Đường môn,Không gian yên tĩnh trong gió mơ hồ truyền đến một tiếng nói.
“Suất gia, không tìm thấy.”
“Không cókhả năng, tin tức quả thật truyền ra từ Đường môn, hơn nữa Kính Quân Ancùng Bùi Cảnh Duệ cũng ở đây, danh sách nhất định cũng ở nơi này.”
“Suất gia, hay là tin tức có nhầm lẫn? Bằng không chúng ta có nhiều người như vậy, lúc này tìm gần một canh giờ, cũng không thu hoạch được gì?” Một hắc ynhân có thanh âm mềm mại như nữ tử nói.
“Chẳng lẽ… Không tốt! Chúng ta trúng kế, lập tức lui lại!” Suất gia cao giọng hô, nhưng đã muộn.
Bốn phía ánh lửa ngập trời, hắc y nhân không còn nơi chạy trốn.
“Nhị ca,ta còn nghĩ không biết bao giờ những kẻ này mới biết trúng kế “Thỉnhquân nhập úng” [gậy ông đập lưng ông] , không ngờ phải mất một canh giờ, hại ta chờ đến ngủ quên.” Đường lão ngũ nói.
“Ngũ đệ,không được vô lễ, tuy đối phương không quanh minh chính đại đến cửa báiphỏng, nhưng người đến là khách, chúng ta không nên chậm chạp đối đãi.Nhị đệ, ngươi nói có phải hay không?” Đường lão đại phe phẩy cây quạt,khách khí có lễ nói.
“Đại canói rất đúng. Nhưng chúng ta là tiểu bối, nên chiêu đãi khách đến thếnào, chờ Kính tướng quân, Bùi đại công tử, cha cùng nhị thúc đến hỏi,ngươi nói có được không?”
Suất gia vừa nghe bọn hắn nói thế, lại hô to: “Lui!”
“Đừng gấp!” Có tiếng quát: “Bọn Phù Phong lớn mật, Kính mỗ hôm nay nhất định phải bắt hết các ngươi!”
“Ha ha ha!” Suất gia cười lớn, ngữ khí khinh miệt nói: “Với thực lực của ngươi?”
“Hừ! Tên cuồng vọng! Chúng ta Đường môn là nơi ngươi nói đến có thể đến, nói đi có thể đi sao?” Đường Hán Thiên không vui nói.
“Suất gia, không cần vô nghĩa với bọn chúng, chân tay chúng ta vốn đã ngứa ngáy,không tin với một Đường môn nho nhỏ có thể cản chân chúng ta!”
“Được! Các huynh đệ toàn lực mà lui! Chỗ cũ gặp lại!” Suất gia vừa ra lệnh một tiếng, toàn bộ hắc y nhân lập tức động thủ.
Nhất thờihai bên khó phân cao thấp, nhưng dù sao cũng là địa bàn của người khác,Phù Phong tặc tuy cố hết sức, cũng khó duy trì cục diện.
“Suất gia, ngươi đi trước, chúng ta chắn cho ngươi.” Một hắc y nhân chạy đến bên cạnh Suất gia nói nhỏ.
Suất gia sững lại trong chốc lát, mới nói: “Vậy gặp lại ở chỗ cũ.”
Mới phi thân bay lên, lại bị Bùi Cảnh Duệ cùng Kính Quân An ngăn cản.
Mắt thấytình thế cấp bách, Suất gia bỗng nhiên cao giọng hô: “Tán!” Tất cả hắc y nhân liền tản ra khắp bốn phía, hắn lại hô: “Ra!”
“Đại ca,cẩn thận!” Diệp Hàm lập tức phi thân che trước ngực Bùi Cảnh Duệ, mọingười chưa kịp phản ứng, Diệp Hàm đã ngất đi trong lòng Bùi Cảnh Duệ.
“Hàm nhi!” Bùi Cảnh Duệ kinh hô một tiếng, bất chấp chuyện khác, ôm lấy Diệp Hàmchạy về phòng thuốc của Đường môn, trước khi đi còn cao giọng nói: “Quân An, Đường đại gia, nơi này giao cho các ngươi. Đường Nghệ, Đường Tường, mời đi theo ta!”
Hai người bị gọi lập tức theo sau.
Bùi CảnhDuệ ôm Diệp Hàm vào phòng thuốc, chỉ thấy bên trong đâu đâu cũng làthuốc, hắn đặt Diệp Hàm xuống giường, vén cao ống tay áo nàng, phát hiện miệng vết thương đã biến thành màu đen.
“Bùi côngtử, nhị đệ cùng tứ đệ của ta đã tìm vị thuốc như Bùi thiếu gia nói, nhất thời nửa giây không thể có ngay được, nhưng nếu tìm được thứ trân quýđó, có lẽ có thể đem cổ trùng lấy ra cũng không chừng.” Đường Nghệ an ủi Bùi Cảnh Duệ.
Bùi Cảnh Duệ nghe vậy, há miệng định nói, rồi lại không biết nên nói gì, dù sao chủ ý hôm nay xuất phát từ Diệp Hàm.
Ngày ấyhắn cùng Kính Quân còn thảo luận chuyện này, Diệp Hàm đề ra kế giả danhdụ địch, nếu Vô Tâm cổ thật sự xuất phát từ giặc Phù Phong, kia nếu bọnhắn không còn đường lui, nhất định sẽ phóng thích cổ trùng hấp dẫn sựchú ý của mọi người, đến lúc đó có thể bắt cổ.
“Bắt cổ?” Mọi người khó hiểu.
“Đúng vậy, bắt cổ, chỉ có thể lấy được cổ, mới có thể tìm ra giải dược.” Diệp Hàm giải thích.
“Chuyện giải dược ngươi có nắm chắc?” Kính Quân An nghe xong lời nàng, hỏi ra nghi hoặc của mọi người.
“Trước mắt thì chưa nắm chắc, nhưng ngày đó ta đã phân phó thầy thuốc của Vũ Huyền môn đến Miêu Cương tìm tất cả các loại dược thảo có thể trợ giúp, vềphần chuyện cầm cổ, ta đã có biện pháp, tuy có chút nguy hiểm, nhưng vẫn nên thử một lần.”
“Cảnh Duệ, theo ngươi thấy, có khả năng thành công sao?” Kính Quân An lo lắng chuyện cầm cổ sẽ có người thương vong.
“Theo lờiHàm nhi, đây là biện pháp trước mắt tốt nhất, dù sao hoàng hậu nươngnương cùng tiểu thư Thái thú đều đang nguy hiểm, không nên để kéo dài.”Bùi Cảnh Duệ nhíu mày, trầm trọng nói, rồi lại nhìn nhìn Diệp Hàm, hỏi:“Hàm nhi, ngươi vừa rồi nói có nguy hiểm, là thế nào?”
Diệp Hàmkhông ngờ Bùi Cảnh Duệ sẽ hỏi thế này, kế sách của nàng là muốn giúp hắn sớm ngày bắt giặc Phù Phong, đến lúc đó có thể moi được từ miệng chúngtrước đây đã cho cổ trùng ăn gì. Nhưng nếu không thể bắt được người, lúc hỗn chiến đối phương có thể dùng cổ, cũng là một biện pháp. Như lời Bùi Cảnh Duệ nói, hoàng hậu nương nương cùng con gái Thái thú bệnh tình rất nặng, hai người trúng cổ đã lâu, thân thể cực kì suy yếu, thật sự không thể chịu nổi quá trình dụ cổ, nên nàng quyết định lấy mình làm ngườitrúng cổ.
“Đại ca không cần lo lắng, Diệp Hàm đều có chủ trương.” Nàng tránh ánh mắt quan tâm của Bùi Cảnh Duệ.
“Một khi đã như vậy, việc này phải nhanh chóng tiến hành.” Kính Quân An vội nói.
“Tướngquân chậm đã,” Diệp Hàm lên tiếng ngăn lại, “Tin tức này phải đợi haingày nữa mới truyền ra, nếu không chỉ sợ thất bại trong gang tấc.
Sở dĩ nàng bảo chờ hai ngày, một vì lúc đó thầy thuốc của Huyền Vũ môn mới có thểtrở về, mới có thể chuẩn bị nhiều phương pháp chữa trị khác nhau, chỉ hy vọng hết thảy đều như nàng tính toán.
Nhìn DiệpHàm nửa tỉnh nửa mê, Bùi Cảnh Duệ trăm nỗi ngổn ngang trong lòng, tưởngtượng nàng căn bản không để ý tình cảm của hắn, hắn sẽ không phải oánnàng vô tình.
Chuyện tới nước này, chỉ có thể hy vọng nàng khỏe lại, hắn thật sự không thểtưởng tượng những ngày không có nàng, sẽ xảy ra chuyện gì.
Khoảng bangày sau khi Diệp Hàm trúng cổ, thử hết cách này đến cách khác, rốt cụcdùng ba vị thuốc phối hợp mới có thể đem cổ trùng nhập quán [thứ như cái bình đựng].
Đường Nghệ cầm bình đựng cổ đến trước mắt Bùi Cảnh Duệ, “Cổ trùng tuy đã bị dụ vào bình, nhưng trong cơ thể Bùi thiếu gia còn lưu lại độc của nó, hơn nữatuy ba vị dược thảo kia có thể dụ cổ, nhưng chúng đều là thảo dược cóđộc, cho nên còn phải điều chế thêm giải dược, nhưng xin Bùi công tử yên tâm, Đường gia chúng ta nhất định dốc hết sức tìm thuốc giải. Khôngbằng trước đem Bùi thiếu gia qua sương phòng nghỉ ngơi.”
“Cũng tốt, vậy vất vả Đường huynh.” Bùi Cảnh Duệ cẩn thận ôm lấy Diệp Hàm.
Trước khiBùi Cảnh Duệ bước ra khỏi phòng thuốc, Đường Nghệ gọi hắn lại, lấy mộtbình dược từ trong ngực, “Đổ thuốc này xuống miệng vết thương của Bùithiếu gia, ngày sau khỏi lưu lại vết sẹo.”
Bùi Cảnh Duệ tiếp nhận, cám ơn xong, liền theo người hầu rời đi.
Diệp Hàm bị cảm giác đau đớn khó hiểu làm bừng tỉnh, nhưng là từng đợt từng đợt đau đớn nói cho nàng biết, nàng đã được cứu.
Bùi CảnhDuệ trông chừng bên cạnh nghe thấy nàng hít thở dồn dập, lập tức đến bên giường, ngồi ở mép giường hỏi: “Hàm nhi, cảm thấy thế nào?”
Diệp Hàmmuốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện nàng không thể mở miệng, mà thân thể liên tục đau đớn, làm cho nàng cực khó chịu.
Bùi CảnhDuệ biết nàng đau, hắn cầm lấy tấm vải gần đó lau mồ hôi cho nàng. vừarồi hắn để nàng ăn vào giải dược Đường Nghệ sai người mang tới, ĐườngNghệ cũng nói thêm, người sau khi tỉnh lại thân thể sẽ có chút đau đớn,hơn nữa Diệp Hàm lại có miệng vết thương, đau đớn sẽ kéo dài khoảng babốn canh giờ. Nhìn nàng đau đến toát mồ hôi, hắn thật hy vọng chính mình có thể làm gì đó để nàng bớt đau, càng hy vọng chính mình có thể thaynàng gánh vác hết thảy.
Diệp Hàmkhông có biện pháp nói chuyện, chỉ có thể nhìn Bùi Cảnh Duệ. Mà hắn nhìn nàng như thế chỉ có thể bất lực cảm thấy đau lòng, hắn cởi áo ngoài nằm bên người nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ vỗ về nàng.
“Đại… ca,” Diệp Hàm khó khăn nói, một lát sau nói thêm: “tử tô…”
Bùi Cảnh Duệ nghe thấy hai chữ “Tử tô”, nghi hoặc hỏi: “Cái gì tử tô.”
“Chử… thủy….” Diệp Hàm cố dùng đầu lưỡi chết lặng nói ra hai chữ.
Bùi Cảnh Duệ nghe xong liền lập tức hiểu được ý nàng, “Đại ca lập tức sai người đi đun.”
[Tử tô-紫苏-Zǐ Sū phát âm gần giống Chử thủy-煮水- Zhǔ shuǐ - nước nóng]
Hắn vội vàng chạy ra đại sảnh, gọi Nguyên Lệnh công đạo, đồng thời nghe Nguyên Lệnh báo cáo chuyện liên quan tới giặc Phù Phong.
Nguyên Lệnh báo cáo ngắn gọn xong, lập tức đi xuống làm chuyện Bùi Cảnh Duệ công đạo.
Lúc Bùi Cảnh Duệ trở về phòng, Diệp Hàm đã đỡ hơn, nàng quay đầu nhìn thấy hắn nói: “Đại ca trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Mới khá một chút, đã muốn đuổi đại ca đi.” Bùi Cảnh Duệ cười nói.
Ánh mắthắn chứa đựng cảm giác đau lòng, quan ái vì nàng nhìn nàng, hắn hy vọngnàng có thể hiểu được cảm tình của chính mình với nàng.
Diệp Hàmhiểu hắn có tình ý với mình, thong thả vô lực nói: “Nếu ta đã thanhtỉnh, đại ca không bằng trở về phòng nghỉ ngơi cho sớm.” Nàng hy vọnghắn rời đi, không nhìn thấy nàng đau đớn, hắn cũng sẽ không đau lòng vìnàng, mà nàng cũng sẽ không vì đó mà áy náy.
“Hàm nhi,đêm nay đại ca không tính trở về phòng, nàng cũng đừng cố đuổi đại cađi.” Bùi Cảnh Duệ vừa nói vừa ngồi xuống mép giường.
Diệp Hàmthấy hắn quyết không chấp nhận, đành phải gật đầu đồng ý. Một trận hơico rút qua đi, nàng mới lại hỏi: “Đại ca, giải dược của cổ độc là aiđiều chế ra?”
“Là Lão đại, lão nhị cùng lão tứ của Đường gia, nàng cảm thấy thế nào?”
Diệp Hàm muốn mở miệng, lại bị cảm giác đau đớn đánh úp lại.
“Nàng cốchịu một chút, trời sáng đại ca sẽ lập tức mang nàng đi Vũ Huyền môn, để thấy thuốc xem bệnh cho nàng.” Nhưng khi hắn nghe thấy nàng thở dốc,liền đứng phắt dậy nói: “Đại ca đi bảo Nguyên Lệnh chuẩn bị xe.”
“Khôngcần, đại ca.” Diệp Hàm bắt lấy ống tay áo hắn không cho hắn rời đi, nếuhiện tại mà vội vàng rời đi, Đường môn sẽ mất mặt, hòa khí bị ảnh hưởng, đây không phải điều nàng muốn. “Diệp Hàm còn có thể chịu, không cần vội vã rời đi.”
“Hàm nhi.” Bùi Cảnh Duệ đau lòng gọi nàng, hắn biết nàng không muốn mất hòa khí,nhưng nhìn nàng đau đớn như vậy, hắn thật tức giận nàng tâm địa thiệnlương chỉ biết nghĩ cho người khác, nhưng hắn càng giận vì sao ngườitrúng cổ không phải là hắn.
Diệp Hàmđau đớn không nói được lời nào, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, qua một hồilâu mới mở to mắt, “Đại ca, bảo Nguyên thúc sáng mai mời Ngụy thầy thuốc đến Đường môn, ta muốn đích thân công đạo hắn điều chế giải dược, trừbỏ để tiểu thư phủ Thái thú dùng, còn phải hỏa tốc đem ba vị dược thảodụ cổ vào trong cung, hoàng hậu nương nương đang chờ đâu. Mặt khác, bảoTiểu Tương chuẩn bị cho ta một ít quần áo để tắm rửa…” Nói xong, liềnngất đi.
Bùi Cảnh Duệ nhìn Diệp Hàm mê man, trong lòng vô cùng phẫn hận cùng bất đắc dĩ.
Hắn nhớtrước khi chuyện này xảy ra một ngày, dưới sự ép hỏi của hắn, rốt cụccũng biết Diệp Hàm định lấy chính mình làm người thử cổ, hắn vô cùnggiận dữ, hai người bởi vậy mà tranh chấp bất hòa, lần đầu tiên Diệp Hàmchủ động ôm lấy hắn.
“Đại ca,nếu chuyện như Diệp Hàm nghĩ thì tốt rồi, chẳng may không đúng, Diệp Hàm chính mình trúng cổ thì chỉ một mình chết đi, nhưng nếu là đại ca, thìVương gia cùng Vương phi biết dựa vào ai? Đại ca nhẫn tâm để hai ngườiđầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?”
Bùi CảnhDuệ nghe nàng nói xong ngẩn ra, nàng nói đúng, chỉ có thể tức giận đemnàng ôm chặt vào ngực, “Hàm nhi, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?”
“Đây làbiện pháp nhanh nhất, nếu cứ kéo dài, ta sợ hoàng hậu nương nương cùngtiểu thư con quan Thái thú không thể chống đỡ tiếp, việc này để ta thửđi.”
Bùi CảnhDuệ không thể đồng ý với chủ ý của nàng, đây không phải chỉ là phép thửđơn giản, mà là nếu thử không được hoặc không đúng, nàng có thể sẽ hương tiêu ngọc vẫn, hắn vạn vạn không có khả năng đồng ý, nhưng lấy mệnhngười khác mang ra thử, hắn cũng không thể.
“Hàm nhi,nàng là của đại ca, đại ca không cho nàng xem thường sinh mệnh củamình.” Bùi Cảnh Duệ tức giận chính mình không thể nghĩ ra biện pháp tốthơn.
“Đại ca,sự tình không phải hoàn toàn không có khả năng biến chuyển, ta nắm chắcmột nửa.” Diệp Hàm giả như không thấy Bùi Cảnh Duệ tức giận, cố gắngthuyết phục hắn đồng ý với kế hoạch của mình.
“Nàng…Chẳng may sự tình không như nàng suy nghĩ, nàng nói đại ca làm sao bâygiờ?” Bùi Cảnh Duệ vừa tức giận nói vừa hôn lên mặt nàng.
“Đại ca,nếu thật sự như vậy, mong đại ca quên ta đi! Chờ chuyện giặc cỏ qua đi,về lại Trường An lấy một thê tử, hiếu kính với Vương gia cùng Vươngphi.” Diệp Hàm cảm thương nói. Tuy nàng nói được bình thản, nhưng nàngluyến tiếc ôn nhu cùng ấm áp của hắn, mà cứ việc như thế, nàng vẫn tiếptục nói:” Chẳng may sự tình thật sự như vậy, Diệp Hàm cảm ơn đại ca đãquan tâm cùng yêu thương mấy năm gần đây, tương lai chuyện Bùi gia tứmôn liền phiền đại ca lo lắng…”
Bùi CảnhDuệ chặn môi nàng, không để nàng tiếp tục nói những câu làm hắn lo lắngcùng thương tâm: “Không cho nàng nói như vậy, nghe được sao không?”
Diệp Hàmbiết mình làm hắn tức giận, nhưng sự tình đã rất gấp, không cho nàng cóđường lui. Không muốn hắn cứ thế tức giận, nàng mềm mại hôn lại hắn.
Bùi Cảnh Duệ thấy nàng như thế, tức giận cũng tiêu tan. “Hàm nhi, việc này chúng ta bàn bạc lại được không?”
Diệp Hàmbất đắc dĩ hít sâu một hơi, “Đại ca, chuyện này không nên trì hoãn. Hơnnữa chủ ý này do ta nghĩ ra, làm ta chính mình thử cũng là lẽ đươngnhiên. Đại ca, việc này chúng ta cứ quyết định như vậy được không?”
“Không được! Trừ phi nàng cam đoan với ta, nàng tuyệt đối có thể bình an vô sự, nếu không đừng nghĩ ta sẽ đồng ý.”
“Đại ca,chẳng lẽ ngươi không muốn nhanh chóng bắt hết giặc Phù Phong sao? Chẳnglẽ ngươi nhẫn tâm nhìn bọn chúng không kiêng nể gì tiếp tục hạ cổ vớingười khác sao?” Không ép được, Diệp Hàm nói ra câu này mong hiếp báchBùi Cảnh Duệ đồng ý phương pháp của nàng.
“Hàm nhi.” Bùi Cảnh Duệ chán ghét nàng bình tĩnh, lí trí như thế, “Đừng làm đại ca lo lắng cho nàng, đừng để đại ca phải mất đi nàng.”
Tiếng đập cửa đánh gãy Bùi Cảnh Duệ trầm tư, hắn nén tâm trạng kích động, chầm chậm nói: “Tiến vào.”
NguyênLệnh đẩy cửa đi vào phòng, “Đại công tử, thuốc đến đây, mới vừa rồiĐường nhị công tử thêm vào trong thuốc Long cốt, hắn nói thứ này sẽ làmtiểu thiếu gia ngủ ngon hơn.”
Bùi Cảnh Duệ nhận lấy chén thuốc, thổi nhẹ, chờ thuốc nguội đi, mới nâng Diệp Hàm lên để nàng uống.
Uống hếtthuốc, sắc mặt Diệp Hàm tươi tỉnh hơn, hô hấp cũng không còn dồn dập,Bùi Cảnh Duệ lúc này mới an tâm nói với Nguyên Lệnh: “Chúng ta ra đạisảnh nói chuyện.”
“Vâng, đại công tử.” Nguyên Lệnh tiếp nhận chén thuốc, đi ra đại sảnh trước, đưachén thuốc cho người hầu ngoài cửa, lẳng lặng chờ Bùi Cảnh Duệ đi ra.
Bùi Cảnh Duệ kéo chăn cho Diệp Hàm, buông màn trướng xuống rồi mới xoay người rời đi.
“Đại công tử, tiểu thiếu gia ngủ có an ổn không” Nguyên Lệnh quan tâm hỏi.
“Có.” Bùi Cảnh Duệ gật gật đầu, “Làm ngươi lo lắng không ít.”
“Đại côngtử đừng nói như vậy, đây là chuyện tiểu nhân nên làm.” Nguyên Lệnh theolý thường nói, “Không biết đại công tử có gì sai bảo?”
“Nguyên Lệnh, chuyện giặc Phù Phong, Kính tướng quân có tính toán thế nào?”
“Tiểu nhân nghe Kính tướng quân nó, hắn định vây bắt một lần nữa.” Nguyên Lệnh đem chuyện hai ngày nay mọi người bàn bạc cẩn thận nói với Bùi Cảnh Duệ.
“Hắn có thể nắm chắc?”
“Kính tướng quân nói, hắn định cùng Đại công tử bàn bạc sau mới quyết định.”
“Được, đêm nay ta sẽ suy nghĩ cẩn thận, ngày mai bàn tiếp với hắn. Ngươi cũng đixuống nghỉ tạm đi, sớm ngày mai ngươi đến Vũ HUyền môn dẫn Ngụy thầythuốc đến, rồi đến Long Đằng Hiên dẫn Tiểu Tương đến đây.”
“Ý đại công tử là chúng ta phải tiếp tục ở lại Đường môn, không thể về Long Đằng hiên chữa thương cho tiểu thiếu gia sao?”
“Không, tiểu thiếu gia sợ Đường môn mất mặt.”
NguyênLệnh vừa nghe Bùi Cảnh Duệ nói vậy, biết đây là ý của Diệp Hàm, chỉ cótiểu thiếu gia mới nghĩ đến chuyện Đường môn có mất mặt hay không vàolúc này, hắn không khỏi âm thầm hít một hơn.
Sau khiNguyên Lệnh rời đi, Bùi Cảnh Duệ trở về phòng, hắn xốc lên màn trướng,bỏ quần áo ngoài nằm xuống cạnh Diệp Hàm. Nhìn thấy nàng ngủ trầm ổn,nghĩ thầm, tới khi nào thì nàng mới biết nghĩ cho hắn đây? Có lẽ hắnkhông nên cứ để nàng thế này, tương lai liền để hắn nghĩ cho nàng mớiđược.
Diệp Hàm tỉnh lại lần thứ hai, đã gần đến giữa trưa.
“Tiểu thiếu gia, ngươi tỉnh rồi.” Tiểu Tương cười nói, trên mặt còn đọng lại vẻ ưu lự mấy ngày qua.
Diệp Hàm cố gắng cử động thân thể hư nhuyễn vô lực, “Quần áo này là ngươi thay giúp ta?”
“Dạ vâng.” Tiểu Tương bưng trà tới, hầu hạ nàng uống, “Tiểu Tương chờ vài ngày ởLong Đằng hiên, không thấy mọi người trở về, trong lòng lo lắng khôngthôi, sáng sớm Lệnh gia mới về Long Đằng hiên mang Tiểu Tương tới chỗnày hầu hạ ngươi. Đại công tử vừa thấy Tiểu Tương đến, nói là người cảđêm chảy mồ hôi, công đạo Tiểu Tương lau người cùng đổi một bộ quần áosạch sẽ cho ngươi.”
“Tiểu Tương, đỡ ta ngồi dậy.”
Diệp Hàm thừa dịp Tiểu Tương dừng lại liền nói.
“Tiểu thiếu gia, thân mình ngươi còn yểu, nằm xuống vẫn tốt hơn.”
“Nằm uống dược không tốt.”
“Đây không phải thuốc, là trà đại công tử sai người pha.” Tiểu Tương vừa nâng Diệp Hàm vừa nói: “Đúng rồi, vừa rồi người của Đường môn mang bát thuốc đến, nhưng bị đại công tử không cẩn thận đánh đổ, vì thế Đại công tử saiNgụy thầy thuốc tự mình sắc thuốc cho ngươi, hắn nói ngượng ngùng nếucòn làm phiền người của Đường môn.”
Diệp Hàm cười cười, trong lòng cười thầm Bùi Cảnh Duệ “không cẩn thận”, hẳn là lo lắng thuốc của người ngoài đi.
Diệp Hàmuống xong một ngụm trà, dựa vào đầu giường nghỉ ngơi. Cổ độc này làmngười ta tứ chi vô lực, tinh thần suy sút không phấn chấn, nếu nghĩ muốn khôi phục, với thân mình của nàng cũng phải tốn bốn, năm ngày, nếu làhoàng hậu nương nương cùng Thái thú thiên kim, ít nhất cũng phải mấtmười ngày nửa tháng.
“Tiểu thiếu gia.” Tiểu Tương gọi nàng.
“Chuyện gì?” Diệp Hàm đáp nhẹ một tiếng.
“Bức tranh mĩ nhân này là ai vẽ vậy?” Tiểu Tương cầm bức mĩ nhân đồ giơ ra trước mặt Diệp Hàm.
“Sao ngươi lại phát hiện thấy bức họa này?” Diệp Hàm nghi hoặc hỏi.
Tiểu Tương thấy ngoại trừ thân mình hơi suy yếu, tinh thần Diệp Hàm đại khái đãkhôi phục như trước, lúc này mới yên tâm nói: “Là buổi sáng Lệnh gia bảo Tiểu Tương giúp ngươi sửa sang lại một số đồ vật, Tiểu Tương không cẩnthận nhìn thấy bức họa, Tiểu Tương tò mò, cho nên liền cầm lấy nó đếnhỏi Tiểu thiếu gia.”
Diệp Hàm không tin nhìn Tiểu Tương, “Ngươi không cẩn thận nhìn thấy mới là lạ.”
“Ai nha,kỳ thật cẩn thận hay không cẩn thận đều như nhau cả thôi!” Tiểu Tươnglàm nũng lắc lắc tay Diệp Hàm, “Tiểu thiếu gia, ngươi mau nói với TiểuTương mỹ nhân trong họa là ai? Vì sao ngươi lại có bức họa này?”
Dịp Hàmkhông nói gì nhìn bức họa, mới đem họa nhẹ nhàng cuộn vào, “Ngươi cấthọa này đi trước, về sau không thể để người khác thấy, cất rồi chúng talại đến nói.”
Tiểu Tương nhìn vẻ thận trọng của Diệp Hàm, nghe lời cất bức họa cho kín, mới ngồi ở mép giường hỏi Diệp Hàm, “Tiểu thiếu gia, hiện tại có thể nói đượcchưa?”
Diệp Hàmnhìn hành động của Tiểu Tương, tuy Tiểu Tương trên danh nghĩa là thị nữcủa nàng, nhưng hai người không phân biệt chủ tớ, có thế nói là tìnhđồng tỷ muội, dù Tiểu Tươg lớn hơn nàng một tuổi, nhưng Tiểu Tương luônkhờ dại ngây thơ.
“Tiểu Tương, ngươi cũng thấy cô nương trong họa la mỹ nhân đúng không?” Diệp Hàm nói ra điều mình nghi hoặc với Tiểu Tương.
“Đươngnhiên, Tiểu thiếu gia, ngươi nhìn mày liễu cong cong tinh tế, mắt phượng khép hờ của nàng, thật sự là câu hồn a! Làm cho Tiểu Tương xem, thựchận chính mình không phải một nam tử, có cơ hội chính mắt thấy mỹ nhânmột lần!” Tiểu Tương vừa nói vừa bắt chước động tác hứng cánh hoa tronggió của mỹ nhân.
“TiểuTương, ngươi từng nhìn thấy người trong họa bao giờ chưa?” Diệp Hàm nhớtới lời Bùi Cảnh Duệ nói với nàng, để Tiểu Tương giúp nàng ngẫm lạichuyện này.
Tiểu Tương cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, quả thật nàng chưa từng gặp qua mỹnhân trong họa, nhưng nếu là hỏi nàng từng gặp qua người nào cũng có vẻxinh đẹp như vậy, nàng có thể nói cơ hồ mỗi ngày nhìn thấy, bởi vì bộdạng tiểu thiếu gia gần như giống hệt mỹ nhân kia.
“Tiểu Tương?”
“Tiểu Tương, ngươi muốn Tiểu Tương nói thật hay nói dối đây?”
“Nói thật? Nói dối? Lời này lại nói như thế nào đâu?” Diệp Hàm nghi hoặc hỏi.
“Nói dối chính là Tiểu Tương chưa từng gặp qua, nói thật… Nói thật chính là… Chính là…” Tiểu Tương ấp úng, chậm chạp không nói.
“Nói đi!” Diệp Hàm thúc giục.
“Nếu Tiểutương nói, tiểu thiếu gia cũng, cũng đừng tức giận Tiểu Tương, không để ý tới Tiểu Tương nữa!” Thấy Diệp Hàm gật đầu, Tiểu tương lúc này mới nói: “Thật ra mỹ nhân trong họa giống hệt Tiểu thiếu gia, nếu nói tới điểmkhác biệt, chính là tiểu thiếu gia không mặc nữ trang, mà người tronghọa cũng cẩm sam vân tụ, nên Tiểu thiếu gia hỏi Tiểu Tương từng gặp quamỹ nhân chưa, Tiểu Tương phải nói mỗi ngày Tiểu Tương đều gặp, nhưngkhông phải gặp mỹ nhân mặc cẩm sam vân tụ, mà là mỹ nhân mặc thanh sam.”
Những lờiTiểu Tương nói, làm Diệp Hàm hiểu ra vì sao Bùi Cảnh Duệ muốn Tiểu Tương giúp nàng xem họa, bởi vì nàng vẫn không hề chú ý đến dung mạo củamình, cho nên lúc nhìn họa, chỉ cảm thấy quen mắt, lại nhớ không ra gặpqua ở đâu, hiện giờ nghe Tiểu Tương nói, nàng nhớ tới tình cảnh ngày ấy. Nói vậy là khi nàng trầm tư, đại ca cầm bút họa, cũng nghĩ muốn dùng nó đánh thức nàng, biết đến tình ý của hắn. Nhưng thân phận hai người cách biệt như vậy, sao có thể thành đây?
“Tiểu Tương…” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi khẽ của Nguyên Lệnh.
“Nguyên thúc, Diệp Hàm đã tỉnh.” Diệp Hàm lên tiếng gọi Nguyên Lệnh bên ngoài.
Nguyên Lệnh đẩy cửa vào phòng, “Tiểu thiếu gia tỉnh rồi, cảm thấy thân mình thế nào?”
“Tốt hơn nhiều, trừ bỏ không có sức lực, mặt khác đã không đáng ngại, đa tạ Nguyên thúc đã quan tâm.”
Diệp Hàm cung kính nói: “Không biết Nguyên thúc tìm Diệp Hàm có gì công đạo?”
NguyênLệnh biết Diệp Hàm luôn kính hắn như tôn trưởng, nói chuyện với hắn vẫngiữ khách khí, hắn biết tiểu thiếu gia không cố ý như thế, chỉ vì trờisinh tính đạm bạc, bình tĩnh, hơn nữa vài năm nay phương thức dạy bảocủa mình cũng là như thế, mới có thể tạo thành tiểu thiếu gia luôn mộtmực có lễ như giờ, gần như khó có thể thân cận, hắn có chút hối hận,đành bất đắc dĩ âm thầm thở dài.
“Đại côngtử lệnh Nguyên Lệnh tới xem tiểu thiếu gia đã tỉnh lại hay chưa, nếutỉnh, hắn muốn cùng tiểu thiếu gia cùng nhau dùng bữa trưa.”
“Được.”
“Vậy Nguyên Lệnh liền sai người mang cơm đến.”
“Tạ Nguyên thúc.”
NguyênLênh xoay người rời khỏi phòng, Diệp Hàm liền bảo Tiểu Tương giúp nàngmặc thêm quần áo, cũng đỡ nàng đến tiền thính đợi Bùi Cảnh Duệ tới.