Đại Chúa Tể

Chương 428: Dám khinh con ta




Giọng nói đùng đùng nổi giận kia vang lên khiến tất cả giật mình kinh ngạc, đặc biệt sau khi cảm thấy dao động linh lực sôi trào bất chợt trong thiên địa, thậm chí cả những thủ lĩnh, nhóm Hắc Long Chí Tôn hay cả Thái Thương viện trưởng đang nguy khốn cũng tim đập thình thịch.

Uy áp cường đại đến mức khó hiểu.

Mục Trần đang định gọi Cửu U tỉnh lại từ trong tiến hóa cũng chấn động khựng lại, bất giác quay lại ngơ ngác. Bóng dáng người nữ vừa xuất hiện kia, giống hệt hình ảnh chôn giấu bao năm trong ký ức.

- Mẹ...?

Cất tiếng trong vô thức, hắn run rẩy khí tin. Người mà đã hứa với cha sẽ tìm kiếm đưa về, thình lình lại xuất hiện trước mặt.

Bóng người mà trong bao giấc mơ hắn nhìn thấy, huyền ảo diệu kỳ, lúc này lại trở nên chân thật hơn nhiều.

Cảm giác phức tạp khó hình dung ngập tràn trong tim, nước mắt từ đâu đột ngột dâng trào.

Cùng lúc đó, Linh Khê đang giao chiến kịch liệt cũng khựng lại, trố mắt quay sang nhìn phía Mục Trần. Nhất thời đôi mắt đỏ lên, từng giọt lệ tinh khôi nhẹ nhàng rơi xuống.

- Dì Tịnh...

Trí nhớ của nàng mất đi nhiều, nhưng người kia dường như còn quan trọng hơn cả sinh mạng, từng mang nàng ra khỏi nơi luyện ngục đau khổ, cả đời của nàng không thể xóa nhòa.

Liễu Ám thấy Linh Khê dừng lại, thở phào cảm thấy may mắn. Lúc này nàng ta tâm tình bất định, chính là cơ hội tốt nhất để hạ thủ, nhưng hắn nghĩ giữa hai người cũng không có ân oán, mà ước định với Long Ma Cung cũng chỉ là ngăn cản nàng lại, thế thì cũng không nhất thiết phải bán mạng cho bọn họ.

Liễu Ám cũng nghiêng qua nhìn người nữ chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, trái tim cũng cảm thấy kinh sợ khó hiểu. Dường như người kia chẳng phải là chân thân chỉ là linh thể, cũng khiến hắn vô cùng bất an.

Cục diện lại có biến cố.

Người nữ dịu dàng vừa xuất hiện, giơ tay phẩy một cái. Cự chưởng linh lực của Phủ Hoàng Long Chí Tôn đang áp xuống nhẹ nhàng dừng lại, rồi nổ uỳnh tan biến.

Chỉ một cái phẩy tay, công kích mạnh mẽ của một vị Chí Tôn nhất phẩm hoàn toàn tan nát!

Cảnh tượng khiến cho những cường giả như Hạ Thiên Viêm cũng giật nảy người.

- Ngươi là ai?

Phủ Hoàng Long Chí Tôn hoảng hồn la hét, thần sắc chấn động. Một kích lúc nãy không phải toàn lực của lão nhưng cũng chẳng hề yếu kém, chẳng thể ngờ được nữ nhân kia lại tiện tay là phá nát. Chuyện gì thế này? Nàng ta nói cái gì mà con của nàng? Chẳng lẽ tên tiểu tử kia là hài nhi của nàng ta sao?

- Các hạ, tiểu tử thối... Mục Trần đoạt mất chí bảo của Long Ma Cung ta, nếu hắn là hài nhi của ngươi thì cứ mang đi, chúng ta không làm khó hắn, chỉ cần để lại chí bảo thôi!

Phủ Hoàng Long Chí Tôn lo lắng, nhưng vẫn ngoan cố.

Lão cũng không phải óc nho ngu xuẩn, cường giả mang lại áp lực nguy hiểm như thế, nếu trở thành địch nhân, thì kế hoạch của Long Ma Cung chắc chắn sẽ tan tành mây khói.

- Đả thương con ta, đem hết cả Long Ma Cung bồi tội còn không đủ!

Nàng ta chẳng hề quan tâm đến mấy lời của Phủ Hoàng Long, tức giận gầm lên, hắc ám vô tận từ đâu ngưng tụ vào bàn tay, cấp tốc hóa thành hắc tháp, nhìn qua không khác gì cửu cấp Phù Đồ tháp của Mục Trần. Hắc tháp nhanh chóng bành trướng, khổng lồ cao cả ngàn trượng, lơ lửng trên từng trời, phủ bóng tối tăm xuống mặt đất.

Linh khí trong thiên địa theo đó bạo động, cuồn cuộn nổi gió, hình thành quanh hắc tháp.

Phủ Hoàng Long Chí Tôn sắc mặt kịch biến, cảm giác bất an nguy hiểm tột độ xuất hiện trong lòng. Lão hét to, lập tức gọi ra pháp thân Chí Tôn cao lớn không kém, toàn thân màu vàng như kim thiết, vô kiên bất tồi.

Thiên Kim pháp thân, được Phủ Hoàng Long Chí Tôn tìm thấy trong linh lực thiên kim luyện trên mấy từng trời, dùng pháp thân thần thuật rèn luyện tạo thành. Dù Thiên Kim pháp thân chưa được xếp vào danh hào 99 pháp thân Chí Tôn, nhưng cũng thuộc hàng mạnh mẽ thượng thừa. Phủ Hoàng Long Chí Tôn nhờ vào nó, với thực lực nhất phẩm đã có thể đánh ngang tay với một vài Chí Tôn nhị phẩm.

Tình hình hiện tại lão không còn đùa giỡn được nữa, lập tới dùng đến bản lĩnh cao cường nhất của mình.

"Rầm!"

Nhưng hắc tháp chọc trời kia nào có sợ gì, nó đã nhanh chóng đè xuống, hắc ám vô biên như cái động xoay tròn, phủ kién lấy Thiên Kim pháp thân của lão.

"Grààààooooo!"

Vô số những âm thanh cuồng long gào thét vang động, dọa cho đám cường giả co giò chạy trốn. Cả trăm con kim long từ hắc tháp bay ra, rồi hóa thành những ngọn lửa kim sắc chui lại vào trong tháp, thế lửa hừng hực luyện hóa pháp thân kim thiết kia.

Phủ Hoàng Long Chí Tôn kinh hãi hoảng sợ nhận thấy, Thiên Kim pháp thân của hắn đang bị tan chảy với một tốc độ chóng mặt.

"Uỳnh! Uỳnh!"

Hoảng sợ, lão vội điều khiển Thiên Kim pháp thân điên cuồng đập vào vách tháp, thế nhưng công kích hung hãn của nó chẳng hề làm cho hắc tháp rung chuyển chút nào, hoàn toàn ở một đẳng cấp khác biệt với hắc tháp do Mục Trần gọi ra.

"Phừng phừng!"

Kim hỏa bùng cháy, Thiên Kim pháp thân cấp tốc bị luyện hóa, chỉ chốc lát đã hoàn toàn tan biến, và rồi để lộ ra chân thân Phủ Hoàng Long Chí Tôn trước ngọn lửa hung hãn.

Kim hỏa uốn lượn, hóa trở lại thành cả trăm con kim long dữ tợn, hằm hè nhe nanh nhìn xuống Phủ Hoàng Long Chí Tôn. Ngay lập tức, cả đàn kim long ào ào lao xuống.

"Aaaaaaaaaa!"

Phủ Hoàng Long Chí Tôn gào lên hoảng sợ, linh lực ngập tràn bộc phát, đủ mọi công kích cường đại của lão đánh ra liên hồi, hoàn toàn không còn kịp suy nghĩ phải dùng cái gì cho thích hợp. Đối diện với những công kích liên miên của lão, những con kim long to lớn chẳng mấy tránh né, công kích vừa chạm đến chúng nó lập tức bị kim hỏa đốt cháy sạch sẽ.

"Áááááá"!

Tiếng la thảm thiết thê lương, Phủ Hoàng Long Chí Tôn bị kim hỏa liếm vào, da thịt mạnh mẽ nhanh chóng bốc cháy.

Hạ Thiên Viêm toát mồ hôi nhìn cảnh Phủ Hoàng Long Chí Tôn giãy giụa trong ngọn lửa kim sắc. Sức mạnh gì thế này? Sao có thế bá đạo tuyệt luân đến thế? Chẳng những phá tan pháp thân Chí Tôn, mà cả bản thể cũng đang bị đốt tan nát không còn manh giáp.

Phủ Hoàng Long Chí Tôn la thảm càng lúc càng yếu, dường như sắp chịu hết xiết.

- Các hạ xin dừng tay, có chỗ nào đắc tội Long Ma Cung xin nhận lỗi, mong hãy buông tha cho Phủ Hoàng Long!

Một tiếng hét lớn vang lên, Hắc Long Chí Tôn cấp tốc lao qua. Thái Thương viện trưởng đang bị luyện hóa đã sắp chịu hết nổi, không ngờ tự dưng lại chui đâu ra một sát tinh đáng sợ, chỉ chốc lát đã sắp giết chết Phủ Hoàng Long.

Nhưng nàng ta chẳng hề có dấu hiệu dừng tay, ngọn lửa kim sắc tiếp tục đốt cháy, tiếng la hét của Phủ Hoàng Long Chí Tôn càng lúc càng yếu.

- Khinh người quá đáng!

Hắc Long Chí Tôn nổi giận gào lên, dốc hết tốc lực xuất hiện ngay trước mặt người nữ kia, chưởng kình đánh ra, thiên địa u ám, cả trăm hư ảnh ma long tuôn ra cuồn cuộn.

Không hổ là Chí Tôn ngũ phẩm, Hắc Long Chí Tôn vừa ra tay, công kích vượt xa Phủ Hoàng Long Chí Tôn.

Trong ánh lửa bập bùng, một bàn tay thon thả vung ra, không mang theo dao động linh lực cuồng bạo, nhẹ nhàng chống cự lại chưởng kình cuồng bạo của Hắc Long Chí Tôn.

"Bùm!"

Hai chưởng chạm chạm nhau, sấm rung chớp giật, không gian cả vạn trượng xung quanh hai người theo một tiếng nổ kinh thiên mà sụp đổ, tạo thành một vùng chân không.

"Đùng!"

Thêm một tiếng nổ nữa, dư kình đáng sợ đánh bay Hắc Long Chí Tôn cả ngàn thước, khó khăn lắm mới giữ vững thân hình, sắc mặt kinh hãi kịch biến.

Tất cả mọi người đều yên lặng.

Ai nấy cảm giác da thịt mình run lên như cầy sấy. Nữ nhân đáng sợ kia từ đâu ra, tại sao lại mạnh đến như vậy?

"Aaa!"

Tiếng la yếu ớt vang lên, mọi người giật mình nhìn qua, Phủ Hoàng Long Chí Tôn đã hoàn toàn tan biến, thân thể nổ uỳnh một tiếng, nhưng máu thịt linh khí cũng chẳng kịp bắn ra lung tung đã bị ngọn kim hỏa đốt cháy thành hư vô.

Ngọn kim hỏa nhanh chóng tắt đi, bên trong tháp hoàn toàn trống không.

Phủ Hoàng Long Chí Tôn, một vị Chí Tôn nhất phẩm, đã vẫn lạc nhanh chóng mà không còn lại một mảnh da thịt!

Hạ Thiên Viêm, Tây Cực Chí Tôn và vô số những thủ lĩnh các thế lực trên Bắc Thương đại lục, tất cả sững sờ khẽ nuốt một ngụm nước miếng, mặt mày tái mét xanh xao, ánh mắt cực kỳ sợ hãi.

Bản lĩnh thật cao cường!

Hào quang nhẹ nhàng tắt đi, người nữ dịu dàng kia lại xuất hiện trong sự kinh hãi tột độ của tất cả.

Nàng nhìn về hướng Hắc Long Chí Tôn đằng xa, cất giọng lạnh băng.

- Dám khinh con ta, ta khinh các ngươi, thì sao?