Đại Chúa Tể

Chương 1495: Trấn áp




Không gian trước mặt vỡ tan tành, thân ảnh ám kim từ trong đó vọt ra, ánh mắt của Mục Trần cùng với cặp mắt ám kim không chút tình cảm kia đụng nhau trong khoảnh khắc, khuôn mặt tuấn dật cũng trở nên cực kỳ âm trầm.

Mặc dù đã sớm có phòng bị, nhưng chiêu này của ma ha u hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của hắn, người này, lại có thể chuyển dời vị trí của thân ảnh ám kim này tới gần chỗ hắn.

Như thế, ma ha u thoát khỏi sự phong tỏa của thân ảnh ám kim, nhưng hắn thì lại dính vào.

Tất cả tâm tình thoáng qua trong lòng, chỉ trong chớp mắt, cánh phượng sau lưng Mục Trần đột nhiên vỗ mạnh, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh điên cuồng rút lui...

Thân ảnh ám kim trực tiếp khóa lấy Mục Trần gần nhất, hóa thành ánh sáng ám kim bắn tới, từng đạo tàn ảnh không ngừng xé nát, nhanh chóng tới gần.

Mục Trần thúc giục tốc độ tới mức tận cùng, mấy lần đổi hướng, nhưng vẫn không cách nào cắt đuôi thân ảnh ám kim, lúc này sắc mặt càng âm trầm hơn.

ở nơi xa, ma ha u lạnh lẽo nhìn Mục Trần bị thân ảnh ám kim đuổi chật vật thục mạng, khóe miệng cũng hiện lên nụ cười lạnh như băng.

soạt!

Trong thiên địa mênh mông, Mục Trần hóa thành một quang ảnh phi nhanh, dù áp bách truyền tới từ phía sau càng lúc càng gần, nhưng thần sắc của hắn lúc này cũng trở nên bình tĩnh.

Hai mắt hắn hơi lóe lên, ánh mắt thi thoảng quét qua phương thiên địa cổ xưa này, sâu trong ánh mắt có vẻ trầm tư.

dựa theo tốc độ của thân ảnh ám kim này, có lẽ nhiều lắm là mấy chục hơi thở nữa, hắn cũng sẽ bị đuổi kịp, mà bằng sức mạnh kinh khủng của nó, bất kể hắn có thi triển thủ đoạn nào đi nữa, cũng không thể chống đỡ.

bởi vì thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của hắn cũng là Bất Hủ Kim Liên, nói về sức phòng ngự thì cũng không mạnh hơn bao nhiêu so với bất hủ kim liên của thác bạt thương, thể mà thác bạt thương cũng bị nó xé rách bất hủ kim liên mạt sát, đổi lại lả hắn, có lẽ kết cục cũng tương tự.

Cục diện như này, đánh không lại, chạy không thoát, cho nên, hắn đã tiến vào một cái tử lộ.

Nếu là người thường, lúc này sợ rằng đã sớm kinh hoảng thất thố, nhưng trải qua những năm qua, Mục Trần đã sớm rèn luyện tâm trí cứng cỏi, hắn biết, thời điểm này, càng kinh hoảng thì càng không thể tìm được đường sống từ trong tử lộ.

"làm sao bây giờ?"

lúc này ngay cả máu huyết trong cơ thề Mục Trần cũng chảy nhanh, hắn ngưng mắt nhìn mảnh thiên địa này, trong mắt thoáng hiện vẻ điên cuồng.

Hống!

ở phía sau, tiếng gầm nhẹ truyền tới, một cỗ uy áp đáng sợ bao phủ tới, khiến cả thân thể hắn run lên, khóe mắt hắn lướt qua một lượt, liền thấy thân ảnh ám kim này đã gần trong gang tấc, bàn tay ám kim sáng bóng hung hăng chộp về phía hắn.

giờ khắc này, đã không còn đường để trốn.

ở nơi xa, ma ha u thấy cảnh này, trong mắt cũng hiện lên ý rét lạnh, xem lần này ngươi làm sao nhảy nhót!

Khí tức tử vong ập vào mặt, lúc này đột nhiên Mục Trần 2 tay kết ấn, nhất thời Bất Hủ Kim Thân to lớn xuất hiện phía sau hắn, mà thân ảnh ám kim thấy vậy thì vẻ tham lam trong mắt ngày càng đậm.

Mục Trần lúc này cũng lạl không chạy trốn nữa, hắn quay đầu, 2 mắt đen nhánh lạnh như băng nhìn chằm chằm vào thân ảnh ám kim vọt tới, chớp mắt sau đó, hai tay đột nhiên kết ấn, thanh âm trầm thấp từ trong miệng chậm rãi truyền ra.

"bạo!"

Trong khoảnh khắc thanh âm phát ra, chĩ thấy trên thân thể Bất Hủ Kim Thân xuất hiện vô số vết nứt, tiếp sau đó, bên trong Bất Hủ Kim Thân tựa như có một vầng mặt trời tử kim nờ rộ, ức vạn tia sáng bộc phát ra.

uỳnh!

Thanh âm kinh thiên động địa vang lên, ánh sáng tử kim như tràn ngập toàn bộ thế giới, sóng trùng kích hủy diệt không cách nào hình dung quét ngược ra, nơi nó đi qua, hết thảy đều bị hủy diệt triệt để.

Thậm chí ngay cả thân ảnh ám kim đang đánh về phía Mục Trần, cũng bị đánh bay mấy vạn trượng, phát ra tiếng gào thống khổ.

"Tự bạo Bất Hủ Kim Thân"

diệp kình thấy cảnh này, sắc mặt cũng không kìm được biến đổi, không ngờ Mục Trần quả quyết tàn nhẫn như vậy, thậm chí ngay cả Bất Hủ Kim Thân cũng dám tự bạo, phải biết, đây là chân chính tự bạo bất hủ bản nguyên, cũng có nghĩa là từ nay về sau, Mục Trần cũng không thể nào ngưng luyện ra Bất Hủ Kim Thân được nữa, trừ khi hắn tu luyện lại một lần nữa.

"Tên này". Ma Ha u cũng có chút kinh ngạc đối với sự quyết đoán của Mục Trần, hai mắt híp lại, hắn vốn tưởng lần này Mục Trần phải chết không nghi ngờ, không ngờ rằng Mục Trần lại tự bạo Bất Hủ Kim Thân tránh thoát.

Có điều, chợt hắn cũng không suy nghĩ nhiều thêm nữa, tự bạo Bất Hủ Kim Thân, coi như Mục Trần giữ được mạng, nhưng cũng chắc chắn trọng thương, đã không đáng để lo.

Kế tiếp, chỉ cần đợi lúc diệp kình bị giải quyết, là hắn có thể xuất thủ.

Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười âm lãnh, bàn tay trong tay áo nắm chặt, một lá bùa cổ xưa xuất hiện trong tay, trong đó mơ hồ có dao động cực kỳ kinh khủng tản ra.

vì vạn cổ bất hủ thân, ma ha cổ tộc bọn họ đã sớm chuẩn bị hết thảy, mặc dù cục diện trước mắt có chút vượt quá kiểm soát, nhưng hắn cũng không phải lả không có thủ đoạn đối phó...

Đương nhiên, trước đó hắn nhất định phải thanh trừ tẩt cả những người khác.

"Trần nhi"

Ngoài vạn cổ tháp, khi thanh diên tịnh thấy Mục Trần tự bạo Bất Hủ Kim Thân, sắc mặt nhất thời tái nhợt, chớp mắt sau đó, một cỗ linh lực phong bạo kinh khủng tới cực điểm từ trong cơ thể nàng bộc phát ra, toàn bộ thiên địa đều chấn động.

Thanh diên tịnh vẻ mặt băng hàn, đôi mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng cả hư không, chỉ thấy thân thể nàng vừa động, liền hóa thành quang ảnh bắn thẳng về phía vạn cổ tháp.

"Thanh diên tịnh, ngươi càn rỡ!"

Ma ha thiên thấy vậy, nhất thời gầm lên một tiếng, thân hình trực tiếp xuất hiện ngoài vạn cổ tháp, linh lực phong bạo kinh khủng quét ngang thiên dịa, thánh phẩm chi uy bao phủ ra.

"Cút ngay cho ta!"

Thanh diên tịnh 2 mắt hàm sát, bàn tay đột nhiên kết ẩn, nhất thời một tòa linh trận to lớn từ trên trời giáng xuống, tựa như một mảnh thế giới phủ xuống, trực tiếp chụp lấy ma ha thiên vào trong.

Đây là một mảnh thế giới nham tương, nham tương màu trắng, nhiệt độ kinh khủng đủ để đốt tiên phẩm thiên chí tôn thành hư vô, nham tương cự long gầm thét, điên cuồng lao ra, từng con một xông về phía Ma Ha Thiên đứng giữa không trung.

Ma Ha Thiên thấy vậy, ánh mắt trầm xuống, tay áo vung lên, trong tay áo có 2 cỗ hắc bạch khí cuồn cuộn ra, hắc bạch khí vòng quanh thân, mỗi khi nham tương cự long vọt tới đều sẽ bị hắc bạch khí đánh vỡ.

"Thanh diên tịnh, ngươi điên rồi phải không? Muốn khai chiến với Ma Ha Cổ tộc ta tại đây sao?". Ma Ha Thiên lạnh lùng nói.

"Ma Ha u kia chơi khăm con ta, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua?!". Thanh âm phẫn nộ của thanh diên tịnh vang vọng toàn bộ thế giới.

Ma ha thiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Trong vạn cổ tháp vốn là dựa vào thủ đoạn mỗi bên, đây chỉ có thể trách Mục Trần kia tự thân không cẩn thận, không thể trách người khác, ngươi làm như vậy cũng không khỏi vứt thể diện của Phù Đồ cổ tộc đi?"

"Nói hươu nói vượn". Thanh diên tịnh cười lạnh một tiếng, trực tiếp thúc giục hơn vạn con nham tương cự long gầm thét, nhìn chằm chằm ma ha thiên.

Ma Ha Thiên đôi mắt hơi trầm xuống, thanh âm trầm thấp nói: "Hiện giờ Vạn Cổ Tháp xảy ra vấn đề, ngươi thật sự cho rằng đây là lúc đánh nhau sao? con trai ngươi chẳng qua là tự bạo Bất Hủ Kim Thân, cũng không có chết, chờ tới lúc ma ha u giải quyết xong thân ảnh ám kim kia, hắn tự nhiên không có chuyện gì"

"Nếu ma ha u cũng không giải quyết được, con trai ngươi cũng phải chết trong đó, chúng ta ai cũng không cứu được!"

Ma ha thiên vừa nói ra, thanh diên tịnh cũng hơi khựng lại, ánh mắt nàng biến ảo, cuối cùng quay lại vẻ lạnh như băng, ban tay khẽ động, thế giới nham tương kia liền hư vô tiêu tán đi.

"Nếu con ta có chuyện gì, dù là khai chiến với ma ha cổ tộc các ngươi, ta cũng không tiếc". Thanh diên tịnh thanh âm lạnh như băng, nói, sau đó thân hình vừa động, trở về chỗ cũ.

Ma Ha Thiên nhìn theo thân ảnh thanh diên tịnh, sâu trong ánh mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo, sau đó cũng lướt về đài cao.

Mà sau khi 2 vị thánh phẩm dừng tay, vô số cường giả ngoài vạn cổ tháp mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, đồng thời lau mồ hôi lạnh trên trán, giao thủ đột ngột lúc trước hiển nhiên đã dọa họ sợ không ít.

"Thanh diên tịnh này cũng thật là quá đáng"

Khi ma ha thiên trở về đài cao, những trưởng lão ma ha cổ tộc không nhịn được, nói.

Ma Ha Thiên ánh mắt hơi rủ, lạnh lùng nói: "trước tiên mặc kệ nàng, bây giờ quan trọng nhất là vạn cổ bất hủ thân, thu được về tay xong, sẽ lại tới so đo với nàng"

gió lốc càn quét thiên địa một lúc lâu, mời dần dần tiêu tán.

Mà lúc này, cả vùng đất lỗ chỗ như tổ ong, từng miệng vực mấy vạn trượng giao nhau, bắt mắt cực kì.

giữa không trung, thân ảnh Mục Trần đã biến mất đi, có điều ma ha u cùng diệp kình cũng không có tâm tư chú ý điều này, bởi vì bọn họ đã thấy, thân ảnh ám kim kia một lần nữa vọt về phía bọn họ.

Lúc trước Mục Trần tự bạo bẩt hủ kim thân, bất hủ bản nguyên cũng vì tự bạo mà tán lạc, làm cho thân ảnh ám kim kia cũng không lấy được chút nào, cho nên, hiện giờ nóng nảy xông về phía 2 người ma ha u.

2 người thấy vậy, cũng không chút do dự quay đầu bỏ chạy.

Nhất thời, trong thiên địa này lại là một vòng đuổi giết sinh tử.

Trong lúc tiếng xé gió không ngừng vang lên trong thiên địa, ở trong một vực sâu, Mục Trần toàn thân máu tươi nằm trong đó, sắc mặt trắng bệch, quanh thân linh lực uể oải, hiển nhiên là bị trọng thương.

Đối với hắn mà nói, tự bạo Bất Hủ Kim Thân là cục diện những năm qua chưa từng có.

phải biết, lần này tự bạo, hủy diệt bẩt hủ bản nguyên, nói cách khác, hắn đã không thể nào ngưng luyện ra Bất Hủ Kim Thân được nữa...

Nhiều năm khổ tu bị hủy trong chốc lát, cho dù bằng tâm tính của Mục Trần, cũng có chút đau lòng.

Có điều hắn biết, hiện giờ không phải thời điểm đau lòng, cục diện nguy cơ này vẫn còn chưa giải trừ, hắn phải nghĩ cách phá cục diện.

Hít.

Mục Trần lồng ngực phập phồng, thờ một hơi thật dài, đau nhức từ thân thể truyền tới khiến chân mày hắn nhíu lại, nhưng hắn cũng không hề để ý nhiều, ánh mắt của hắn xuyên thấu qua vực sâu, nhìn thiên địa cổ xưa, vào lúc này, 2 mắt của hắn cũng chậm rãi nhắm lại.

Kế tiếp, cũng nên thử suy đoán lúc trước của hắn một chút thôi.

Nếu quả thật đúng như hắn suy đoán, như vậy lần tự bạo Bất Hủ Kim Thân này, sẽ không thiệt thòi...

***

Dịch bởi zero