Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 121: Băng Quan




Trần Phong trong lòng mắng to không ngớt, giận dữ nhìn qua Hồ Ngọc Mị, hiện tai hắn hận không thể đi qua đem nàng đè xuống mà đánh vào cái mông.

Sở Diệu Y cũng hồi tĩnh từ cơn mê say, dung nhan hồng nhuận phơn phớt đẩy Trần Phong ra, dù gì nàng cũng khác hẳn với chúng nữ, chưa quen cảnh tượng mình bị nam nhân kích tình mà có người khác nhìn vào.

-Ngươi tới đây làm gì?

Trần Phong có chút tức giận nói, không ngờ chuẩn bị hành quyết Sở Diệu Y lại có một cái bóng đèn chen vào, phải biết hắn ở nơi này cũng là góc khuất, cả thân cây cũng hầu như che hết bóng dáng hai người nên Trần Phong cũng lớn mật mà định xử luôn Sở Diệu Y.

-Hic, các tỷ tỷ gọi ngươi qua kia, mà làm gì mà hung dữ như vậy, Mị Mị ghét ngươi.

Hồ Ngọc Mị đôi mắt ngân ngấn nước sắp khóc tới nơi, bỏ lại một câu rồi xoay đầu bỏ đi, để lại hai người kinh ngạc nhìn nhau, không ngờ cái tiểu Hồ ly này tâm lý cũng quá yêu đuối a.

Trần Phong lắc đầu nhìn Hồ Ngọc Mị ủy khuất chạy đi, lại nhìn phía gần bờ biển chúng nữ tụ tập lại một chỗ xem cái gì đó, hắn cũng nghi ngờ liền cùng Sở Diệu Y từng bước đi qua.

-Các tỷ muội, các ngươi nói đây là cái gì!

Tiêu Ngọc Sương nhìn tất cả mọi người nghi hoặc, mấy nữ tụ tập lại một chổ hiếu kỳ mà nhìn xem một vật giống như kim loại nhưng đã bị gỉ sét, bị chôn dưới đất cát, cách mặt nước khoảng 1m.

Từ làn nước trong xanh nhìn xuống, đồ vật này chỉ nhô lên một tý cách mặt cát, bên trên là gỉ sét loang lổ còn có rong rêu bám vào, chắc chắn nó đã ở đây cực kỳ lâu.

Các nàng trong lúc chơi đùa dưới nước thì phát hiện ra đồ vật này, đồ vật này cũng khá nặng, còn không biết có nguy hiểm gì hay không các nàng cũng không vội động thủ, kêu gọi Hồ Ngọc Mị rảnh rỗi đi gọi Trần Phong để hắn kiểm ra.

Trần Phong cùng Sở Diệu Y đi tới, hắn thấy một đoàn mỹ nhân ngâm nửa thân người dưới nước, da thịt trắng hồng phơi bày ra dưới ánh thái dương.

Trên thân chỉ là một bộ nội y mỏng manh mà nước lại thấm ướt để nó dính sát và da thịt các nàng tạo ra các đường cong như ẩn như hiện, có thể thấy trước ngực các nàng sau lớp yếm mỏng là hai hạt đậu nho nhỏ nhô lên.

Dục hỏa lúc trước bị Sở Diệu Y đốt lên chưa kịp tiêu tan, giờ lại nhìn thấy cảnh này hạ thân Trần Phong càng căng cứng lợi hại, xem chút nữa không cầm giữ được mà hóa thân cầm thú đè các nàng ra mà hành lạc rồi.

-Phu quân tới rồi, ngươi xem đây là cái gì?

-Chuyện gì?

Mấy nữ thấy hắn đi tới liền tản ra, Trần Phong nghi ngờ một chút nhìn bên dưới, thấy đó mà một vật giống như được làm từ kim loại, hắn dùng chân dẫm nhẹ thì cảm thấy rất cứng rắn, hắn dùng lực định nhấc lên khỏi mặt đất thì cảm thấy nó cực kỳ nặng, man lực bình thường không cách nào di chuyển.

-Các nàng tránh ra.

Trần Phong phân phó một câu, chúng nữ vội vàng tản ra, Trần Phong khởi động Đế Văn trong cơ thể, Chiến thân cũng thi triển ra, hắn hét lớn một tiếng nguyên lực ầm ầm chấn động làm cho mặt nước nổi lên sóng cả mãnh liệt.

..Rào..rào.....

-Lên cho ta!

Hắn rít gào một tiếng, gân xanh đều hiện đầy trên trán, với sức lực hắn hiện tại có thể đánh nát một ngọn núi vậy mà lại lôi lên vật này lại tốn sức như vậy.

Lực lượng Trần Phong cuộn trào mà ra, từng cơn sóng biển cao gần mười trượng đổ ập vào bờ tạo ra bọt nước trắng xóa, cuối cùng cả mặt đất sinh ra chấn động.

Cái này quả thật quá nặng, sau khi dùng lực hắn liền ngồi thở như trâu, không còn cách nào khác, hắn chạm tay trên bề mặt , tâm niệm vừa động thu nó vào trong Cửu Tôn Tháp.

Trong nháy mắt đồ vật kia biến mất khỏi mặt đất, tạo ra một cái hố sâu khổng lồ, nước biển lập tức ùa vào hóa thành từng dòng xoáy, mọi người kinh hãi liền chạy lên bờ.

..ẦM...

Trần Phong ý niệm phóng ra, đồ vật kia từ bên trong Cửu Tôn Tháp đi ra bị hắn ném lên bờ, sức nặng của nó va chạm cũng làm cho mặt đất trên đảo rung ring, quả thật thứ này quá to lớn và cũng quá nặng, xem xét thì ít nhất cũng mấy chục vạn cân.

Mấy nữ tránh ở xa, nhìn thấy xuất hiện vật ở nước là một cự vật khổng lồ thì kinh ngạc không thôi, liền tụ tập lại đánh giá nó, bề ngoài vật này hình dáng gần giống như một chiếc tàu ngầm ở thời hiện đại, nhưng dưới phần dưới thì phẳng lỳ, còn có các họng pháo gãy vỡ chìa ra bên dưới.

Chiều dài cũng 4-5 mươi thước, chiều cao cùng rộng ít nhất cũng 3m, toàn thân cũng đã bị thời gian ăn mòn, gỉ sét nhiều chỗ, có chỗ còn bị xuyên thủng.

-Đây là cái gì?

Trần Phong nhìn cái vật trước mắt này không biết là cái gì, trong đầu hỏi Hệ Thống.

-Thưa công tử, suy tính không sai thì đây là một kiện pháp bảo phi hành, cấp bậc có thể là Tông Cấp trở lên, còn có thể đổi trạng thái chiến đấu, nhìn tình trạng này có lẽ nó đã ở đây hơn ngàn năm.

-Pháp bảo phi hành dùng Linh thạch để sử dụng, tốc độ của nó có thể gia tăng theo phẩm chất của pháp bảo, bên trong có thể chở lấy võ giả phi hành đường dài mà không cần phải tự mình tiêu hao nguyên lực để phi hành.

-Hiện giờ nó đã hư hại, không thể sử dụng, nếu còn sử dụng được vận tốc của nó cũng có thể sánh ngang một cường giả Hợp Thể toàn lực phi hành.

Hằng nhi xuất hiện bên ngoài, trôi lơ lững giữa không trung nhìn xem cái vật mà nàng cho là pháp bảo phi hành kia đánh giá.

Pháp bảo phi hành cũng là một vật phẩm khá thông dụng ở Thiên Nguyên Đại Lục, tuy cường giả Luyện Hư có thể xé rách không gian truyền tống trăm dặm hoặc vạn dặm.

Nhưng đó chỉ là họ mới tiếp xúc với pháp tắc, số lần sử dụng có hạn, tiêu hao lực lượng cùng Linh Hồn Lực cực lớn, ít nhất mỗi cường giả Luyện Hư một ngày chỉ có thể thi triển 2-3 lần là cùng.

Nhưng khi có Pháp bảo phi hành, chỉ cần có Linh Thạch cung cấp là nó có thể bay vĩnh viễn đến khi nào hư hại mới thôi, đây cũng là phương tiện mà đã số các tông môn thế lực lớn lựa chọn để đi đường dài ngoài cách dùng truyền tống trận.

Trần Phong suy nghĩ phải giải quyết cái này ra sao, lúc trước hắn ở Tây đại lục, chỉ là một địa phương nhỏ bé làm sao biết tới những đồ vật này, trong lòng hạ quyết tâm sau này cũng phải kiếm một cái để chở đám nữ nhân mình đi du lịch khắp đại lục mới được.

-Công tử yên tâm, sau này khi Hệ Thống nâng cấp cũng có bán mặc hàng này, chỉ cần lúc đó đủ danh vọng đổi là được, Pháp Bảo Phi Hành của Hệ Thống đều là đồ cao cấp, giá cả không rẻ đâu.

Hằng nhi biết được suy nghĩ trong đầu hắn, vội đưa ra một tia hi vọng cho hắn, Trần Phong nghe vậy âm thầm mừng rỡ suy nghĩ viễn cảnh sau này, làm hắn càng thêm hưng phấn.

Hằng nhi nhìn chăm chú vào kiện Pháp Bảo suy tư hồi lâu nói.

-Bên trong có khí tức sinh mệnh yếu ớt, có người còn sống, không những vậy còn là Dược Linh Chi Thể.

Trần Phong chấn kinh há to mồm, cái vật này vậy mà bên trong vẫn còn người sống, không đùa chứ, ít gì vật này cũng đã nằm dưới mặt nước cũng ngàn năm a, tại sao lại có người sống.

-Phu quân, ngươi không có việc gì chứ.!

Chúng nữ thấy biểu tình của hắn, lo lắng hỏi, Trần Phong hồi phục tinh thần, hắn tò mò muốn khám phá bên trong rốt cuộc là ai, mà có thể sống sót trong đó tới tận bây giờ.

-Bên trong còn có người sống, các nàng tránh xa ra để ta phá vỡ nó.

Chúng nữ nghe vậy cũng kinh hãi khó tin, nhưng vẫn tin tưỡng nam nhân mình không bịa chuyện nên đều tránh sang một bên.

Trần Phong tỉnh lại từ trong khiếp sợ, lấy ra Vô Cực Phá Thiên Kiếm, bắt đầu bổ ra từng mảnh của kiện Pháp Bảo Phi Hành này, từng khối sắt vụn loảng xoảng rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.

Tài liệu luyện ra kiện Pháp Bảo này cũng khá kiên cố, dù trải qua vô số năm tháng ngâm trong nước nhưng độ bền cũng cực kỳ cứng cỏi.

Vô Cực Phá Thiên Kiếm của Trần Phong sau thời gian được hắn đem theo bên cạnh ôn dưỡng đã sắp trưởng thành từ Chân Cấp hạ phẩm lên tới Chân Cấp trung phẩm pháp khí.

Nhưng khi hắn dùng toàn lực chém lên kiện Pháp Bảo này khá là mất sức, nhưng nửa canh giờ sau cả kiên Pháo Bảo Phi Hành to lớn đã bị Trần Phong gọt ra hết hiện ra tình cảnh ở bên trong.

Chỉ thấy bên trong kiện Pháp Bảo này khá là xa hoa, có giường, có bàn ghế nhìn như một căn phòng bình thường, nhưng kinh ngạc hơn là có một khối quan tài được làm từ Hàn Băng đang để ở trên một cái giường mục nát.

Bên cạnh giường là một cái ghế, mà trên ghế là một bộ hài cốt nhân loại, nó đang ngồi đối diện với cổ quan tài Hàn Băng kia, không biết người này đã chết bao lâu, nhưng trên xương cốt phát ra ánh sáng óng ánh như ngọc cho biết thời còn sống người này cũng là một cường giả tuyệt thế.

Cảm đám người im lặng không nói mà nhìn vào bên trong, hết nhìn cỗ quan tài, rồi lại nhìn qua bộ hài cốt trong nhất thời chưa biết xử lý ra sao.

-Là hài cốt của cường giả Độ Kiếp Kỳ, tu vi ít nhất là Độ Kiếp hậu kỳ, xương cốt này đã trải qua hai đợt Lôi Kiếp tẩy lễ cực kỳ bền bỉ.

Hằng nhi nhìn vào bên trong lại nói, cường giả một khi đột phá Độ Kiếp Kỳ thì mỗi lần tiến giai một tiểu cảnh giới đều phải độ Lôi Kiếp cường hóa xương cốt cùng cơ nhục, đến khi đạt Độ Kiếp viên mãn trải qua kiếp nạn cuối cùng liền có thể phi thăng.

Trần Phong đi vào bên trong, nhìn qua bộ hài cốt cường giả Độ Kiếp kia thi lễ một cái, đây là tôn trọng giành cho cường giả.

Hắn lại đi tới trước cái giường, nhìn vào cổ quan tài được làm bằng Hàn Băng kia, thật không ngờ là nó hiện tại cũng còn toát ra hàn khí, Trần Phong tiến lại gần cũng có cảm giác lạnh lẽo.

Hắn nhìn quanh thì thấy bên cạnh cổ quan tài Băng, có một chiếc hộp gỗ, hắn liền mở hộp gỗ ra, phát hiện bên trong là một lá thư được viết trên một tấm da thú, một cái chìa khóa làm từ bạch ngọc, cùng một bản Công Pháp.

Trần Phong lấy ra bức thư từ da thú, chúng nữ cũng hiếu kỳ tiến lại nhìn xem, bên trên viết.

-Thư gữi người hữu duyên.

-Lão phu tên Đan Dương Tử, là tông chủ hiện tại của Đan Tông, ta có hai đứa con, một nam một nữ, nam là Đan Thanh Dương, còn bên trong Hàn Băng Quan kia là nữ nhi của lão phu tên là Đan Ngữ Yên.

-Nữ nhi ta là thiên tài đan đạo hiếm gặp trong vạn năm nay, vừa trăm tuổi cũng là một Bát Cấp Luyện Dược Sư, nàng có thể chất luyện dược trời sinh là Dược Linh Chi Thể, cũng vì vậy mà trong Tông cũng có kẻ ngấm ngầm ra tay hạ sát thủ với nàng.

-Trong một lần lão phu bế quan, tên nghịch tử Đan Thanh Dương kìa cấu kết cùng một ả tiện nhân và các trưởng lão bên trong Đan Tông nhắm tới Ngữ Yên.

-Luyện Dược Sư về phương diện Linh Hồn Lực cực kỳ cường đại, họ không cách nào hạ sát thủ mà tiêu diệt được linh hồn của Ngữ Yên, họ đã bào chế ra đan dược ép cho Ngữ Yên uống, với mục đích là rút ra Linh Hồn nàng để một người nào đó đoạt xá chiếm lấy thân thể nàng.

-Cũng may lúc đó lão phu vừa vặn xuất quan, tức giận xông thiên chém hết phân nửa trưởng lão của Đan Tông, nhưng do họ người đông, thực lực cũng không kém gì ta, nên ta cũng bị trọng thương, còn về tên nghịch tử Đan Thanh Dương hắn cũng là cốt nhục của ta nên ta đã tha cho hắn một mạng.

-May mắn là Ngữ Yên trong cơ thể vẫn còn một tia Hồn phách chưa bị rút ra, ta liền dùng tất cả tu vi phong ấn lại một tia hồn phách của nàng, đặt nàng vào trong Hàn Băng Quan được làm từ Hàn Băng Vạn Năm ở Băng Nguyên Tuyết Địa.

-Và trên đời này chỉ có Cửu Chuyển Thủy Sinh Liên là có thể hồi phục lại Linh Hồn của nàng, mà Cửu Chuyển Thủy Sinh Liên này chỉ có ở đáy biển tại Nam Hải.

-Cửu Chuyển Thủy Sinh Liên là một loại thần thảo, đẳng cấp tiếp cận Tiên Dược, nó được gọi là Cửu Chuyển bởi vì mỗi một vạn năm nó đều chuyển sinh một lần, khi đủ Cửu Chuyển nó sẽ kết thành đài sen, có tác dụng hồi phục Linh Hồn, cải tạo thể chất.

-Lão phu có quen biết với Hải lão của Thủy Cung, lão phu liền mang nàng rời khỏi Đan Tông, một đường đi đến Nam Hải, nhưng vào lúc này do thực lực toàn thân ta đã dùng để giữ lại Linh Hồn cho Ngữ Yên, thương thế từ trận chiến tái phát, lúc đó ta đã là nỏ mạnh hết đà, biết là không thể nào đi tìm Cửu Chuyển Thủy Sinh Liên.

-Nên ta chỉ có thể hi vọng vào số trời, viết lại một bức thư cho người hữu duyên gặp được, cầu mong vị nào đọc được bức thư này của lão phu, cầu mong các ngươi có thể thì đi tìm Cửu Chuyển Thủy Sinh Liên cứu giúp lấy nữ nhi ta, ta có chết cũng được nhắm mắt.

-Đương nhiên sẽ có thù lao, cái chìa khóa kia là để mở ra bảo tàng mà lão phu cất giữ một đời, nó nằm bên dưới tổng bộ của Đan Tông, không ai biết tới điều này, mà có biết thì không cách nào mở ra được.

-Còn bản Công Pháp kia là Trường Xuân Quyết, Đế Cấp Mộc Hệ Công Pháp, khi tu luyện sẽ giúp cho võ giả hệ Mộc tu luyện nhanh chóng, nếu là Luyện Dược Sư một khi có công pháp này thì vận dụng trong lúc luyện đan, dược hiệu thành phẩm tăng lên năm thành, có khả năng xuất hiện Đan Văn.

-Hàn Băng Quan chỉ có thể bảo trì vạn năm, nếu lúc các ngươi tìm được chúng ta mà Hàn Băng Quan kia ảm đạm không ánh sáng thì chứng tỏ trời không giúp lão phu hoàn thành tâm nguyện.

-Lão phu ở đây lấy thân phận một người phụ thân, cầu mong những ai nhìn thấy bức thư này, làm ơn cứu lấy Ngữ Yên, nó là một tiểu nữ hài tốt...

Đoạn thư viết đến đây liền hết, chúng nữ khóe mắt cũng ướt át, lại xem cỗ quan tài đang tản phát ra hàn khí cùng ánh sáng nhàn nhạt.

-Phu quân, xem ra người trong quan tài kia còn sống, chúng ta giúp tiền bối này hoàn thành tâm nguyện đi, cứu lấy nàng ấy.

Chúng nữ ôm cánh tay hắn làm nũng, dĩ nhiên cũng rất cảm động với tình cảm phụ tử cùng số phận của Đan Ngữ Yên.

-Đan Ngữ Yên..Ngữ Yên..!

Diệp Chỉ Hân lầm bầm nói, chúng nữ kỳ quái quay sang nhìn nàng định hỏi nhưng Diệp Chỉ Hân như nhớ tới điều gì thốt lên.

-Ta nhớ rồi, cũng khoảng vài ngàn năm trước, đại lục xuất hiện một thiên tài Đan Đạo tên là Đan Ngữ Yên, người ta cũng gọi là Đan tiên tử, nàng chỉ tu luyện hơn trăm năm, tu vi của nàng cũng đạt đến Đại Thừa Kỳ, một thân tu vi Hồn Lực cũng đạt tới Bát Hoang Cảnh, là thiên kiêu vạn năm mới gặp.

-Nhưng không biết vì lý do gì lại biến mất trên Thiên Nguyên Đại Lục, người ta cho rằng thiên phú nàng quá cao, đã bị cường giả Tiên Giới mang đi bồi dưỡng, không ngờ nàng lại gặp cảnh ngộ này.

Diệp Chỉ Hân nói ra những gì mình biết, hồi còn trẻ Diệp Chỉ Hân cũng cùng phụ thân Tiêu Ngọc Sương đi lịch lãm khắp nơi, nên cũng nghe qua một vài sự kiện được viết lại trên đại lục, đúng lúc này nhớ ra cái tên Đan Ngữ Yên liền nhất nhất nói ra.

Mọi người trố mắt kinh ngạc, nếu sự thật người trong Băng Quan kia là Đan Ngữ Yên, có nghĩa là nàng đã nằm trong đó mấy ngàn năm.

Trần Phong nghe thấy hứng thú, cất bức thư vào hộp gỗ, ôm lấy Hàn Băng Quan rời khỏi giường, một tay mở nắp quan tài ra, một luồn khí lạnh từ bên trong ào ra làm cho người đứng gần như muốn kết thành tượng băng.

Trần Phong cùng chúng nữ nhìn vào bên trong cũng không khỏi kinh diễm.

Bên trong là một nữ nhân toàn thân váy trắng, khuôn mặt cũng là quốc sắc thiên hương, không thua kém các nàng Nhan Như Ngọc, nhưng hiện tại nàng đang nằm gọn bên trong Băng Quan, sắc mặt thì trắng bệch, bờ môi mất đi sức sống.

Hai tay nàng đặt trên bụng, trong tay cầm lấy một ngọn cỏ cũng đang phát ra ánh sáng yếu ớt, toàn thân da thịt giống như là một cái xác bị đông cứng.