Đại Chúa Tể

Chương 215: Linh đấu trường




Lý Huyền Thông mời chiến, tin tức ồn ào huyên náo khắp Bắc Thương linh viện, chính ngay lúc mọi người đang đứng ngồi chờ đợi câu trả lời của Mục Trần, rốt cuộc trong khu tân sinh cũng có tin tức truyền ra khiến mọi người tròn mắt kinh ngạc.

Mục Trần ứng chiến!

Nhiều người lắc đầu, kẻ thì tắc lưỡi, đứa lại gật gù. Tên Mục Trần cũng gan to quyến đoạn thật, mà cũng không rõ là dũng khí hay là lỗ mãng....

Mục Trần đáp ứng, kẻ thì cười khẩy châm chọc, có người than thở giùm, vài kẻ lại tò mò, vị đệ nhất tân sinh Mục Trần này chắc chắn không phải kẻ ngu, nếu đã có gan ứng chiến, có lẽ cũng bản lĩnh đối phó, chỉ không biết thủ đoạn của hắn có thể địch lại sự lợi hại của Lý Huyền Thông hay không.

Dù thế nào thì chuyện này cũng tạo một tiếng vang cực lớn trong Bắc Thương linh viện, vô số đệ tử vốn đang miệt mài tu luyện trong các Tụ Linh trận, các tầng Lôi vực nghe đến chuyện này liền dứt khoát tạm dừng tu luyện để đi xem trận tỷ thí hấp dẫn người ta nhất trong vòng nửa năm nay.

Hai ngày nhanh chóng trôi qua, Mục Trần vẫn luôn ở lại tiểu lâu để tu luyện, ngay cả thành viên Lạc Thần hội cũng không thấy được hắn, có lẽ đang chuẩn bị tốt trạng thái cho trận chiến kinh động Bắc Thương linh viện sắp tới.

Chu Linh tuy cũng có lo lắng, nhưng cũng không quấy rầy Mục Trần. Đã ứng chiến thì không còn cơ hội thay đổi nữa, trận chiến này đã không còn tránh được.

Nếu đã thế vậy thì tận tình để cho Mục Trần chuẩn bị tốt một chút.

Bọn họ không hy vọng Mục Trần có thể đánh bại Lý Huyền Thông, vì chuyện đó quá mức vớ vẩn hoang tưởng. Lý Huyền Thông không phải là Dương Hoằng, đường đường là cường giả nổi bật tu luyện nhiều năm ở Bắc Thương linh viện, một thân thực lực đã ở Hóa Thiên cảnh từ lâu, cách biệt với Dung Thiên cảnh không chỉ đơn giản là giai bậc cảnh giới. Dù cho Mục Trần có nhiều thủ đoạn đấy, nhưng chênh lệch quá xa như thế làm sao mà bù lại...

Trên mái của tiểu lâu, Mục Trần yên tĩnh ngồi đó, ngẩng lên nhìn sao trời vô tân, thần sắc an nhiên bình thản, chẳng tỏ ra lo lắng chút nào.

- Còn chưa nghỉ ngơi à?

Một mùi hương nhẹ thoang thoảng bay tới, giọng nói trìu mến của Lạc Li vang lên, Mục Trần quay lại nhìn. Người con gái vừa mới tắm gội, áo quần đen như nhưng, tóc dài xõa ra còn mang theo hơi nước, dung nhan tinh xảo ngay cả ánh trăng cũng phải kém cạnh.

Mục Trần cười gật đầu.

Lạc Li nhẹ nhàng bước tới gần, tỏ vẻ hơi áy náy:

- Dường như ta đem phiền phức đến cho ngươi.

Cả hai ngày Mục Trần vẫn chú tâm tu luyện, nói chuyện cũng hiếm, Lạc Li dĩ nhiên thấy được Lý Huyền Thông đã tạo ra áp lực như thế nào với Mục Trần.

Mục Trần nhướng mày, ánh mắt tỏ vẻ hờn mát không vui, vươn tay choàng qua cái eo thon thả kéo nàng vào lòng, nhân tiện vỗ một cái vào cái mông tròn bên dưới lớp váy đen:

- Sau này còn nói như thế nữa, ta đánh cho tét mông.

Lạc Li nhất thời mặt đỏ lựng, nàng xấu hổ trừng mắt liếc Mục Trần.

- Trên thế giới này, thiên nga nào có dễ ăn thịt như vậy? Huống gì trong lòng ta đây còn là nữ hoàng của thiên nga.

Mục Trần mỉm cười, chân thành nói:

- Lạc Li, ta thích nàng, ta có thể vì nàng mà đối diện mọi phiền toái, phá tan hết chúng nó. Ta không từ chối chiến thư của Lý Huyền Thông, vì ta biết đó chỉ mới là trận đầu mà thôi, chuyện này về sau còn sẽ xuất hiện nhiều hơn. Nhưng ta nói cho nàng biết, bất cứ ai gây khó dễ khiến chúng ta không thể bên nhau, ta đều sẽ nghiền nát bọn họ.

- Có vợ yêu xuất sắc thế này, nếu ta làm mất thì tìm lại đâu ra? Ta còn đang mong sau này dẫn nàng về Bắc Linh cảnh, để cho phụ thân ta xem mặt con dâu đó. Ta phải cho cha biết, mắt xanh của ta là đỉnh cao.

Nghe Mục Trần thủ thỉ tâm tình, Lạc Li khẽ mỉm cười dịu dàng, nhưng rồi lại đỏ mặt lên, sẳng giọng:

- Ta không về với ngươi đâu.

- Đến lúc đó không do nàng quyết định rồi.

Mục Trần nhếch miệng cười, tỏ vẻ như chú thỏ đã nằm trong miệng sói.

Lạc Li trừng mắt, tư thái nữ nhi kiều mỵ dị thường, so với vẻ lãnh ngạo lạnh lùng thường ngày thật khác quá xa, khiến cho Mục Trần cũng cảm thấy nao nao, đôi mắt toát lên vẻ gì đó nóng rực bất giác làm cho Lạc Li hơi bất an.

Lạc Li nhẹ nhàng lắc mình, nhưng cái eo thon vẫn không thoát khỏi bàn tay của hắn, lại còn bị ghì chặt hơn nữa. Rồi nàng nhìn thấy hắn cúi đầu xuống, hơi thở dồn dập phả vào gương mặt xinh tươi của nàng.

Dương như biết rõ ý đồ đen tối của Mục Trần, gương mặt nàng càng thêm đỏ như gấc, nhưng lại cắn răng nhắm mắt....

Thôi kệ, ngày mai hắn chiến đấu rồi, xem như cổ vũ hắn một chút.

Trái tim đập liên hồi, đôi môi của Mục Trần nhẹ nhàng chạm vào cánh môi xinh đỏ mọng, tham lam chiếm lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn.

Lạc Li cứng người, lát sau cũng thả lỏng một chút, đôi tay ngọc bất giác ôm lấy cổ Mục Trần, hơi ngửa đầu ra đón nhận lấy nụ hôn ấy.

Ánh trăng chiếu rọi xuống, một lát sau cả hai mới rời nhau ra.

Mục Trần nhìn vào đôi mắt đẹp mê ly mang theo vẻ kiều mỵ động lòng người, liếm môi định hôn lại một lần nữa.

- Lưu manh!

Lạc Li cũng tỉnh táo lại, xấu hổ trước hành động lớn mật vừa rồi, gương mặt đỏ cũng nóng rực, xấu hổ huých vào bụng hắn một quyền, vận chuyển linh lực giãy ra khỏi tay hắn, cấp tốc biến về phòng.

Mục Trần thấy cô gái xấu hổ bỏ chạy, hắn cũng mỉm cười thở ra một hơi, ánh mắt lóe tinh quang, chiến ý dũng mãnh thiêu đốt.

Lý Huyền Thông, tiếp theo đến lượt chúng ta đấu một trận!

Hôm sau, khi tia nắng đầu tiên xuyên phá màn đêm u tối, chiếu rọi vào địa vực Bắc Thương linh viện mênh mông gợi lên sức sống mãnh liệt tràn trề.

"Véo! Véo!"

Trên không trung, vô số tiếng xé gió vang lên liên hồi không ngớt, tất cả đều hướng về đấu trường của Bắc Thương linh viện.

Đó là nơi tỷ thí luận bàn chính thức chuyên biệt trong Bắc Thương linh viện, ngày thường cũng không ít đệ tử tranh đấu với nhau, dùng thực chiến để tăng cường chiến lực bản thân.

Trận chiến kinh động hai ngày nay cũng sẽ được tổ chức ở đó.

Đấu trường hôm nay cực kỳ náo nhiệt, người đông đúc không kể xiết. Trung tâm của biển người vô số đó, có một lôi đài mênh mông ước chừng vài nghìn trượng, dư đủ cho một trận đấu đặc sắc bùng nổ.

- Lần tỷ thí này xem như hấp dẫn nhất năm nay nhỉ?

- Còn gì nữa, ngươi ngó bên kia kìa, ngay cả ấy vị đứng đầu Thiên bảng, đệ tam Tô Huyên, đệ tứ Hạc Yêu, đệ ngũ Từ Hoang cũng có mặt ở đây. Muốn họ xuất hiện một lượt như thế, cũng chỉ có lý do là Lý Huyền Thông mà thôi.

- Hé hé, còn thiếu tên yêu quái kinh hoàng nhất linh viện đâu rồi?

- Gì... ngươi nói Trầm Thương Sinh à? Cái người kia quả là nghịch thiên, ta nghĩ vị trí của hắn chẳng ai lay chuyển được, Lý Huyền Thông cũng không thể.

- Đúng, không thấy hắn xuất hiện ở Bắc Thương linh viện, tầm mắt của hắn đã phóng ra Bắc Thương đại lục rồi, đâu chỉ hạn hẹp ở linh viện này.

- Chẳng biết tới năm nào tháng nào ta mới đạt tới trình độ đó a...

Vài người tỏ ra ganh tị. Những ai là đệ tử linh viện này đều là những nhân tài thiên phú nổi bật, thế nhưng đối diện người nọ, bọn họ chỉ có một cảm giác khâm phục vô cùng.

Tô Linh Nhi ngồi cạnh Tô Huyên ở một chỗ trên khán đài, hai bông hoa xinh đẹp và dịu dàng cùng một chỗ khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.

Cách Tô Huyên không xa, một nam tử bề ngoài yêu dị, gương mặt có chút tà khí không ít lần trộm nhìn qua hai cô gái.

Chính là vị đệ tứ Hạc Yêu, danh tiếng cũng không kém hơn Lý Huyền Thông bao nhiêu.

Cách một khoảng nữa là Từ Hoang đang nhắm mắt dưỡng thần, Từ Thanh Thanh đứng bên cạnh nhưng đang rất hưng phấn, háo hức muốn thấy cảnh tượng Mục Trần thảm bại.

Đột nhiên một bóng người bay đến từ xa đã thu hút sự chú ý của mọi người trong đấu trường, hắn đứng trên không turng, hay tay chắp sau lưng.

- Lý Huyền Thông đến kìa!

Nhìn thấy người vừa hiện thân, không ít người thốt lên nhận ra một trong hai nhân vật chính của trận đấu hôm nay.

Tô Huyên, Hạc Yêu, Từ Hoang cũng nhìn qua chỗ Lý Huyền Thông. Người có thể khiến họ chú ý ở đây, có lẽ cũng chỉ có hắn.

Lý Huyền Thông hiện thân, hai mắt vẫn khép hờ, không nói không rằng.

Những tiếng huyên náo vẫn không giảm bớt.

Đến một lát sau, thêm vài tiếng xé gió vang lên, vài bóng người từ xa đang bay thẳng đến lôi đài, nhưng đa số chỉ dừng ở bên ngoài, còn có một kẻ vẫn bay thẳng vào trong dưới ánh mắt chú ý của vô số khán giả.

Bóng thiếu niên vào trong sân, ngẩng lên nhìn người đối diện, ôm quyền cười khách khí, giọng nói không chút sợ hãi.

- Học trưởng Lý Huyền Thông, Mục Trần đến ứng chiến!

Lời nói xong, khán đài liền trở nên sôi trào.