Đại Chúa Tể

Chương 282: Một chiêu




- Chấp nhận?

Lão nhân đầu trọc trợn mắt đục nhìn Mục Trần.

- Vâng!

Mục Trần gật mạnh đầu xác nhận, mỉm cười:

- Tuy rằng nguy hiểm, nhưng tiền bối dĩ nhiên không thể một chiêu đánh chết ta mà...

- Bị giết thì không, nhiều lắm chỉ nằm vài tháng mà thôi.

Lão xoa xoa cái đầu trọc lóc của mình, cười khì khì nguy hiểm.

Mục Trần cũng nhe răng cười, bất đắc dĩ thở ra, bất kể ra sao cũng đã đáp ứng rồi, núi đao biển lửa cũng phải cố mà vượt ải thôi.

- Ngươi chịu được à?

Cửu U Tước hỏi nhỏ, ánh mắt lo lắng.

- Cứ thử xem đi.

Mục Trần cũng không chắc ăn lắm, lão đầu trọc thần bí kia tuyệt đối là cường giả khủng bố nhất mà hắn gặp, có lẽ còn cường hoành hơn cả Bạch Long Chí Tôn.

- Để ta thầm giúp ngươi một tay.

Cửu U Tước nói với Mục Trần trong lòng, dù sao Mục Trần cũng vì giúp nó luyện chế Thiên Lôi châu mới phải đối diện việc này.

Mục Trần nghe vậy cũng không nói gì, lão đầu trọc thì cứ cười cười, vung tay lên bắn ra một luồng sáng bao phủ Cửu U Tước, mặc cho nó giãy giụa điên cuồng cũng không thoát được.

- Tiểu Cửu U, cứ làm khán giả đứng một bên xem đi.

Lão cười tủm tìm.

Cửu U Tước giãy giụa hồi lâu không kết quả gì chỉ căm tức nhìn lão đầu trọc hằn học nói:

- Hắn có chuyện gì thì ta sẽ không tha cho ngươi, bây giờ đánh không lại ngươi nhưng về sau sẽ vượt qua ngươi.

Lão nhân đầu trọc cười nói:

- Tiểu Cửu U, ngươi còn một con đường dài lắm, dù cho có tiến hóa thành công trở thành thần thú cũng chỉ miễn cưỡng xem như tiến thêm một bước mà thôi, còn chưa chân chính thành cường giả. Nhóc con chuẩn bị tốt chưa?

Lão quay sang hỏi Mục Trần.

Mục Trần hít sâu một hơi, lắc mình lui gấp một khoảng xa, lơ lửng trên không trung trầm giọng nói:

- Tiền bối chỉ giáo!

Linh lực hùng hồn trong cơ thể tuôn ra, hắc viêm thiêu đốt theo linh lực như một cột khói đen bốc cao, thẳng lên trời xanh, phạm vi trăm dặm hoàn toàn có thể nhìn rõ.

- Dung hợp cả linh lực Cửu U Hỏa sao?

Lão nhân đầu trọc nhìn chằm chằm vào linh lực hắc viêm trên người Mục Trần, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc.

Lão vung tay lên, bàn tay múa may gì đấy, rồi siết chặt lại.

"Ầm!"

Uy áp khủng khiếp bùng lên, ngay cả không gian tầng 8 này cũng dường như đang run rẩy trước khí thế khủng bố ấy.

"Ầm ầm ầm!"

Con sông sét chảy ngang bình nguyên kia đột nhiên trở nên cuồng bạo, rồi như ngân long chồm lên lao tới, uốn lượng xoay vần trên không gian phía trên lão nhân.

Mục Trần biến sắc, trong lòng rung động cực kỳ. Dòng sông sét chứa đựng lôi đình lục cực kỳ khủng bố, thừa đủ nghiền nát cả một ngọn núi, nhưng lại bị lão nhân kia dễ dàng điều khiển, thực lực như vậy thật khó nói.

"Ầm!"

Lão vung tay lên, dòng sông sét xông lên trời cao, âm thanh sét nổ đùng đùng vang khắp nơi, lôi tương như lôi long mang theo khí thế càn quét đổ xuống Mục Trần.

Mục Trần kinh hãi nhìn dòng sông sét bạo dũng lao xuống, hắn nhận thấy rõ không gian quanh người như đang bị phong tỏa.

Căn bản là không cách nào trốn khỏi công kích này.

Lão trọc kia không hề có ý tứ nương tay gì cả.

Mục Trần cắn chặt răng, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, ánh mắt hung hãn. Đã không thể trốn thì xông lên thôi!

"Bùm!"

Linh lực cường hoành không hề lưu lại tận lực dốc ra, hắn đột nhiên xếp bằng ngồi trên không, hai bàn tay biến đổi ấn pháp liên tục nhanh như điện xẹt.

"Chíu chíu!"

Những ngôn từ cổ xưa ngân nga trong không gian, hắc ám ngưng tụ thành một tòa cửu cấp Phù Đồ tháp to lớn hiện ra, bao phủ lấy Mục Trần.

Trong những tuyệt kỹ Mục Trần có, cửu cấp Phù Đồ tháp có lực phòng ngự kinh người nhất, trước mắt muốn chống đỡ công kích khủng bố kia, chỉ có thể dựa vào nó đối địch mà thôi.

- Đây là...

Lão nhân đầu trọc ngẩn ra, nhìn vào Phù Đồ tháp to lớn, chân mày hơi nhí, ánh mắt đục ra vẻ suy tư.

"Ầm!"

Dòng sông sét không vì sự xuất hiện của cửu cấp Phù Đồ tháp mà ngừng lại, lôi tương dâng lên hạ xuống hung hăng bắn phá Phù Đồ tháp.

"Bang!"

Đối mặt trùng kích đáng sợ, tòa Phù Đồ tháp lập tức run rẩy. Lôi tương chạm vào lướt qua, lớp ngoài Phù Đồ tháp tức khắc bị rạn nứt.

Công kích của lão nhân đầu trọc kia quá đáng sợ.

Được bao phủ trong cửu cấp Phù Đồ tháp, Mục Trần biến sắc tái mặt, không ngờ phòng ngự mạnh nhất của hắn trước mặt công kích kia chỉ như tờ giấy mỏng, yếu ớt vô cùng.

Ngẩng lên nhìn những vết nút lan tràn trên thân tháp, lôi tương xuyên qua lan vào trong tháp, rơi xuống dưới, vang lên những tiếng sấm ầm ầm ngay chính bên trong Phù Đồ tháp.

Cửu cấp Phù Đồ tháp sắp tan tành.

Cửu cấp Phù Đồ tháp mà tiêu, vậy thì Mục Trần sẽ hoàn toàn phải lộ diện đối mặt với lôi tương, mà với cơ thể hắn hiện tại hoàn toàn không có khả năng chịu nổi trùng kích như thế.

Chẳng lẽ vậy là xong rồi sao?

Mục Trần cắn răng tóe máu, đôi mắt đen đầy vẻ không cam chịu. Không tiếp nổi công kích này, vậy so ra hắn kém Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông sao?

Nếu cả bọn họ cũng kém, thì hắn dựa vào cái gì mà ở cùng Lạc Li, dựa vào cái gì mà cường giả cái thế, dựa vào cái gì bảo vệ nàng?

"Ầm ầm!"

Cửu cấp Phù Đồ tháp tầng tầng vỡ tan, sụp đổ tan tành, lôi quang xuyên qua tháp chiếu vào thân thể thiếu niên có vẻ cực kỳ đơn độc.

Lại thêm một tầng bị phá vỡ, hắn vẫn đang ngẩng nhìn, ánh mắt kiên nghị không hề lay động.

"Aaaaaaaaaaa!"

Hắn siết chặt hai tay, mắt tóe máu, hét lên không cam.

Tiếng gào thét của hắn quanh quẩn vang vọng trong cửu cấp Phù Đồ tháp sắp phải tan nát hoàn toàn, tâm tình không cam chịu ảnh hưởng đến Phù Đồ tháp.

Nó đột nhiên run lên, dường như đang cộng hưởng với tiếng thét của Mục Trần, có vẻ có gì đó vừa được kích hoạt.

Trên vách bên trong Phù Đồ tháp hiện lên những quang văn lấp lánh, dáng vẻ như hoa sen, khí tức mờ mịt.

Đại Phù Đồ quyết trong cơ thể Mục Trần như ngựa hoang thoát khỏi khống chế của hắn, vận chuyển điên cuồng, những đốm đen nằm sâu trong cơ thể đã lâu thình lình bộc phát xuất hiện, lóe lên những luồng hắc ám đáng sợ.

Dường như phong ấn trong người hắn lúc này đang bị lơi lỏng một chút.

Những thanh âm lạ lẫm quanh quẩn bên trong cửu cấp Phù Đồ tháp. Hắc ám phủ lấy Mục Trần, cửu cấp Phù Đồ tháp sắp tan tành đột ngộ bộc phát hào quang cổ xưa.

Hào quang hiện lên, những chỗ bị hư hỏng tan nát của Phù Đồ tháp lập tức được sửa chữa phục hồi.

Lão nhân đầu trọc đang suy nghĩ nhìn vào Phù Đồ tháp đang bị dòng sông sét công kích, dường như nôi hắc tháp có một đóa sen đen hiện lên, có chín cánh hoa, mỗi cánh như cướp đoạt tự nhiên thiên địa, huyền diệu vô cùng.

Những âm thanh cổ xưa mờ mịt vang ra trong không trung.

- Vụ này....

Lão nhân đầu trọc kinh ngạc, gương mặt giật giật, lẩm bẩm:

- Là... Thái Cổ Thần Tháp? Tiểu tử này là người của tộc Thái Cổ sao? Tộc nhân Thái Cổ tộc sao lại đến đây....?

Mắt lóe lên, dường như lão nhân đầu trọc đang xem thấu cả Phù Đồ tháp, nhìn thấy Mục Trần ngồi xếp bằng, thân thể đầy máu, máu tươi chạy loạn đang hình thành một hoa văn Huyết Liên Hoa bên ngoài cơ thể. Đóa Huyết Liên kia cũng có chín cánh hoa.

- Thật là thú vị! Huyết thống Thái Cổ thuần khiết như thế, cha mẹ hắn là ai?

Ánh mắt lóe sáng, lôi tương đằng xa ầm ầm rơi xuống, lơ lửng cách mặt đất một khoảng. Phù Đồ tháp to lớn sau khi trải qua tiếp xúc với lôi tương cũng hóa thành hắc ám, tiêu tán.

Một bóng người máu me hiện ra, từ trên cao rớt xuống như cái bị gạo.

Lão nhân đầu trọc búng tay ra, một luồng ngân quang chui vào cơ thể Mục Trần, lão vung tay đưa Mục Trần đang hôn mê đưa vào trong dòng sông sét.

- Ngươi....

Cửu U Tước hoảng hốt, dòng sông sét kia chứa đựng lôi đình lực khủng bố, Mục Trần còn tỉnh táo cũng không dám bước vào, huống gì bây giờ đang bị hôn mê?

- Yên tâm đi, lão phu không cho hắn chết đâu, nói là thưởng cho hắn dĩ nhiên không nuốt lời.

Lão nhân đầu trọc cười nhạt, nhìn qua Cửu U Tước, song chỉ vươn ra, một cái lông chim xuất hiện, bắn vào cơ thể Cửu U Tước. Nó căn bản chẳng kịp thấy cái đó là cái gì.

- Ngươi làm gì vậy?

Cửu U Tước kinh sợ vô cùng, cái lão già này rất đáng giận.

- Lão phu dù sao cũng có chút giao tình với một lão yêu quái trong tộc Cửu U Tước của ngươi, tặng cho ngươi một món quà vậy. Thôi, đi luyện chế Thiên Lôi châu tiếp đi, đừng phá rối tiểu tử kia.

Lão nhân đầu trọc không giải thích gì nhiều, chỉ cười thản nhiên, biếng nhác chống quải trượng đứng dậy, từ tốn đi về phía xa xa.

Bước chân của lão rõ ràng rất chậm, chẳng hiểu sao chỉ mấy bước đã xuất hiện ở tít tầm mắt, rồi hoàn toàn biết mất tăm.

Cửu U Tước nhìn theo chỗ lão biến mất, chỉ đành căm hận tức tối, lo lắng nhìn vào dòng sông sét. Mục Trần đang yên tĩnh ở trong đó, rồi nó cũng chỉ còn biết phun ra hắc viêm đầy trời để trút giận vào việc luyện hóa Thiên Lôi châu.