Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 2 - Chương 21




Đệ tử Thanh Sơn Tông Lưỡng Vong phong, không xuất kiếm chém về phía yêu nữ kia đầu tiên, đã làm người ta cảm thấy rất bất ngờ.

Ai có thể ngờ được, thời điểm Côn Luân trưởng lão ý đồ chém đối phương, hắn lại còn xuất kiếm tương trợtên yêu nữ kia!

Đây tột cùng là tại sao?

Ánh mắt Thi Phong Thần nhìn về Yêu Tùng Sam tràn đầy khiếp sợ cùng tức giận, đang chuẩn bị lên tiếng muốn hỏi, bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, vẻ mặt đột biến.

Thanh Thiên ty thuộc hạ quan viên không nghĩ tới chuyện mà hắn nghĩ tới, quá sợ hãi, nói: "Yêu tiên sư, ngươi đang làm gì vậy?"

Côn Luân trưởng lão trì hít một hơi, lớn tiếng nói: "Ta biết mấy vị sư điệt của Tam Đô Phái ở Triêu Nam thành làm việc có chút không ổn, đắc tội với Thanh Sơn Tông ngươi, nhưng nay mọi người tận mắt thấy yêu nữ này giết Trúc Giới tiên sư, chẳng lẽ Thanh Sơn Tông còn muốn bao che nàng sao!"

"Trúc Giới vô lễ đối với sư thúc ta, tự nhiên đáng chết."

Yêu Tùng Sam chậm rãi tiến lên, nhìn Côn Luân trưởng lão vẻ mặt hờ hững nói: "Về phần ngươi, lại dám xuất thủ đối với sư thúc ta, đó cũng là muốn chết."

Trong đại điện một mảnh tĩnh mịch.

Gió biển phất động áo xanh trên người Yêu Tùng Sam, phiêu phiêu tựa như tiên.

Mọi người có chút hoài nghi mình không nghe rõ hắn nói cái gì.

Vô lễ đối với sư thúc ta? Dám xuất thủ đối với sư thúc ta? Sư thúc... Cái gì sư thúc?

Yêu Tùng Sam chính là đệ tử đứng thứ mười một trên Lưỡng Vong phong, vậy sư thúc của hắn là ai?

Vô số tầm mắt rơi vào trên người Triệu Tịch Nguyệt.

Triệu Tịch Nguyệt gỡ nón lá ra.

Để một số người tiếc nuối chính là, bọn họ không thể thấy một đầu tóc dài đen nhánh xinh đẹp như thác nước tuôn rơi.

Vị thiếu nữ này một đầu tóc ngắn, còn có hai hàng lông mày ngắn mà mạnh mẽ.

Sở dĩ nói mạnh mẽ, là bởi vì lông mày nàng rất dày, giống như dùng mực nồng nhất vẽ lên.

Càng ngày càng nhiều người đoán được thân phận của nàng, khiếp sợ không cách nào nói thành lời, rối rít đứng dậy.

Trong đại điện khắp nơi đều là thanh âm án kỷ bị xô đổ.

...

...

Ở tu hành giới Triệu Tịch Nguyệt vô cùng nổi danh, thậm chí sắp sửa sánh bằng Lạc Hoài Nam, Đồng Nhan, Bạch Tảo, Trác Như Tuế đám người.

Nàng là trời sanh đạo chủng, chưa ra đời cũng đã là đối tượng Thanh Sơn Tông trọng điểm bảo vệ.

Ba năm trước đây trên Thanh Sơn thừa kiếm đại hội, nàng ngoài dự liệu của mọi người, để cho Thần Mạt phong nối lại truyền thừa, trở thành tái thế đệ tử của Cảnh Dương chân nhân, lại càng kinh hãi cả tu hành giới.

Về dung nhan cùng với tính tình của nàng, ở các đại tông phái đã sớm không biết bị thảo luận qua bao nhiêu lần.

Vị thiếu nữ tóc ngắn này, hai hàng lông mày như vẽ, tròng mắt hắc bạch phân minh, được Lưỡng Vong phong đệ tử xưng là sư thúc, không phải là Triệu Tịch Nguyệt, còn có thể là ai?

...

...

Tất cả mọi người đứng lên, không quản bọn hắn đối với Thanh Sơn Tông cùng Triệu Tịch Nguyệt có quan cảm như thế nào, lúc này có tâm tình như thế nào.

Mạc Tích xuất thân Thủy Nguyệt Am, cũng là danh môn đại phái, lúc này cũng đứng lên.

Nàng phát hiện Triệu Tịch Nguyệt nhìn chính là thiếu nữ dung nhan thanh tú, cũng không có bất kỳ điểm gì khác biệt, không bằng tin đồn, không khỏi có chút khinh thị. Nhưng sau một khắc, nàng nghĩ đến đạo huyết kiếm lướt ngang qua đại điện, không khỏi vẻ mặt hơi run sợ, sinh ra cảm giác mặc cảm.

Hướng Vãn Thư thật bất ngờ, hắn chẳng thể ngờ tới thiếu nữ lúc trước ở cô sơn từng có gặp mặt một lần lại chính là Triệu Tịch Nguyệt trong truyền thuyết.

Ở trong lòng đệ tử Trung Châu phái, Triệu Tịch Nguyệt cùng những đệ tử thiên tài tông phái khác có chút không giống. Triệu Tịch Nguyệt là người Triều Ca, dựa theo tiền lệ Triều Ca tuấn ngạn vào hết Trung Châu, nàng vốn cũng có thể gia nhập Trung Châu phái, nói như vậy, hôm nay sẽ trở thành sư tỷ hoặc là sư muội của hắn.

Trung Châu phái sư trưởng từng nỗ lực mười năm, muốn tranh thủ thay đổi chủ ý của Triệu gia, chẳng qua là Thanh Sơn Tông trông coi chừng thật sự quá nghiêm.

Những chuyện xưa này ở trong Trung Châu phái truyền lưu thời gian rất lâu, cho nên vô cùng nhiều đệ tử bao gồm Hướng Vãn Thư ở bên trong cũng thật tò mò về Triệu Tịch Nguyệt, bên cạnh đó còn có một loại cảm xúc rất khó nói rõ ràng, trong đó có thân cận, cũng có chút mâu thuẫn, càng nhiều đệ tử trẻ tuổi lại coi nàng thành quân địch giả.

Trong đại điện vẫn an tĩnh, mọi người rất khó bình tĩnh tâm tình.

Có ít người chú ý tới người đứng bên cạnh Triệu Tịch Nguyệt.

Nếu như vị thiếu nữ này chính là Triệu Tịch Nguyệt, vậy người đội nón lá còn lại là ai?

Từ đạo thiết kiếm kia có thể nhìn ra người này cảnh giới còn chưa Vô Chương, so với Triệu Tịch Nguyệt kém rất nhiều.

Chẳng lẽ hắn chính là Tỉnh Cửu?

Sau thừa kiếm Thần Mạt phong, ngay cả Tỉnh Cửu ở tu hành giới cũng có chút ít danh khí, mặc dù xa xa không bằng Triệu Tịch Nguyệt.

Nhưng ở phương diện khác, trong lòng những người khác, hắn thậm chí còn nổi danh hơn so với Triệu Tịch Nguyệt, bởi vì trong truyền thuyết hắn là một tuyệt thế mỹ nam tử.

Tỉnh Cửu không có ý tứ gỡ nón lá xuống, người tu đạo phái nữ bao gồm Mạc Tích ở bên trong cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.

"Nguyên lai là Thanh Sơn Thần Mạt phong chủ đại giá quang lâm, bổn vương không tiếp đón từ xa, còn mong kiến lượng."

Theo một đạo thanh âm nhu hòa vang lên, sâu trong đại điện tuôn ra một trận mây mù, một thân ảnh cao lớn từ trong sương mù chậm rãi đi ra.

Tây Vương Tôn thần bí, rốt cục xuất hiện ở trước mắt người đời.

...

...

Tây Vương Tôn cũng là bị buộc phải hiện thân.

Triệu Tịch Nguyệt hôm nay là Thần Mạt phong chủ, là đại nhân vật của Thanh Sơn Tông.

Chớ đừng nói chi là nàng còn có một thân phận là đệ tử đích truyền của Cảnh Dương chân nhân.

Vô luận bối phận hay là địa vị, nàng cũng là người cao nhất trong điện hôm nay.

Tây Hải kiếm phái trưởng lão cùng Côn Luân trưởng lão bối phận cùng nàng ngang hàng, nhưng địa vị ở tu hành giới lại xa xa không bằng nàng.

Dõi mắt khắp Vân Thai, chỉ có thân phận địa vị của Tây Vương Tôn được cho là ngang bằng, như vậy dĩ nhiên muốn đích thân ra mặt đón chào, như thế mới có thể cho thấy tôn trọng đối với Thanh Sơn Tông.

...

...

Tây Vương Tôn trước lúc ra ngoài, Tây Hải kiếm phái Du Dã cảnh trưởng lão cũng đã thu hồi kiếm thức, ngày ở thời điểm Triệu Tịch Nguyệt vừa bộc lộ thân phận.

Chỉ sợ tốc độ thu hồi kiếm thức của hắn chậm một khắc, cũng sẽ bị cho rằng vô lễ đối với Thanh Sơn Tông, có lẽ sẽ đưa tới một cuộc phân tranh.

Tây Vương Tôn cùng Triệu Tịch Nguyệt mỉm cười làm lễ ra mắt, sau đó nhìn về Tỉnh Cửu bên cạnh nàng.

Nghĩ tới lúc trước gặp mặt lúc Tỉnh Cửu đã nói, sâu trong đáy mắt của hắn có vệt quang mang vô cùng bén nhọn chợt lóe rồi biến mất.

Lúc này, hắn dĩ nhiên đã xác định, đối phương không thể nào đến đầu nhập vào Tây Hải kiếm phái.

Lúc ấy Tỉnh Cửu nói với hắn: Ta chỉ muốn tới thăm ngươi một chút.

Thăm cái gì?

Chẳng lẽ Thanh Sơn Tông biết chuyện quỷ mục lăng, phái đệ tử tới tra ư?

Nghĩ đến chỗ này, cho dù là hắn cũng có chút cảnh giác.

Nhưng hắn không quá lo lắng, bởi vì hắn tin tưởng, bất kể Thanh Sơn Tông tra làm sao, cho dù thông qua quỷ mục lăng tra ra Tây Hải, vẫn không cách nào tìm được bất cứ chứng cớ gì.

Quỷ mục lăng kết quả, căn bản không có gì cố ý bố trí, nhằm vào chẳng qua là dã tâm của người tu đạo.

Nghĩ đến vị trời sanh đạo chủng Thanh Sơn Tông hai năm trước đã ăn yêu đan, khóe môi Tây Vương Tôn hiện ra vẻ mỉm cười khó nắm bắt.

Một viên yêu đan có thể trợ giúp người tu đạo tăng lên cảnh giới, cộng thêm một thiên công pháp có thể xóa đi dấu vết ăn yêu đan, là hấp dẫn không có người tu đạo nào có thể chống cự.

Càng thiên tài, thừa nhận kỳ vọng cùng áp lực càng lớn, càng không thể chống cự loại hấp dẫn này.

Tây Vương Tôn nhìn Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt mỉm cười nghĩ tới, tra đi, tra càng thật tình càng tốt, tốt nhất nhanh tra ra được vị đồng môn thiên tài của các ngươi, vậy thì không còn gì tốt hơn.

Tỉnh Cửu đang suy nghĩ.

Triệu Tịch Nguyệt bộc lộ thân phận, Tây Vương Tôn tự mình hiện thân đón chào...

Nếu sớm biết dễ dàng như vậy, lúc trước hắn cần gì ở cô sơn đánh cờ?

Xem ra tu đạo vô số năm, chỉ đi du lịch mấy năm, kinh nghiệm phương diện này vẫn chưa đủ.

Như vậy ngươi thì sao? Ngươi không phải nói chính mình rất am hiểu âm mưu sao?

Hắn nhìn về Triệu Tịch Nguyệt bên cạnh, lắc đầu, nghĩ thầm không hổ là Thần Mạt phong nhất mạch, phương diện này thật là ngu ngốc.

Lúc này, một giọng nói vang lên.

Thanh âm của người này mới bắt đầu có một chút run rẩy, không biết là tức giận hay là bất an, nhưng rất nhanh đã trở nên vững vàng, kiên định như sắt, không thể chém gãy.

"Chẳng lẽ là đại nhân vật Thanh Sơn Tông, có thể tùy tiện giết người sao?"

Thi Phong Thần bước về phía trước một bước, quan sát Triệu Tịch Nguyệt nói.