Đại Đạo Độc Hành

Chương 256-2




Lạc Ly đưa tay lấy Thiên Sa Đồng ra, nói: “Ta đặt Thiên Sa Đồng, thế nhưng quá non rồi, chút tiền cược như thế, ta không đã nghiện!”

Phạm Vô Kiếp nói: “Chưa hết, ta còn có linh thạch, trong tay ta còn có ba trăm vạn linh thạch, ngươi dám cược với ta không?”

Ba trăm vạn linh thạch, toàn bộ khán giả vây xem nghe như thế, không khỏi hít một hơi lạnh, tiểu tử này quá giàu rồi!

Lạc Ly lắc đầu, nói: “Linh thạch nhiều hơn thì cũng chỉ là con số, cược nhau không có ý nghĩa!”

Nói xong, hắn lấy Cửu Chuyển Thanh Lôi ra, nói: “Phạm Vô Kiếp, nếu ta thua thì cho ngươi vật này! Nếu ngươi thua thì quỳ xuống vả miệng mình mười cái, sau đó nói Lôi Bằng gia gia, ta sai rồi, ta thành tâm xin lỗi ngươi, ta nhận lỗi với ngươi, cầu ngươi tha thứ; thấy sao hả?”

Nghe Lạc Ly nói như thế, ánh mắt Phạm Vô Kiếp sáng lên, nói:

“Báo thù thay linh sủng? Khá khen tên có ân có tình, ta cược với ngươi. Thế nhưng ta không đánh cược thiên địa linh vật, ngươi thua thì ngươi quỳ xuống, vả miệng mình mười cái, sau đó ngươi kêu lên, ta là heo, ta là heo, kêu liên tục ba tiếng, ngươi thấy thế nào?”

Lạc Ly nói: “Được, thế nhưng tiền đặt cược tăng lên, vả miệng ba mươi cái, phải vỗ vang từng cái một, không được nhẹ tay!”

Phạm Vô Kiếp nói: “Được, ba mươi cái cũng còn ít, năm mươi cái đi! Đánh thành đầu heo nhìn mới đẹp!”

Hai người chưởng tay ba cái, lập thề!

Ngay khi bọn họ chưởng tay nhau thì có người nhịn không được nói: “Hai người các ngươi thật ngông cuồng, giống như đệ nhất danh là vật trong tay của các ngươi, coi chúng ta là không khí.”

Người nói đúng là Yến Tử Hi, thí luyện cho tới nay đều do hắn đứng đầu, lần này biến thành người thứ ba khiến trong lòng có oán, nghe Lạc Ly cùng Phạm Vô Kiếp cá cược, nhất thời bùng nổ.

Lạc Ly nói: “Tử Hi sư huynh, nếu ngươi không phục thì có thể cược với chúng ta. Chỗ ta có vô số thiên địa linh vật, đều là thắng được trong lần trước, cho ngươi chọn thứ để cược!”

Nói xong Lạc Ly bắt đầu lấy thiên địa linh vật ra, Băng Lăng Thạch, Tích Tà Thúy, Khí Diễn Chân Nhân, U Minh Âm Hỏa, Ô Thần Mộc, Bích Thủy Thiên Hỏa.

Những thứ đó đều đã bại lộ ở lần trước, những vật không bại lộ như Vô Hình Chân Thủy, Lạc Ly không lấy ra.

Nhìn thấy những thiên địa linh vật đó của Lạc Ly, ánh mắt của mọi người nhất thời khẩn trương. Phạm Vô Kiếp cũng không cam yếu thế, đưa tay lấy ra ba trăm thượng phẩm linh thạch xếp thành một hàng, cũng nói:

“Thiên địa linh vật, ta không có, nhưng ta có ba trăm vạn linh thạch để cược với ngươi!”

Nhìn những bảo vật đó, Yến Tử Hi nhìn chằm chằm vào một món thiên địa linh vật. Vật này có ý nghĩa quan trọng với hắn. Hắn cắn răng một cái, duỗi tay cầm ra một đồ quyển, chậm rãi mở ra. Chỉ thấy trong đó có một tôn Thần Ma pháp tướng, pháp tướng này là một tôn Tiên Phật, đầu trọc chân trần, khoan bào ngọc đái, hai tay cầm một trản đồng đăng màu xanh, hai mắt như nhắm mà không nhắm, nhìn thanh đăng kia, có cảm giác bình an hỉ nhạc, trạng thậm tiêu diêu, có tư thái của Tiên Phật.

Dưới thân quang vụ xếp chồng, chắc là giường mây; trên đỉnh đầu có ngũ sắc, chắc là khánh vân; trước sau có ngọc nữ phi thiên làm đạo dẫn; trải phải có chư thiên thần minh tỏa viên quang, tấu tiên tâm, vái kì hương, chắc là hộ trì.

Bên dưới bức họa này viết một dòng chữ: ta hận sinh tiền chưa gom đủ Cổ Phật Thanh Đăng độ lưu niên!

Nhất thời có người biết hàng hô lên: “Đây là Cổ Phật Thanh Đăng Đồ.”

“Phải, phải, là Cổ Phật Thanh Đăng Đồ, truyền rằng che dấu phật pháp thần diệu của Nhiên Đăng Cổ Phật thời thượng cổ, giá trị liên thành!”

“Đây là vô thượng Phật bảo, bảo vật mà thập đại Phật tông cầu với giá cao.”

“Không ngờ bức tranh này nằm trong tay hắn, chỉ cần đưa bức tranh này tới Lạn Đà Tự thì có thể tùy tiện chọn một môn trong mười hai tuyệt kĩ của Lan Đà Tự rồi!”

Yến Tử Hi nói: “Ta không có thiên địa linh vật, thế nhưng ta có bảo vật này. Đây chính là Cổ Phật Thanh Đăng Đồ, truyền rằng nó che dấu vô thượng phật pháp, Lạc Ly, ta muốn dùng thứ này để cược thiên địa linh vật với ngươi, còn thiên địa kì vật này! Ngươi dám hay không.”

Cổ Phật Thanh Đăng Đồ này giá trị liên thành, cao hơn hẳn giá trị của mỗi một món thiên địa linh vật mà Lạc Ly có, cho nên Yến Tử Hi chọn hai cái.

Lạc Ly nhìn Cổ Phật Thanh Đăng Đồ, lập tức gật đầu nói:

“Được, ta cược với ngươi!”

Yến Tử Hi nói: “Nhưng nếu chúng ta không được đệ nhất danh thì tính làm sao?”

Lạc Ly nói: “Vậy thì xem ai trong chúng ta được điểm cao hơn thì bảo vật sẽ thuộc về người đo!”

Yến Tử Hi nói: “Được, vỗ tay lập thệ.”

Lạc Ly lập tức vỗ ba chưởng với hắn, định ra lời thề!

Hoắc Tình Không chậm rãi đi tới bên cạnh Lạc Ly, nói:

“Lạc Ly, ta cũng cược với ngươi một ván, ta không có thiên địa linh vật, thế nhưng ta có pháp đăng này, ngươi xem nó có đáng giá hay không!”

Dứt lời, Hoắc Tình Không lấy ra một trản pháp đăng, không ngờ lại là pháp bảo tứ giai, đã hình thành Tiểu Chân Dương Linh Cấm!

Bảo bối này vừa xuất hiện, thiên địa hình như không còn âm u nữa, một đạo thủy quang xuất hiện trước mắt mọi người, giống như một con sông lớn, chảy xiết mạnh mẽ, chảy ra đại hải, không ngừng không nghỉ!

Hoắc Tình Không nói: “Pháp bảo này gọi là Thủy Thiên Nhất Sắc Linh Lung Đăng! Tứ giai pháp bảo; được tạo thành bởi bí pháp của bộ tộc Tử Long Tam Nhãn Giao ở Nam Hải, cất chứa Tiểu Chân Dương Linh Cấm: Bích Thủy Đông Lưu Chí Thử Hồi! Ngươi thấy bảo vật này như thế nào?”

Lạc Ly cầm qua, tỉ mỉ xem xét, nói: “Bảo bối tốt, bảo bối tốt!”

Hoắc Tình Không nói: “Ngươi thấy bảo vật này có thể đổi mấy thiên địa linh vật?”

Bảo vật này là pháp bảo tứ giai, giá trị cũng vượt qua mỗi một món thiên địa linh vật của Lạc Ly, Lạc Ly nói:

“Ngươi chọn đi!”

Hoắc Tình Không gật đầu, hắn chỉ Bích Thúy Thiên Hỏa, Cửu Chuyển Thanh Lôi, còn có Tích Tà Thúy, nói: “Ba món này được chứ.”

Trong mười món thiên địa linh vật của Lạc Ly thì ba món này có giá trị cao nhất.

Lạc Ly nói: “Được, vỗ tay lập thệ.”

Hai người vỗ ba chưởng, lập xuống lời thề!

Khi bọn họ ở đằng này vỗ tay lập lời thề thì bên kia cũng có người cá cược với Phạm Vô Kiếp. Người cá cược với hắn rất nhiều, khoảng chừng hơn mười người. Người này năm vạn linh thạch, người kia mười vạn linh thạch; trong đó Phong Tử Hư, Dương Lăng, La Thập Phương phân biệt cá cược năm mươi vạn linh thạch với Phạm Vô Kiếp.

Khi bọn họ cá cược với nhau thì bên kia đã có kết quả thi, trong năm người chỉ có một người phá vỡ ám kiển, thông qua thí luyện, bốn người khác thất bại. Thế nhưng điểm của người nọ cũng không cao, chỉ có mười một điểm.

Kim quản sự bắt đầu gọi tên: “Triệu Quân, Vương Duệ, Phạm Vô Kiếp, Cao Tự Huy, Thôi Nghênh Xuân!”

Nghe hắn gọi tên, năm người đáp lại, không ngờ Phạm Vô Kiếp cũng nằm trong số đó, mọi người lập tức nhìn hắn!

Phạm Vô Kiếp cười ha ha, nói: “Không ngờ nhanh như thế đã tới lượt của ta! Các vị chờ một lát, ta đi qua đó đây.

Lạc Ly sư huynh, ngươi nhìn kĩ vào.”

Nói xong, hắn thu hồi linh thạch đi về phía Kim quản sự.