Sóng âm mềm mại chuyển động như sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ yên tĩnh, từ đỉnh núi lửa lan ra thung lũng đá đen. Mọi sinh vật bị sóng âm lướt qua, toàn bộ linh thú nháy mắt đều hóa thành xương trắng, hoàn toàn chỉ còn xương trắng, một chút máu thịt cũng không hề dính lại.
Mục Trần cũng chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng bất khả tư nghị trước mặt, trong lòng sợ hãi run rẩy. Thật là quá mức quỷ dị!
"Ào ào!"
Khi đám linh thú hóa thành xương trắng, từng luồng hào quang đủ màu toát ra từ cơ thể chúng nó, gào thét xé toạc không khí, nhắm hướng quả trứng đang lơ lửng kia xông tới.
"Uuuuu."
Đối diện luồng quang phổ sặc sỡ như cầu vồng cuồng mãnh ẩn chứa linh lực hùng hậu, quả trứng lại phát ra một bức màn chắn đen thăm thẳm, như một cái động không đáy cắt nuốt tất cả.
Từng luồng sáng từ thân thể đã hóa xương trắng của linh thú dung hợp vào luồng sáng nhiều màu sắc cuồn cuộn không ngừng tiến vào cái động đen ngòm trên cao kia. Cảnh tượng cực kỳ huyễn lệ huyền ảo, nhưng trả giá cho cảnh tượng đẹp đến ngây người đó, là sinh mệnh của cả vạn linh thú từ cao cấp đến sơ cấp.
Nhưng điều quỷ quái khiến cho lông tóc người ta dựng đứng chính là đám linh thú kia, chỉ trơ mắt nhìn sóng âm lần lượt cướp đi sinh cơ của từng con thú khác nhau, lại không có một chút hoảng sợ kinh hoàng, mà đôi mắt đỏ ngầu kia lại có vẻ cuồng nhiệt sùng bái. Cảm giác hệt như những con thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng lại khiến chúng cảm thấy rất vinh dự.
Sự quái dị trái với lẽ thường khiến trái tim Mục Trần cũng phát lạnh, không tự chủ nhìn chằm chằm quả trứng đen bí hiểm lơ lửng trên không vẫn liên tục hấp thu luồng ánh sáng đủ màu. Trình độ cao siêu như thế này đã hơn xa những linh thú có trí tuệ mà Mục Trần từng gặp. Thậm chí còn siêu đẳng hơn cả nhân loại, và càng giả dối vô tình.
- Cái trứng kia chắc chắn là do Cửu U Tước hóa thành...
Mục Phong e dè nhìn lên không trung kia, mấp máy môi run run phán định.
- Linh thú Hắc Minh Uyên dường như tự động hiến thân trao tặng linh lực nuôi dưỡng Cửu U Tước trong quả trứng kia....
Mục Trần cũng nhẹ giọng nhận xét.
Mục Phong tán thành gật đầu:
- Hơn nữa trường hợp này e rằng không phải lần đầu tiên xuất hiện. Nhiều năm nay e rằng không ít linh thú trong Hắc Minh Uyên cũng dấn thân đến đây trở thành xương trắng, đem toàn bộ linh lực cung cấp cho Cửu U Tước kia.
Sắc diện Mục Phong bất chợt trở nên quái đản, nói:
- Đám linh thú này... giống như được Cửu U Tước chăn nuôi, cho chúng nó không gian tự do sinh trưởng, đến khi mập mạp mạnh mẽ rồi thì đem giết đi để chiếm lấy linh lực. `
Đoạn Vĩ bên cạnh nghe thấy mà rùng mình. Nếu con người sử dụng phương pháp đó thì quả thật quá bình thường, chỉ như nuôi bò lấy sữa lấy thịt, nhưng nó lại là một linh thú a, là một linh thú cực kỳ lợi hại.
- Hơn nữa... không chừng miếng đồng mà chúng ta lấy được, cũng là tác phẩm nó cố ý làm ra, để dẫn tới nhưng con người tham lam rồi hút lấy linh lực của họ, hiện tại ta cả thấy chúng ta vẫn chưa đủ để nó chú ý nhiều, nếu không kết cục của chúng ta cũng không khác mấy với đám linh thú kia.
Mục Phong run rẩy nói tiếp
Sắc mặt Chu Dã nghe xong thì tái mét, nếu mọi chuyện quả thật do Cửu U Tước kia đứng sau sắp đặt, thì nó quả thật còn nham hiểm hơn cả con người...
Mục Trần cũng thở dài, hắn cũng hiểu lời của phụ thân hơn phân nửa là thật, bất giác nghĩ đến mấy năm nay khá nhiều người dấn thân thám hiểm vào đây, bị lòng tham dẫn dắt, nhưng rốt cuộc không có ai ra ngoài được. Trên đường đi từ bên ngoài Hắc Minh Uyên vào đây đã thấy không ít xương trắng con người, xem ra không phải do không đủ thực lực chiến đấu với đám linh thú kia, mà sau khi vào đây may mắn chạy thoát ra, cũng bị thương quá nặng mà thực lực giảm đi.
- Vậy bây giờ có cách gì?
Đoạn Vĩ lau mồ hôi trán, họ quả thật lần đầu tiên có thể nghe thấy chuyện đáng sợ như thế, linh thú kinh khủng này không chỉ có thực lực, mà còn có gian xảo giả dối và tàn nhẫn của con người.
- Rút lui!
Mục Phong kiên quyết không chút do dự
- Đừng nghĩ đến Cửu U Tước nữa. Bắc Linh cảnh này còn chưa có ai đủ khả năng thu phục sinh vật này, nhân dịp nó chưa chú ý đến chúng ta, phải lập tức quay ra ngoài!
- Vâng!
Đám thủ hạ như Đoạn Vĩ nghe thấy chủ tử khôn ngoan không bất chấp tính mạng như thế, cũng mừng thầm thở phào. Tình huống quá mức quỷ dị, căn bản không thể nhìn thấy một tia hy vọng nào, mau chóng rời khỏi mới là quyết định sáng suốt.
Mục Phong hiển nhiên là quyết định từ bỏ lòng tham đối với Cửu U Tước, sau khi ra lệnh liền dẫn mọi người mon men đi sát vách núi, nhẹ nhàng lặng lẽ đi xuyên qua thung lũng đá đen trở ra ngoài.
- Đại ca, bọn người Mục vực rút đi rồi!
Động tĩnh của họ cũng bị đám người Liễu vực nhanh chóng phát hiện. Liễu Minh lập tức báo cáo.
- Mặc chúng nó!
Liễu Kình Thiên lạnh lùng nói:
- Tình huống không ổn, chúng đi rồi chúng ta cũng an tâm hơn, đỡ một phần cảnh giác với chúng.
- Còn chúng ta...
Liễu Minh do dự một chút, kỳ thật hắn cũng bị tràng cảnh trước mặt dọa cho vỡ mật, quả trứng đen quỷ dị tuyệt luân, trực giác báo cho hắn biết nên rời đi càng xa càng tốt.
- Chờ một chút!
Liễu Kình Thiên thật ra cũng rất do dự ngần ngừ, bất quá vẫn cắn răng ra lệnh ở lại. Cửu U Tước quá hấp dẫn, nếu lão có thể thu được, dù chỉ có một tia cơ hội mong manh, thì chắc chắn sẽ trở thành bá chủ Bắc Linh cảnh!
Liễu Minh và Liễu Tông liếc nhau, cả hai đều gật đầu, bọn họ đã chuẩn bị cho kế hoạch này khá lâu, nếu cứ thế không công bỏ về, quả thật rất không cam lòng.
Khi toán người Mục vực lặng lẽ rút lui, Liễu vực thì án binh bất động, trong thung lũng đá đen kia, đàn linh thú đông đến ngàn vạn đã hoàn toàn trở thành một nghĩa địa xương trắng.
"Ù ù ù ù...."
Trên bầu trời, những luồng sáng đủ màu đang gào thét, cuối cùng đều chui vào quả trứng. Ngay khi tia sáng cuối cùng biết mất, trời đất chỗ này trở nên an tĩnh dị thường.
"Rắc rắc"
Bất chợt một tiếng đứt vỡ phá tan cái yên tĩnh đó. Tiếng động không quá kinh khủng, nhưng dưới cái an tĩnh dị thường lại khiến cho đoàn người hai bên như nghe tiếng sét đánh, bất giác đưa mắt kinh hãi nhìn về quả trứng đen thần bí. Họ nhìn thấy lớp vỏ trứng vừa xuất hiện vài vết nứt nhỏ.
Vết nứt lan ra, một ngọn lửa đen dũng mãnh phun ra, hoàn toàn bọc lấy quả trứng. Khi hắc hỏa quỷ dị bốc lên, linh lực trong thiên địa dường như cũng có dấu hiệu sôi trào.
- Đó là...
Mục Phong đổ mồ hôi lạnh đầy trán, chậm rãi chảy xuống gương mặt, giọng nói khàn khàn khó khăn
- Cửu U Tước sắp nở ra.
"Kwoork!"
Ngay khi lão vừa dút lời, một tiếng hót lảnh lót vang lên trong trời đất, rõ ràng phát ra từ quả trứng đen kia, hắc hỏa như gió lốc bùng lên cuốn lấy thiên địa thổi ra ngoài.
Lớp vỏ trứng, vết nứt càng lúc càng rộng, cuối cùng sau một tiếng đứt gãy rõ ràng thì hoàn toàn vỡ tan.
Hắc hỏa càng lúc càng cuồng bạo, Mục Trần khiếp sợ trước cảnh tượng trong mắt, một cánh chim màu đen to lớn che phủ núi cao từ trong hắc hỏa ngập trời duỗi ra.
Hắc hỏa giữa không trung hừng hực thiêu đốt, Mục Trần đưa mắt nhìn xuyên qua làn Hắc hỏa, mơ hồ nhìn thấy một cái bóng ngập trong hỏa diễm, đang tao nhã duỗi thân thể khổng lồ, quang cảnh như bất tử điểu chết trong hỏa diễm, lại nhờ hỏa diễm mà trùng sinh.
Một uy áp khủng bố tràn ngập không gian, thiên địa linh khí đã hoàn toàn trở nên sôi sục.
- Nó là Cửu U Tước ư?
Mục Trần rung động nhìn sinh vật khổng lồ đang duỗi cánh kia, dù không thể thấy rõ ràng bộ dáng của nó, nhưng cái bóng mơ hồ càng khiến người ta kinh diễm.
- Dao động linh lực này...
Mục Phong cũng gắt gao nhìn vào bóng chim khổng lồ mờ ảo, nuốt nước bọt. Uy áp trình độ cỡ này, e rằng cường giả Tam Thiên cảnh cũng không phải đối thủ!
Vậy mà bọn ta đây còn vọng tưởng hàng phục sinh vật khủng khiếp này, thật sự là một con gà xảo trá.
- Đi mau!
Mục Phong hoảng sợ, hoàn toàn từ bỏ ý định ban đầu, quát khẽ một tiếng, chuẩn bị dẫn tinh anh Mục vực chạy trốn.
"Ầm Ầm Ầm!"
Bất quá, ngay khi Mục Phong thúc giục mọi người rút lui, trên trời bất chợt có tiếng sấm vang vọng. Bọn họ ngẩng đầu lên, bất ngờ sửng sốt, vì phía trên hắc hỏa là một đám hắc lôi vân mênh mông đang hội tụ, trong mây đen mơ hồ có những tia chớp như hắc long chuyển động kinh người.
Uy áp của một lực lượng mang tính hủy diệt từ lôi vân tỏa ra.
- Đây là... Hắc Thần Lôi Vân?
Mục Phong nhìn hắc lôi vân kia, đồng tử co rút dữ dội, áp lực khiến âm thanh trở nên kinh hãi, vô ý thất thanh hô lên.
- Hắc Thần Lôi Vân?
Mục Trần sửng sốt trước cái danh từ lạ hoắc.
Mục Phong hít sâu một hơi, áp chế rung động trong lòng, lẩm bẩm nói:
- Cửu U Tước... nó vẫn chưa từ bỏ hy vọng, vẫn còn muốn thử tiến hóa lần nữa!