Đại Đạo Độc Hành

Chương 1636




Pháp thuật đó thoạt nhìn kinh thiên động địa, nhưng lại sơ hở trăm chỗ, nên rất dễ dàng né tránh.

Nhưng nàng ta đang mau chóng trưởng thành, rất nhanh quen với sức mạnh của mình, Lạc Ly lập tức biết, không ổn rồi.

Người con gái này phải mau chóng trừ bỏ, nếu không mình chết là cái chắc!

Đột nhiên Lạc Ly rống to một tiếng, trên người hắn lập tức bộc phát bạch quang vô tận.

Trong nháy mắt, hắn liền giống như dưới Tiên Thiên Nhất Khí tông, dùng lực đẩy Tiên giới.

Lập tức từng đạo Ma Ha Tuyệt Diệt điên cuồng phóng ra, sau đó lại hợp lại một thể, vạn lực hợp nhất!

Ma Ha Tuyệt Diệt không đánh ra tứ phương tám hướng mà lại dung hợp thành một thể, uy lực đáng sợ đó dồn lại, dồn lại!

Biến hóa này là lĩnh ngộ thiết thực khi lần đầu tiên Lạc Ly cảm ngộ kiếm đạo trong Trung thiên chủ thế giới năm đó.

Cho dù bây giờ đã là Tiên nhân, nhưng giống như đạo lý, đồng lý khả dụng.

Tất cả sức mạnh của Ma Ha Tuyệt Diệt, lần này không tản ra tứ phía mà lại dung hợp thành một thể, trong nháy mắt chuyển hóa thành một hào quang, dung hợp thành một đường hào quang màu trắng, sắc như kiếm!

Lạc Ly điều khiển đường hào quang này lao thẳng đến chỗ Mục Khắc Lạp Hạ!

Những nơi hào quang đi qua, toàn bộ mọi thứ vô thanh vô tức mà nổ thành trăm mảnh. Dưới sức mạnh xuyên thủng mọi thứ chưa từng có từ trước đến nay kia, tất cả vật cản giống như bong bóng vỡ tan.

Chớp điện biến mất, sét đánh không kịp bưng tai, chớp giật nhay nháy, cho dù đối phương có thể trăm sông đổ về một biển, trong nháy mắt bạo phát, vượt qua cực hạn của hắn chính là diệt sát.

Mục Khắc Lạp Hạ kêu lên một tiếng, cả người nàng ta trong nháy mắt hóa thành một quả cầu nước khổng lồ, rất giống với thế giới cũ của Mộc Dương hà.

Nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng lại, thì trong nháy mắt bạch quang kia xuyên qua quả cầu nước của nàng.

Một kích xuyên qua, Lạc Ly lập tức viễn độn, quả cầu nước kia chậm rãi hóa nguyên hình, Mục Khắc Lạp Hạ xuất hiện, nhưng trước ngực cô lại có một vết thương lớn.

Mục Khắc Lạp Hạ với ánh mắt khó có thể tin nổi, cô nhìn cái lỗ lớn trên ngực mình, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nổi lời nào, ầm một tiếng hóa thành nghìn mảnh vỡ, tiêu tán bốn phương.

Mục Khắc Lạp Hạ chết, lập tức cả Mộc Dương hà giống như đình trệ lại, hải triều vốn dĩ vô cùng linh động lập tức yếu dần, sóng lớn ngập trời lập tức biến mất.

Nhưng Thủy linh còn lại kia lập tức vô cùng tức tới, Thần của bọn chúng đã chết rồi!

Bọn chúng rống lớn, liều mạng xông về phía Lạc Ly, báo thù cho Thần của chúng.

Lạc Ly cười khẩy, ra tay liền hào quang vô tận, Tiên âm ầm ầm, lập tức huyết bạo không ngừng, không chút tiếc nuối, không chút than thở, cảm khái, thở dài, chỉ có chết chóc, kẻ mạnh chết trước, kẻ nhát gan chết sau, phàm là kẻ không lui thì không từ một ai.

Dưới hào quang, vạn vật câu diệt!

Chưa đến một tích tắc, mấy chục vạn Thủy linh liền chết sạch, những Thủy linh còn sót lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, dũng khí tiêu tán, không biết ai kêu rên lên một tiếng, lập tức quay người bỏ chạy!

Trong nháy mắt, trên chiến trường này, Thủy linh toàn bộ rút lui, chạy tứ phía.

Chiến đấu kết thúc!

Cho dù là Lạc Ly cũng há mồm thở dốc, nhìn tứ phía chỉ thấy trong phạm vi vạn dặm là một biển máu.

Vô số Thủy linh chết, máu tươi của chúng nhuộm đỏ một vùng biển, đó là nhuộm đỏ thực sự, tất cả mọi thứ đều một màu đỏ.

Khi nhìn lại, Thiên Kiêu thành mà mình đến cứu đã sớm tan tành, Tiên nhân trong thành đều chết hết trong cuộc đại chiến này.

Ngay cả Tiên nhân trong Thái Sơ thành cũng tử thương thảm trọng, mười người chết hai ba người.

Tất cả Tiên nhân Tiên linh đều ngồi xuống, người đứng cũng rất khó khăn để đứng vững, trận huyết chiến này quá tàn khốc!

Nhưng thắng rồi!

Tiên nhân thắng rồi, Lạc Ly hô lớn:

“Thắng rồi, chúng ta thắng rồi!”

Lập tức vô số Tiên nhân cũng hô theo:

“Thắng rồi, chúng ta thắng rồi!”

Lập tức tiếng hoan hô vang lên không ngớt!

Một trận huyết chiến cuối cùng thắng lợi rồi!

Sau khi mọi người hoan hô xong liền thu dọn chiến trường.

Một trận huyết chiến, những Thủy linh còn chưa bị đánh nát hình hài, vẫn còn lại mảnh vỡ thân thể, đối với Tiên nhân mà nói chính là Tiên tài hiếm có, đều là những thiên tài địa bảo có giá trị.

Sau cuộc đại chiến này chính là bữa tiệc thu hoạch, tất cả Tiên nhân Tiên linh đều bắt đầu dọn dẹp chiến trường, tìm kiếm thu hoạch của mình.

Có những thu hoạch này, vậy thì tiền thuê ở Thái Sơ thành có thể tiết kiệm không ít, có lẽ cũng không cần bán thân trả nợ.

Cũng có một chút may mắn, nhưng nếu như không mất khoản tiền thuê Thái Sơ thành kia, thu hoạch còn nhiều hơn nữa, phát tài hơn nữa!

Lạc Ly cũng có thu hoạch, chính là Đồ Đằng trụ, tuyệt đối là di vật thượng cổ của Thủy linh thế giới, có giá trị liên thành.

Nhưng Lạc Ly cũng không kiểm tra kỹ, hắn quay về Thái Sơ thành, dọn dẹp những tổn hại mang cuộc đại chiến này gây ra cho Thái Sơ thành, cấp cứu những Tiên nhân Tiên linh bị thương, tiếp nhận những Tiên nhân còn sống của Thiên Kiêu thành.

Khi dọn dẹp chiến trường, có người đến hỏi thăm, chính là hai mươi ba thành chủ Phi thành tham chiến.

Bọn họ tụ tập lại đây bái kiến Lạc Ly, Lạc Ly tiếp đón họ.

Một thành chủ trong đám người chậm rãi lên tiếng: “Thái Sơ thành chủ đại nhân, chúng ta cũng muốn thuê động phủ của Thái Sơ thành, không biết có được hay không?”

Thành chủ này chính là minh chủ Đại liên minh Phi thành gì đó, nhưng đại chiến vừa rồi lại vô cùng anh dũng, bị mù một con mắt trong đại chiến, đang dần dần hồi phục.

Lạc Ly chậm rãi đáp lại: “Các ngươi cũng có Phi thành, tại sao lại muốn thuê động phủ của ta?”

Thành chủ kia đáp: “Hài, Thái Sơ thành chủ đại nhân, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, Thiên Kiêu thành cũng không chịu nổi một kích trong đại nạn này”.

“Vậy Phi thành của chúng ta tuyệt đối không thể qua được đại nạn Mộc Dương này”.

“Bị triều tịch Mộc Dương nghiền nát, thà rằng thuê Tiên phủ của Thái Sơ thành để vượt qua đạn nạn lần này”.

“Không biết Thái Sơ thành chủ có thể không tính toán hiềm khích lúc trước mà thu dụng chúng ta hay không!”

Lạc Ly mỉm cười nói: “Chúng ta cùng nhau đối kháng tộc Thủy linh, kề vai chiến đấu, có cái gì mà được hay không được. Muốn đến Thái Sơ thành ta thì đến đi!”

Đối phương lập tức nói: “Cám ơn Thái Sơ thành chủ khoan dung độ lượng, lấy đức báo oán, không để bụng ân oán khi xưa!”

“Lúc trước chúng ta thực sự đã sai rồi. Cám ơn, cám ơn!”

Lạc Ly tiếp tục nói: “Nhưng triều tịch Mộc Dương bây giờ đã làm thay đổi Phi thành, Tiên phủ nhị đẳng tam đẳng lúc trước cũng không còn nữa”.

“Bây giờ chỉ còn Tiên phủ nhất đẳng, một người sáu tháng ba nghìn Tiên thạch!”

Lời này vừa nói ra, đám người đối phương lập tức hít một hơi lạnh, một người cần một vạn năm nghìn Tiên thạch, rất nhiều Tiên nhân cả đời cũng chưa nhìn thấy nhiều Tiên thạch như vậy.

Nhưng tên thành chủ kia lại khẽ cắn môi nói: “Lúc này, không quản nhiều ít nữa, cùng lắm thì đại nạn kết thúc, mượn tiền trả nợ, cuối cùng nếu như không được thì bán thân trả nợ”.

---------------