Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Đế Châu Á

Chương 12 Hành hình




Chương 12 Hành hình

Pháp trường được lập bên bờ sông Thạch Hãn, đó là một bãi cát khá lớn, có thể chứa đến hai ngàn người. Tổng số tử tù đợt này là bốn mươi người, chia làm tám lần hành hình, trong đó có ba mươi lăm án chém, một án giảo, hai án tùng xẻo và hai án đóng cọc. Công văn xin chém ngay đám tham quan ô lại và bọn l·ừa đ·ảo chỉ cần đợi hai ngày đã được bộ Hình phê chuẩn. Ngay lập tức tên lính truyền lệnh lên xe đạp phóng sang Quảng Trị, đến nửa đêm đã trình công văn lên Ưng Lịch và Hoàng Diệu. Việc chuẩn bị pháp trường cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chỉ cần mấy cái hàng rào tre cắm xung quanh bãi cát để dân chúng không đến gần là được. Ưng Lịch có tò mò hỏi mấy tên đao phủ xem các h·ình p·hạt đóng cọc, xử giảo, tùng xẻo là gì? Một lão đao phủ già bèn đáp:

-Thưa cậu, xử giảo là bọn con sẽ thắt dây quanh cổ thằng tử tù, mỗi lần đánh một hồi trống thì thít chặt cái sợi dây lại, cứ như thế đến khi nào nó c·hết thì thôi. Đóng cọc thì hơi giống cái h·ình p·hạt đàn hương hình của người Tàu, cũng lấy một cái cọc tre rồi xiên từ hậu môn lên đến miệng của phạm nhân rồi cho phơi nắng đến c·hết. Còn tùng xẻo thì hơi phức tạp một chút, xứ Tàu người ta bắt xẻo ba ngàn sáu trăm đao mới c·hết nhưng ở ta thì chỉ là chặt hết ngón chân ngón tay, móc mắt cắt lưỡi rồi mổ bụng cho chó ăn thôi ạ. Mỗi tiếng trống đánh thì xẻo 1 nhát, người làm giỏi thì đến khi mổ bụng moi gan chúng nó xong mà vẫn để phạm nhân còn sống ạ.

Nghe lão già say sưa kể về các h·ình p·hạt tử hình, Ưng Lịch cảm thấy buồn nôn. Hắn thầm nhủ: “ Mẹ nó, chẳng biết thằng nào nghĩ ra mấy cái hình thức g·iết người bệnh hoạn như thế”. Tuy thấy khó chịu nhưng Ưng Lịch vẫn tò mò hỏi:

-Lão năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Làm cái nghề đao phủ này được bao nhiêu năm rồi?

-Bẩm cậu, lão tên là Bái năm nay vừa tròn bảy mươi! Nhờ phúc quan trên, đến giờ cũng được hàm bát phẩm. Thời trẻ cũng thuộc dòng thư hương môn đệ nhưng khi có loạn ngụy Khôi cả nhà lão bị giặc Xiêm g·iết hết. Lão bèn xin đi lính tây chinh theo Bình thành bá Trương Minh Giảng để g·iết giặc Xiêm. Một lần lão bị đạn bắn trúng chân phải khoét thịt lấy ra nên từ đó chân bị tật, lão phải chuyển sang cái nghiệp này. Ba mươi nhăm năm làm nghề này, lão đã chém hai trăm cái đầu rồi, đủ loại người già trẻ lớn bé, cùng hung cực ác… Thanh quất của lão chém đầu ai cũng chỉ cần một nhát, chưa bao giờ đến nhát thứ 2. Bọn trẻ bây giờ đa số không biết cách chém đầu cho phải phép, toàn chém bừa một nhát đầu bay khỏi cổ, rớt hết xuống đất bẩn mặt mũi người ta.

-Thế theo lão thì chém như thế nào cho phải phép? Ưng Lịch tò mò hỏi.

-Bẩm cậu, phải chém theo cái lối chém “ treo ngành” thì mới đúng theo phép ạ. Khi chém chỉ đưa gươm một nhát mà đầu vẫn dính vào cổ bằng lần da cổ, phạm nhân c·hết chỉ như gục đầu xuống, mặt mũi không dính cát bụi mà đi về chín suối. Lão thích nhất vẫn là đợt chém đám cố đạo Tây thời đức Minh Mạng. Hơn hai mươi cái đầu không có cái nào bị rơi xuống đất. Chẳng biết từ giờ đến c·hết lão có được chém thêm cái đầu bọn bạch quỷ đó nữa không.

-Thôi, cho lão lui! Lão về tìm bụi chuối mà tập chém đi không hôm đó mà run tay chém trượt lại khổ thân người ta.

-Dạ, lạy cậu, già này lui ạ!



Bãi cát vàng bên bờ sông Thạch Hãn một buổi chiều đông đã đổi màu. Mọi khi, ở đấy chỉ có bê, bò được thả lỏng cúi cổ uống nước cùng ngốn áng cỏ tươi bên cạnh một tốp lính hiền lành, tay cầm lưỡi liềm cắt cỏ về cho ngựa quan ăn. Bây giờ ở đấy, người ta dựng lên một cái nhà rạp có tàn, có quạt, có cờ ngũ hành. Trước nhà rạp người ta chôn sẵn ba mươi lăm cái cọc tre bị vồ gỗ đập mạnh xuống toét cả đầu. Và đánh đai lấy khu nhà rạp rộng độ một mẫu, hơn trăm lính mặc áo có dấu, có nẹp đã tề chỉnh tuốt gươm trần để thị uy.

Trời chiều có một vẻ dữ dội. Mặt đất thì sáng hơn là nền trời. Nền trời vẩn những đám mây tím đỏ vẽ đủ mọi hình quái lạ. Những bức tranh mây chó màu thẫm hạ thấp thêm và đè nặng xuống pháp trường oi bức và sáng gắt.

Mọi người chờ đợi một cái gì.

Từ phía nhà ngục, bốn mươi con người chậm chạp tiến tới giữa hai tốp lính áp giải. Bãi cỏ im lìm đến nỗi tiếng gông lũ tù giây va vào nhau theo một nhịp bước rụt dè nghe cứ rõ mồn một như tiếng sênh người chấp hiệu định liệu bước đi cho cỗ đòn đám.

Không biết từ đâu ra, lão Bái đứng sẵn chỗ cọc tre và trong một lát đã buộc xong ba mươi lăm tên chịu án chém vào cọc. Lũ tử tù bị trói giật cánh khuỷu, quỳ gối trên mặt đất, khom khom lưng, xếp theo hai hàng chênh chếch nhau, chầu mặt vào rạp. Những người giữ phần việc ở bãi đoạn đầu đang bóp hông, nắn xương cổ và tuốt cho mềm sống lưng lũ tử tù. Họ cần om thế nào cho tội nhân lúc quỳ phải để được gót chân ngửa đúng vào cái mẩu xương cụt nơi hậu môn. Như thế, tử tù sẽ phải rướn mình lên mà nhận lấy lưỡi đao thả mạnh xuống cái cổ căng thẳng. Họ lạnh người dần dần. Sinh khí chừng như đã thoát hết khỏi người họ. Trông xa, họ có cái cứng thản nhiên của những tượng đá tạc hình người Chiêm thành quỳ trước sân đền thờ vua Lý.

Tiếng nhạc bát âm thổi bài Lưu thủy trường gần mãi lại. Rồi trong một giây phút mọi người lắng rõ tiếng sênh tiền. Ai nấy nín thở. Trông ra cờ quạt kín cả nền trời và lính tráng kín cả mặt cỏ. Bụi cát bay mù như lúc có cuộc hành quân. Quan tham tri mặc bộ áo dài đen giản dị đi ngang hàng cùng Ưng Lịch. Hai người đều gò bước đi cho nó ăn nhập với cái long trọng của pháp trường. Những tên lính che sát vào người Ưng Lịch và Hoàng Diệu mọi thứ tàn vàng, tán tía, lọng xanh.

Một lão thư lại già đứng ra tuyên đọc tội trạng của đám phạm nhân chịu án chém, trong đó có tú tài Vinh. Anh ta bây giờ yếu đến mức phải có hai người lính đỡ ra và có vẻ đã ngất xỉu rồi. Mấy tên bá hộ, cai tổng thì sợ đái hết ra quần, đám đứng trong nhà hầu quan cũng răng run cầm cập. Lão Bái cùng đám đao phủ cầm gươm tiến đến trước nhà rạp, vòng tay thu lưỡi gươm lại, vái một vái, cúi mặt đứng im. Hoàng Diệu nhớm mình khỏi mặt ghế bành ra lệnh:

-Khai đao đi!

Mấy tên tử tù bắt đầu khóc cha gọi mẹ. Viên giám trảm và lão Bái đều lùi ra ngoài rất mau.Lão Bái bắt đầu hoa không thanh quất mấy vòng. Rồi y hát những câu tẩy oan với hồn con tội. Trong nhà rạp mọi người chỉ nghe thấy cái âm lơ lớ rờn rợn:



“Trời nổi cơn lốc

Cảnh càng u sầu

Tiếng loa vừa dậy

Hồi chiêng mớm mau

Ta hoa thanh quất

Cỏ xanh đổi màu

Sống không thù nhau

C·hết không oán nhau

Thừa chịu lệnh cả



Dám nghĩ thế nào

Người ngồi cho vững

Cho ngọt nhát đao

Hỡi hồn!

Hỡi quỷ không đầu!”

Mọi người chăm chú nhìn đám đao phủ múa lượn giữa hai hàng tử tù và múa hát đến đâu thì những cái đầu tội nhân bị quỳ kia chẻ gục đến đấy. Những tia máu phun kêu phì phì, vọt cao lên nền trời chiều. Trên bãi cát ngả vàng, không một chiếc thủ cấp nào rụng xuống. Thằng bé Bảo con trai tú tài Vinh nhìn cha nó lìa trần mà hàm răng cắn bật máu ra. Nó đã xin Ưng Lịch cho được cắp tráp đứng hầu bên cạnh hôm nay để tiễn cha nó.

Án chém đã xong, lão tri huyện Vạc được dẫn lên. Một cái vòng dây thừng tròng lên cổ lão. Lão Bái lấy một thanh gỗ tròn dài chừng sáu mươi phân luồn sau gáy tri huyện Vạc. Tiếng trống hành hình nổi lên, mỗi một hồi ba tiếng, lão lại dùng thanh gỗ xoắn vòng dây một lần. Sau bảy hồi trống, tri huyện Vạc sùi bọt mép, lè lưỡi giãy đành đạch được một lúc rồi tắt thở luôn. Dân chúng ai nấy đều vỗ tay ăn mừng, bảo lão này c·hết là đáng lắm.Bọn lính bắt đầu dọn dẹp xác c·hết của đám tử tù, kẻ nào có người nhà đến nhận thì khiêng ra cho người ta, kẻ nào không có thì bó chiếu cỏ ném sang một bên đợi chốc đem chôn. Tiêu Viêm, tên tướng c·ướp Nguyễn Huy Hoàng, cùng 2 ả tình nhân kiêm đệ tử của Tiêu Viêm bị dẫn vào pháp trường. Tên tướng c·ướp kia đã t·ấn c·ông đội quân dập dịch đi lên phía miền núi, c·ướp đi ba tấn gạo rồi mổ bụng và ăn thịt một người lính. Hắn bị Hoàng Diệu dẫn quân phá tan hang ổ rồi bắt được, bây giờ bị đem ra đây tùng xẻo. Hai ả đệ tử của Tiêu Viêm bị dẫn lên thi hành h·ình p·hạt đóng cọc. Quan giám trảm đọc tội trạng của hai ả:

-Dâm phụ Hà Linh, quê quán Đông Anh, Hà Nội, nghe theo lời tên đạo sĩ người Hoa Tiêu Viêm g·iết chồng và bỏ đi theo tên này. Trong thời gian đôi gian phu dâm phụ này sống bên nhau đã lừa gạt vô số gia đình, gây bao hậu quả t·ang t·hương, con mất cha, vợ mất chồng, gia đình lục đục. Thủ đoạn thường dùng là dâm phụ này ve vãn đàn ông có vợ ngủ với nó, sau đó Tiêu Viêm và đám đệ tử sẽ chạy ra bắt gian, n·ạn n·hân sẽ bị chúng vòi tiền đến táng gia bại sản. Đôi lúc chúng thấy n·ạn n·hân mang theo nhiều của cải thì sẽ g·iết người diệt khẩu. Dâm phụ này còn thường xuyên b·ắt c·óc t·rẻ e·m đem bán, số n·ạn n·hân lên đến hai mươi ba trẻ em. Nay triều đình thấy tội sâu ác nặng, tuyên x·ử t·ử h·ình, phơi thây ba ngày cảnh kỳ dân chúng.

-Dâm phụ Hà Thủy, là chị họ dâm phụ Hà Linh, cũng phạm tội g·iết chồng và giúp em mình g·iết chồng. Từ khi đi theo tên đạo sĩ Tiêu Viêm cũng tiếp tay trong nhiều tội ác của bọn chúng, nay tuyên x·ử t·ử h·ình, phơi xác ba ngày.

Hai ả dâm phụ run cầm cập, đám đao phủ bắt đầu lột trần bọn chúng ra, đè sấp xuống( đừng ai nghĩ bậy bạ, h·ình p·hạt xiên cọc này tham khảo theo của Vlad Dracula và đàn hương hình của Tàu). Lão Bái cầm theo một chiếc gậy tre dài khoảng hai mét, đầu hơi nhọn nhắm ngay cửa mình của Hà Linh. Phập một nhát, cây gậy đã xiên lên đến tử cung của ả. Như một tên đầu bếp xiên lợn khéo léo, lão nhét dần cả cây gậy xiên qua người ả dâm phụ. Tên đệ tử bẻ ngửa cổ họng ả ra, bóp cái mồm cho ả mở miệng, đầu tre nhọn từ từ thò ra. Hà Linh bây giờ trông giống hệt con lợn sữa trắng bóng sắp bị đem vào lò quay. Lão Bái buộc hai đầu cây gậy nhọn vào một cái cọc gỗ cao đã được đóng từ trước, thế là hoàn thành hành hình. Tên đệ tử ruột của lão cũng thực hiện tương tự trên ả chị họ. Cả quá trình mất chừng hai mươi phút nhưng người xem ai cũng thấy như kéo dài cả tiếng. Họ tỏ ra thán phục trước khả năng của lão đao phủ già này. Tiêu Viêm và tên tướng c·ướp bị bị giải lên. Đám đao phủ lại lột sạch quần áo hai gã này, mỗi tên bị trói vào một chiếc cọc. Chân tay chúng bị kéo căng ra thành hình chữ đại. Lão Bái lấy 5 sợi dây trói thít chặt quanh 2 cánh tay, hai bắp đùi và của quý của 2 tên này. Lão lại lấy ra một con dao nhỏ cỡ dao phẫu thuật nhưng sắc lẹm rồi phun một ngụm rượu lên nó. Ba tên lính dắt theo chừng chục con chó hoang đi ra, xích lại cách 2 tên tử tù khoảng hai mét. Tiếng trống vang lên, lão Bái bắt đầu hành hình. Roẹt một nhát, một đốt ngón tay cái của Tiêu Viêm đứt rời ra, máu không chảy ra bao nhiêu, lão ném thứ đó cho lũ chó đói ngấu nghiến. Cứ một tiếng trống vang lên là một đốt ngón tay rơi xuống miệng lũ chó, khi lão cắt xong đốt ngón tay rồi thì lão lại chuyển sang tỉa đốt ngón chân. Sau nửa giờ ngón tay ngón chân Tiêu Viêm đã bị mất hết, lão Bái vung một nhát dao, của quý gã đạo sĩ bay lên trời. Lão bắt lấy cái thứ đó rồi nhét vào miệng gã đạo sĩ nói: “ Ngậm cái này xuống suối vàng nhé con”. Tên đạo sĩ kêu lên thảm thiết, ai xem cũng thấy lạnh hết người, nhiều người nôn thốc nôn tháo. Lão lại tiếp tục tháo khớp bàn tay, cẳng tay, cánh tay, cẳng chân, bắp đùi của tên đạo sĩ. Đến khi tên kia hóa thành “nhân trệ” lão lấy dao khoét mắt, xẻo mũi rồi cắt lưỡi hắn ta. Cuối cùng, lão vung một nhát dao mở ổ bụng tên đạo sĩ moi hết ruột gan, dạ dày của hắn. Lúc này gã đạo sĩ vẫn còn thoi thóp thở. Lão Bái cầm thanh gươm lên, chém một nhát bay đầu rồi vứt cái thủ cấp của tên đạo sĩ vào cái giỏ tre. Bên kia gã đệ tử làm không khéo, mới mổ bụng tên tướng c·ướp đã khiến hắn tắt thở làm lão Bái tức tím mặt. Lão chửi cho hắn một trận rồi tiến lên vái tạ Hoàng Diệu cùng Ưng Lịch. Cả hai người thưởng cho lão cùng đám đao phủ năm mươi quan tiền rồi cho bọn chúng lui xuống. Đêm đó Ưng Lịch ăn cơm không dám gắp miếng thịt nào.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------