Đại Chúa Tể

Chương 1274: Long Tượng




Uỳnh!

Trong rừng trúc xanh biếc, có tiếng bước chân nặng nề vang lên, mà mỗi khi bước chân hạ xuống, cả vùng đất này như run rẩy, tựa hồ không chịu nổi sức nặng của hắn.

Vậy mà khiến người khác ngoài ý muốn chính là, tuy bước chân nặng như núi, nhưng người kia cũng không phải to cao vạm vỡ, ngược lại là một nam tử trung niên hơi gầy gò.

Nam tử từ rừng trúc bên ngoài tiến vào, bước tới trước thạch tháp, thấy lão giả áo xám trắng kia mới dừng lại, giọng nói không bận tâm:

- Cố Lão gọi ta tới có chuyện gì thế?

Lão giả tên cố lão kia ngẩng đầu lên, hắn nhìn trung niên nam tử trước mắt, trong mắt ánh sáng chợt loé lên, cười nói:

- Long Tượng, chúc mừng ngươi, xem ra ngươi đã thành công chạm tới đại viên mãn địa chí tôn rồi.

Nam tử trung niên trước mắt, khí thế như vực sâu, thân hình như đội vô số núi non, dù giơ tay nhấc chân cũng có sóng linh lực như thực chất tản ra, làm không gian rung động.

- Chẳng qua chỉ là bước nửa bước vào thôi, cũng chĩ có thể coi là bán bộ đại viên mãn.

Nam tử tên Long Tượng thản nhiên nói.

Cố lão mỉm cười:

- Bằng thiên phú của ngươi, chỉ cần bước được nửa bước này, thì sau này đột phá lên đại viên mãn chân chính cũng chỉ là chuyện trong lòng bàn tay thôi.

Đối với câu này, Long Tượng cũng không phủ nhận, vì hắn đúng là có tự tin bước vào đại viên mãn chân chính.

- Cố lão, có chuyện gì?

Bất quá hắn cũng không nói tiếp chuyện này nữa, một lần nữa hỏi.

Cố lão híp mắt cười nói:

- Có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi?

- Sao?

- Đi bắt một người, hạ vị địa chí tôn.

Cố Lão búng ngón tay ra, một đạo linh quang xuất hiện trước mắt, trong đó có một thân ảnh trẻ tuổi cao ráo, chính là Mục Trần.

Long Tượng cau mày nói:

- Chỉ là một hạ vị địa chí tôn cũng muốn gọi ta xuất thủ?

- HA ha, đây cũng không phải hạ vị địa chí tôn bình thường,trong cuộc tranh tài Đại Lục Chi Tử của tây thiên đại lục, hắn dùng thực lực hạ vị địa chí tôn cướp được danh ngạch của chiến trường thượng vị địa chí tôn; đến cả đệ tử thân truyền của vị Tây Thiên Chiến Hoàng Thiên Chí tôn kia, đều thua dưới tay hắn, người này cũng không phải người thường.

Cố Lão cười tủm tỉm nói.

- Trong số thượng vị Địa Chí Tôn sợ rằng khó có người đánh lại hắn, cho nên chỉ có thể gọi Bán Bộ Đại Viên Mãn như ngươi

Long Tượng nghe vậy, hai mắt cũng híp lại, gật đầu nói:

- Đúng là không tầm thường.

Có thể dùng thực lực hạ vị đại chí tôn đoạt được chiến tích kinh người như thế, dù hắn xuất thân từ phù đồ tộc cũng cảm thấy sợ hãi, dù sao chiến tích như thế, dù là những nhân vật thiên kiêu trong thế hệ trẻ của phù đồ tộc cũng chưa thấy ai làm được.

- Hắn là ai? Tại sao lại muốn bắt hắn?

Long Tượng nhìn cố lão hỏi.

Cố Lão nghe vậy, mỉm cười nói:

- Do Đại Trưởng Lão tự mình hạ lệnh.

Con ngươi Long Tượng đột nhiên co rút lại, dường như nghĩ ra điều gì,ánh mắt lạnh lùng nhìn cố Lão trước mắt, chậm rãi nói:

- Là người trước kia Đại Trưởng Lão đã hạ lệnh truy nã?

- Đúng là tên tội nhân đó

Cố Lão thản nhiên nói.

Oanh!

Nghe được lời này, ánh mắt Long Tượng đột nhiên rung lên, một cỗ lực lượng kinh khủng trong cơ thể bộc phát ra, dường như có tiếng long ngâm tượng hống không ngừng, lực lượng đáng sợ toạ ra khí thế kinh người, phô thiên cái địa cuốn về phía Cố lão.

Hống!

Đối mặt với Long Tượng khí thế kinh người này, ánh mắt cố lão cũng sắc lạnh, kim quang sau lưng hội tụ biến thành một con Hoàng Kim Sư Tử, Sư Tử gầm thét chấn vỡ toàn bộ tiếng Long Tượng kia.

Hai người bất chợt giao thủ, thân thể Long Tượng rung lên, lùi về phía sau nửa bước, mà thản thể cố lão chỉ hơi rung lên một cái.

Giao thủ như vậy khiến cố Lão nhíu mày, Long Tượng này dù chỉ là bán bộ đại viên mãn, nhưng trời sinh thần lực, hơn nữa tu luyện Long Tượng Phục Thần Quyết, sức mạnh càng kinh khủng, nếu thật sự giao đấu, dù hắn có thể thắng như cũng trả giá không nhỏ.

- Long Tượng, ngươi muốn vi phạm mệnh lệnh trong tộc?

cố Lão nhìn chắm chằm Long Tượng, trên người có một cỗ uy nghiêm tựa như sư hoàng, hung hãn vô cùng.

Trong mắt Long Tượng hiện lên hung quang, chỉ một lúc sau, hắn thu khí thế này lại, lạnh lùng nói:

- Đó là con trai của tiểu thư, không phải tội nhân gì cả, Cố Sư Hoàng, tốt nhất ngươi nên ăn nói cẩn thận một chút!

- Hừ, Thanh Diên Tịnh dù là chủ nhân trước của ngươi, nhưng bây giờ nàng thản cũng mang tội, nàng vi phạm tộc quy, làm ô nhục huyết mạch cao quý của Phù Đồ cổ Tộc ta, vốn là đại tội!

cố Lão trầm giọng nói.

- Ngươi nếu có ý kiến gì, cứ việc tới trưởng lão viện trong tộc mà nói, nếu bọn họ thay đổi chủ ý, ta cũng sẽ không nói 2 chữ này.

Sắc mặt Long Tượng âm trầm, cười lạnh nói:

- Ta cũng không nói nhảm với ngươi, lão tử không đi!

Cố Lão cụp mắt xuống nói:

- Bích Linh Trúc trên Bích Linh đảo sắp trưởng trưởng thành, lão phu nhất định phải canh giữ ở đây, nếu ngươi không muốn đi, lão phu cũng chỉ có thề báo tin về tộc, đến lúc đó, cũng không biết Đại Trưởng Lão sẽ phải ai đi đâu...

- Long Tượng, chúng ta cũng chỉ muốn bắt sống tội...tiểu tử này thôi, nếu ngươi ra tay thì còn có thể nể tình chủ nhân cũ, giữ được tính mạng cho tiểu tử này, đừng đề chọc giận đại trường lão, phải trưởng lão ra mặt, khi đó sợ rằng cũng không biết tên tiểu tử này sẽ sống hay chết.

Long Tượng ầm trầm nhìn cố lão, ánh mắt loé lên, một lát sau hắn thở dài:

- Được, ta đi!

Nếu hắn đi, ít nhất sẽ không hạ thủ với con của Tiểu Thư, nhưng vạn nhất để trong tộc phái ra vài người không ưa tiểu thư, đến lúc đó kết cục cũng khó lường.

Cố Lão nghe vậy, cũng cười một tiếng nói:

- Ngươi có thể nghĩ thông suốt thì tốt.

Nói đến chỗ này, hắn bỗng dưng ngừng lại, một lần nữa cười nói:

- Bất quá Long Tượng, ta không hy vọng ngươi tay không trở về đâu. nếu như vậy, ta sẽ đem nha đầu đang nhốt trên Bích Linh Đảo kia giao cho trong tộc xử lý, đến lúc đó nhận phạt nàng cũng không yên ổn

Sắc mặt Long Tượng lại biến đổi, hắn âm trầm nhìn cố Lão nói:

- Cố Sư Hoàng, ta khuyên ngươi làm việc đừng quá đáng, tiểu thư dù đang bị giam cầm, nhưng chắc ngươi cũng rõ nàng là nhân vật cỡ nào, dù là Đại Trưởng Lão cũng không làm gì nổi nàng, nếu ngươi thật sự chọc giận tiểu thư, ta nghĩ trong tộc cũng không ai cứu được ngươi đâu.

- Trong mắt tiểu thư, ngươi chẳng qua là một Lão cẩu lật tay là có thể nghiền chết mà thôi!

Nghe Long Tượng nói chẳng khách khí, da mặt cố lão cũng không nhịn được run lên, ánh mắt tức giận nhìn người trước mặt, cười lạnh:

- Hừ, ta cũng không tin, trong tộc sẽ để cho nàng làm loạn như thế!

Mặc dù ngoài miệng nói thế, nhưng rõ ràng cố Lão này cũng không còn vẻ uy nghiêm lãnh đạm vừa nãy, bởi vì hắn cũng hiểu rõ, một vị thiên chí tôn muốn xử hắn thì không thiếu cách.

Long Tượng nhìn hắn khinh miệt, cũng không muốn nhiều lời với hắn, lập tức xoay người đi.

Ánh mắt Cố Lão âm trầm nhìn Long Tượng rời đi, cắn răng nói nhỏ:

- Ngươi cứ việc đắc ý đi, đợi ngày nào đó thiếu chủ trở thành tộc trưởng, toàn bộ phù đồ cổ tộc sẽ nằm trong tay bọn ta, đến lúc đó, chúng ta cũng không thiếu quyết đoán như đại trưởng lão, hơn nữa, chỉ cần bắt tiểu tử đó lại, ta không tin Thanh Diên Tịnh không nghe lời!

Long Tượng sau khi rời khỏi thạch tháp, cũng không đi thẳng, mà là hướng về phía sâu trong rừng trúc.

Ở nơi đây, u ám không ánh sáng, yên tĩnh không tiếng động, ở sâu trong tháp, có một nhà tù màu đen, nhà tù làm bằng hắc thạch, trên đá loé ra linh quang nhàn nhạt, mơ hồ tạo thành một đại trận, phong toả nhà tù bên trong.

Long Tượng đi tới bên ngoài nhà tù, ánh mắt nhìn vào trong, chỉ thấy bên trong đó có một nữ tử váy trắng lẳng lặng xếp bằng.

Nữ tử có dung mạo trong trẻo lạnh lùng, tóc xanh mềm mại xoã xuống, mắt hạnh mày liễu, lộ ra vẻ tài trí, cũng không vì tình hình trước mắt mà trong con ngươi có có chút kinh hoảng nào, mà lại lại một vẻ u tĩnh.

Nếu Mục Trần ở đây, nhìn thấy cô gái trước mắt, nhất định sẽ kinh ngạc vô cùng, vì nàng là Linh Khê, người mà sau khi chia tay ở Bắc Thương Linh Viện đã không có tin tức gì.

- Linh Khê.

Long Tượng nhìn cô gái trong tù, trên mặt cũng nở nụ cười, vì hắn cảm thấy cô gái trước mắt có khí chất ngày càng giống chủ nhân.

Linh Khê trong tù ngẩng đầu lên, nàng thấy Long Tượng, cũng cười điềm tĩnh, nói:

- Long Tượng Đại ca.

Long Tượng cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ thở dài nói:

- Đã biết nơi này là sản nghiệp của phù đồ cổ tộc, lại có cường giả đại viên mãn trấn thủ,thật không hiểu ban đầu tại sao ngươi lại tự chạy đến đây.

Ban đầu Linh Khê bất chợt xông vào Bích Linh đảo, kết quả hiển nhiên là bị Cố Sư Hoàng nhốt ở đây suốt 3 năm.

Linh Khê nghe vậy, chĩ hé miệng cười một tiếng, con ngươi nhìn chằm chằm vào mặt đất màu đen bóng như gương, trong mắt hiện lên vẻ khác lạ người ngoài không thể cảm giác được, miệng khẽ cười nói:

- Bởi vì ban đầu Tĩnh Di cũng ở đây một khoảng thời gian

Nghe được câu này, ngay cả Long Tượng đều thở dài, thật không biết làm gì khác.

- Long Tượng đại ca tới đây cóc huyện gì sao?

Linh Khê lại cười hỏi.

Long Tượng do dự một chút, rồi vẫn gật đầu nói:

- Chúng ta nhận được tin tức của con trai chủ nhân.

Linh Khê ngẩng đầu, sau đó Long Lượng nhìn thấy, trên khuôn mặt của cô gái đã bị nhốt 3 năm mà không chút dao động nào, lại có vẻ tươi cười, trên nụ cười kia hiện ra vẻ vui mừng như hoa nở rộ.

- Cuối cùng cũng có tin tức của ngươi rồi... Mục Trần...

Nàng hơi cúi đầu, cười nhẹ nhàng.