyo) những chiến binh kiêu hãnh lấy một địch mười; bây giờ lại bị đất nước mình coi như những chiếc giày rách vứt đi, bị bỏ sang một bên, bị coi như vật cản của công cuộc “Duy tân Minh Trị”. Nước Nhật tuy rộng nhưng không chứa nổi những samurai- sản phẩm của thời đại phong kiến phân quyền, phiên trấn cát cứ.
Một số ít các samurai và lãnh chúa có thể trở thành những người lãnh đạo trong chính quyền mới nhưng thực tế chính đám nhà buôn, những kẻ lắm tiền nhiều bạc mới là thế lực thao túng nền kinh tế non trẻ của nước Nhật đang chuyển mình sang chủ nghĩa tư bản. Vì samurai trung với lãnh chúa chứ không trung với triều đình Minh Trị, triều đình việc gì phải mất công trả tiền cho đám võ sĩ không trung tâm làm gì. Minh Trị không muốn bản thân mình lại trở thành bù nhìn như cha ông khi xưa.
Từ đó, các lãnh chúa bị thu hồi lãnh địa, không có tiền gạo nuôi samurai ( mà có nuôi cũng bị triều đình đánh dẹp) nên họ như những con chó bị chủ đem vứt đi, trở thành những người thất nghiệp lang thang. Nhiều người trong số họ không cam tâm, xách đao kiếm lên đòi quyền lợi của mình nhưng làm sao đấu lại súng mạnh pháo lớn của quân triều đình.Theo lịch sử, mười năm đầu Minh Trị duy tân, có hàng chục cuộc nổi dậy của võ sĩ và nhẫn giả, tổng số n·gười c·hết đến gần mười vạn ( tính cả cuộc nổi dậy của Saigo Takamori). Giới võ sĩ sau đó hoặc chuyển thành những nhà buôn(tư bản) - những kẻ họ căm ghét, hoặc bị xã hội đào thải.
Hiện tại, tám trăm võ sĩ, hai trăm ninja trật tự xếp hàng đi xuống thuyền. Nói chung thì kỷ luật của bọn họ vô cùng tốt. Một lúc sau, cả đám trông thấy ông chủ mới của mình, một đứa nhóc khoảng 4 - 5 tuổi mặc bộ áo dài màu xanh. Sau lưng thằng bé là chín trăm lính xếp hàng đứng ngay ngắn. Nó nói với mọi người người bằng tiếng Hán, thứ ngôn ngữ vẫn phố biến ở Đông Á vào lúc này:
- Chào mừng đến Đại Nam!
Ngay làm tức một vô sĩ vội chạy đến. Gã này có khuôn mặt khá đen vì nắng lại có còn khá nhiều vết sẹo mà Lịch cho rằng là do lưỡi lê của súng gây ra.
- Bái kiến Lịch-sama! Thần là Hojo Taiga. Đại thủ lĩnh của lực lượng samurai ở đây.
Hắn quỳ xuống theo đúng nghi thức của võ sĩ đạo. Đám phía sau cũng như vậy.
- Chỉ có chừng này người thôi à ngài Takeru?
Ưng Lịch quay sang hỏi gã thương nhân.
- Thưa Lịch-sama, đa số những người khác còn muốn xem xét tình hình rồi mới quyết định ạ.
Cái này thì cũng không thể trách bọn họ. Nói chung thì đa phần đều không muốn từ bỏ nơi mình sinh ra lớn lên để mạo hiểm ở một vùng đất xa lạ. Đó còn chưa kể vùng đất này đang có c·hiến t·ranh với người Pháp nữa chứ.
- Thôi không sao, cứ để họ quyết định từ từ cũng được. Cho mọi người ăn uống, tắm rửa, nghỉ ngơi đi. Còn hàng hóa của ta thế nào?
Lịch hỏi.
- Thưa ngài, chúng tôi đã lấy được hai chiếc lò luyện thép, năm máy thổi, cùng hai tấn criolit. Tổng giá cả là tám vạn quan tiền.
Takeru lên tiếng.
- Được rồi, ta sẽ trả cho ngài một ngàn chiếc xe đạp cùng một trăm tấn than đá.
- Đa tạ Lịch-sama!
Bỗng trong đám võ sĩ có tiếng huyên náo. Thấy vậy, Ưng Lịch bèn hỏi:
- Có chuyện gì thế Shimazu-san?
- Để tôi đến đó xem!
Một lúc sau, có hai kẻ bị lôi ra. Đó là một tay võ sĩ cùng một đứa bé gái. Tay võ sĩ này trông rất non nớt cao khoảng gần mét sáu, khuôn mặt hơi nhọ nhưng mắt rất sáng. Đứa bé gái chỉ khoảng chín đến mười tuổi nhưng trông rất tinh ranh, dường như hoàn cảnh cực khổ nó từng chịu khiến đứa bé này lớn trước tuổi. Ưng Lịch hỏi Takeru:
- Hai người này làm sao vậy ngài Takeru?
- Thưa cậu, đây là hai đứa con gái trộm lên tàu. Để tôi chém đầu chúng nó.
Một tên lính của Ưng Lịch nói. Nên nhớ thời này phụ nữ thường rất hiếm khi được lên tàu, kể cả ở phương Tây. Nguyên nhân chủ yếu là do quan điểm cho rằng phụ nữ đi lên tàu thì sẽ làm tàu dễ bị chìm. Nhìn thì khá nhảm nhưng đám thủy thủ thời này tin là vậy thì cũng đành chịu.
- Hãy khoan, để ta hỏi chuyện chúng xem sao?
Ưng Lịch sai người lấy nước cho cả hai uống và rửa mặt. Cô nàng võ sĩ giả trai rửa hết nhọ bụi trên mặt, lộ ra khuôn mặt hơi kiểu con lai Á- Âu. Ưng Lịch hỏi:
- Ngươi là ai? Tại sao lại lén đi lên tàu đến đây?
- Tôi không lén lên tàu. Chính tôi đã đến đăng ký lên tàu mà!
Cô gái nói.
- Thế làm sao ngươi phải giả trai?
- Vì bọn họ không cho phụ nữ lên tàu!
Nàng phản bác. Dù rất thông cảm nhưng hắn có những cái ở thời đại này hắn không thay đổi ngay được. Trước thái độ của cô nàng, hắn quyết định hỏi cho ra chuyện:
- Họ chỉ tuyển võ sĩ và ninja đến đây làm việc cho ta. Ngươi năm nay bao tuổi, có phải võ sĩ không mà đòi lên tàu?
Cô nàng thấy thằng nhóc trước mặt cũng lịch sự thì liền trả lời:
- Tôi năm nay mười tuổi. Tôi chưa phải võ sĩ nhưng cha và anh tôi là võ sĩ! Mà tôi từ năm tám tuổi đến giờ đã đánh thắng hơn ba mươi võ sĩ rồi đó!
- A ta biết rồi! Đây là con nhóc ác quỷ nhà Takimiya! - Mấy gã samurai nói chuyện với nhau.
Thế rồi mấy tên võ sỹ kia kể cho Ưng Lịch về thân thế cô bé này. Cha của cô nàng là một kiếm sĩ khá nổi danh. Hai mươi năm trước, ông ta có cứu được một cô gái người ngoại quốc bị trôi dạt vào bờ biển và hai người họ trở thành vợ chồng. Họ sinh được hai người con, một trai một gái. Gia đình đang yên ổn thế mà bảy năm trước ông ta lại đi tham gia c·hiến t·ranh Boshin rồi bị trúng pháo mà c·hết.
Cậu con trai mới mười ba tuổi phải gánh vác cả gia đình, chăm lo cho mẹ và em gái. Cả nhà sống nhờ vào bổng lộc võ sĩ từ tước vị thủ tịch kiếm sĩ mà cậu ta thừa kế từ cha. Hai năm trước, triều đình triệt phiên nên võ sĩ bị mất hết quyền lợi và không có lương, gia đình họ bị suy sụp. Cậu con trai tham gia nổi dậy cùng bạn bè bị quân triều đình b·ắn c·hết, bà mẹ từ đây bệnh tật liên miên.
Còn may cô bé này đã được anh trai dạy cho kiếm thuật từ nhỏ cộng với vóc người cao lớn hơn bình thường đám ronin đến gây sự hay c·ướp b·óc đều b·ị đ·ánh cho ôm đầu máu chạy về. Cứ thế hai mẹ con nương tựa nhau mà sống hơn 1 năm nay. Bà mẹ lúc bị bệnh nặng nghe được tin người ta tuyển võ sĩ sang Đại Nam thì đã khuyên cô bé giả trai lên tàu rời khỏi xứ này.
Erika( cô bé giả trai) cứ đắn đo mãi mấy ngày khiến bà ngày càng lo lắng cho số phận con gái mình hơn. Tiền bạc trong nhà sắp hết, mình thì mang bệnh, nếu như bà q·ua đ·ời thì con bé biết làm sao sống ở cái nước Nhật trọng nam khinh nữ này chứ. Có khi con bé còn xui xẻo bị bán vào lầu xanh hoặc bị g·iết mất. Ngoại hình cao lớn và mái tóc hơi hung đỏ khiến người dân quanh đó hay gọi Erika là oni( ác quỷ) mặc dù cô bé không gây sự với họ bao giờ. Cuối cùng, mẹ Erika phải dọa t·ự s·át mới khiến cô bé làm theo kế hoạch giả trai để lên tàu. Ưng Lịch nghe xong câu chuyện từ đám samurai và Erika thì thở dài và nói:
- Ngươi dù sao cũng đã vi phạm quy định của ta. Ta không thể nhận những kẻ vô kỷ luật được!
Hắn nói. Dù thấy cảm thương thật nhưng hắn không phải là thánh. Mấy triệu người Đại Nam còn đang chịu khổ sở. Gã nhóc mang linh hồn người lớn không có thời gian lo cho số phận của người khác.
- Xin đại nhân hãy thu nhận kẻ không còn nơi dung thân này. Tôi thà mổ bụng t·ự s·át chứ quyết không quay về đâu ạ.
Nàng nói.
- Thôi được, ta sẽ cho ngươi một cơ hội! Nếu đánh thắng 1 tiểu đội trưởng của ta thì ta sẽ nhận ngươi làm thân vệ. Nếu thua, ngươi hãy t·ự s·át đi.
Ưng Lịch không phải thánh. Lòng nhân từ bác ái của hắn trong cái thời đại chỉ giành cho người Đại Nam mà thôi. Cái hắn cần là người hữu dụng. Là người hiện đại, chỉ cần đối phương chứng minh được giá trị thì dù là nam, nữ hay L·GBT hắn đều nhận hết.
- Đa tạ đại nhân! Đối thủ của tôi là ai?
- Lâm, ra đây ta bảo!
Một tay tiểu đội trưởng bước ra. Ưng Lịch cho cả 2 người sử dụng gươm tập để đấu.
Lâm cậy mình to cao xông lên t·ấn c·ông ào ào, ai ngờ đâu cô bé kia thấp hơn Lâm năm phân nhưng sức mạnh chẳng kém gì, ung dung hóa giải hết các đường gươm của Lâm. Ba phút sau, nhân lúc Lâm xuống sức, cô nàng chém mạnh một nhát đánh rơi gươm của hắn rồi chĩa thẳng thanh gươm vào cổ. Đám võ sỹ hò reo vang lừng, thằng Lâm thì ngượng chín cả mặt. Ưng Lịch nói:
- Về doanh trại chạy năm mươi vòng cho ta.
Tên này bị một đứa con gái đánh thì chắc chắn sẽ mất mặt. Nếu để hắn đánh ai đó chi bằng để tên này chạy bộ mà phát tiết.
- Dạ rõ!
Rồi hắn quay lại nói với Erika:
- Ngươi về sau sẽ là cận vệ của ta!
- Đa tạ đại nhân!
Thế còn cô nàng kia thì như thế nào? - Lịch lại hỏi Takeru.
- Thưa Lịch-sama, con bé này lẻn lên tàu ă·n t·rộm đồ ăn. Nó trốn vào thùng nước trong bếp, nửa đêm thì chạy ra ăn vụng ạ.
- Trốn được lâu thế thì cũng tài nhỉ! Bao nhiêu người lớn không phát hiện nổi một đứa bé gái lẻn lên tàu trộm cơm.
Gã Takeru đỏ hết cả mặt, thét với đám hộ vệ:
- Chém đầu con nhóc kia cho ta.
Bỗng nhiên, một người trong đám ninja bỗng nhảy ra trước mặt Ưng Lịch và Takeru. Hắn nói:
- Xin hai vị đại nhân tha cho con bé! Tất cả là lỗi của tôi!
Rồi hắn bắt đầu trình bày hoàn cảnh của mình. Hóa ra vợ gã ninja này bị bệnh c·hết, không yên tâm để con gái một mình nên hắn mang con bé theo lên tàu. Đến bữa cơm gã chỉ ăn một nửa còn lại giấu cho con gái. Gã Lịch thấy vậy bèn nói với tay đối tác người Nhật của mình:
- Shimazu-san, ta nghĩ ngày đầu chúng ta buôn bán không nên g·iết người. Ngài tha cho chúng đi.
Takeru quát lớn:
- May cho cha con ngươi là vị đại nhân này đã tha tội c·hết. Mau cảm ơn ngài ấy đi.
- Cha con tiểu nhân vạn lần đội ơn Lịch-sama.
Cả hai người quỳ xuống lên tiếng.
Tiếp đó Ưng Lịch nói với tất cả một ngàn tên võ sĩ và ninja rằng năm sau có thể đón người nhà đến đây đoàn tụ với họ khiến cả đám này hò reo lên vì vui sướng.
Takeru thì nở nụ cười mãn nguyện vì đã đàm phán xong đơn hàng. Gã còn thành công thuyết phục được thằng bé quý tộc kia đồng ý hợp tác mở sản xuất xe đạp tại nước Nhật nữa. Cổ phần chia theo tỷ lệ 7-3, nhà Shimazu chiếm bảy phần, Ưng Lịch chiếm ba phần nhưng cổ phần sẽ được góp dưới hình thức chuyển giao công nghệ sản xuất xe đạp. Lần tới khi tàu buôn của Takeru cập bến, hai mươi thợ giỏi sẽ được cử sang Nhật để dạy thợ của họ cách sản xuất. Gia tộc Shimazu có trách nhiệm xin độc quyền việc sản xuất xe đạp tại Nhật Bản, các gia tộc khác muốn tham gia phải trả phí bản quyền hàng năm cho họ. Tiền lãi hàng năm sẽ được đổi thành những hàng hóa mà Lịch-sama yêu cầu và chuyển về Đại Nam. Sau này các tàu buôn Nhật đi xuống phía nam đều có thể ghé vào Quảng Yên để mua than đá với giá năm mươi quan tiền một tấn. Các loại dược phẩm có giá lần lượt là:
Berberin lọ 100 viên: 4 quan tiền Đại Nam 1 lọ.
Thuốc trị sốt rét( làm từ dây kí ninh): 5 quan tiền một lọ.
Cao xoa bóp: 4 quan tiền một lọ.
Loại cao xoa bóp này Ưng Lịch lấy ý tưởng từ cao sao vàng kiếp trước, với dân xứ lạnh như Nhật Bản thì nó chắc chắn là một thứ vật tư vô cùng cần thiết. Người Nhật có muốn ă·n c·ắp công thức thì cũng chẳng làm được vì các thành phần nguyên liệu hầu hết chỉ mọc ở vùng Đông Nam Á này.
Gã Takeru mua thêm hơn ba mươi vạn quan tiền hàng hóa và thuốc men nữa rồi mới lên tàu về Nhật. “Lần sau phải đưa đại nhân Takamori đến gặp thằng bé thần kỳ này mới được.”
Gã thương nhân Nhật Bản nhủ thầm.
Lịch-sama của chúng ta vui mừng vì vừa kiếm được một món hời lớn bèn mở tiệc chiêu đãi đám võ sĩ mới thuê cùng binh sĩ của trung đoàn hôm nay theo hắn đến. Cô nàng Erika thì cứ kè kè sau lưng chủ mới của mình, trong bữa tiệc cũng y như vậy khiến Ưng Lịch phải ra lệnh thì cô bé mới chịu ăn một chút. Ưng Lịch hỏi tại sao thì cô trả lời đây là trách nhiệm của võ sĩ với chủ nhân mà anh trai cô bé đã dạy. Hắn không nói gì, chỉ bảo Erika sau này không cần khắt khe với mình như vậy nhưng cô chỉ gật đầu ậm ừ. Niềm vui của hắn từ lần ngoại thương đầu tiên chưa dứt thì đã có 2 tin như sét đánh ập đến: Tôn Thất Thuyết mất chức và hắn bị gọi về kinh.