Đại Chúa Tể

Chương 1265: Hai nữ nhân chiến trường




Trên dãy núi trập trùng, tiếng xé gió phô thiên cái địa ầm ầm vang vọng, từng thân ảnh đứng lơ lửng trên không mà theo đó cũng có từng cỗ linh lực mạnh mẽ phóng lên cao, khiến cho tầng mấy vạn trượng trên cao cũng vỡ nát.

Hai phe nhản mã khổng lồ đứng 2 bên dãy núi, mắt đối mắt, tràn đầy địch ý.

Mà đứng đầu phe nhân mã bên phải, là một thân ảnh tuyệt sắc lơ lửng trên không, nàng mặc đồ đen,làn da trắng như tuyết, dáng người yểu điệu mơ hồ hiền hiện ra, dung nhan như thế, phải nói là nghiêng nước nghiêng thành, khiến cho mỗi ánh mắt lướt qua đều không nhịn được mà ghé mắt lại trên dung nhan xinh đẹp của nàng!

Hơn nữa, ngoài vẻ đẹp tuyệt sắc ra, khí rất của nàng ung dung mà ưu nhã, thanh lệ mà tôn quý, giống như một nữ hoàng thật sự vậy, khiến lòng người ngưỡng mộ.

Dung nhan tuyệt sắc như thế, ngoài Lạc Ly ra, trên chiến trường hạ vị Địa Chí Tôn này còn có thể là ai khác.

Mà sau lưng Lạc Ly, có trên trăm vị Hạ Vị Địa Chí Tôn lơ lửng đứng trên không trung, ánh mắt của họ thi thoảng cũng nhìn về phía Lạc Ly, ngoài ngưỡng mộ vẻ đẹp của nàng ra, thì cũng có một tia kính nể.

Thời điểm trước đó, toàn bộ hạ vị địa chí tôn hầu như bị Linh Phi Tử quét ngang, rất nhiều cường giả bị đuổi đi như chó nhà có tang, chạy trốn thục mạng khắp nơi, dù thỉnh thoảng cũng cỏ người cố gắng chống cự, nhưng cuối cùng vẫn bị đá ra ngoài chiến trường.

Mà cũng chính lúc lòng người hoang mang, Lạc Ly đứng ra, hội tụ một nhóm cường giả với tốc độ kinh người, sau đó khi đối mặt với trận doanh của Linh Phi Tử bao vây tiêu diệt, lại vẫn cỏ thể ung dung rời đi.

Sau lần đó, bọn họ nhanh chóng lớn mạnh, còn thu nhận những cường giả bất mãn với Linh Phi Tử, mà tiếp theo, nàng còn bằng nhân cách và mị lực xuất chúng của mình, lôi kéo được một số cường giả mạnh mẽ nhưng ở phe trung lập, cho tới lúc này, trận doanh của bọn họ đã không yếu hơn Linh Phi Tử chút nào.

Ngắn ngủi không tới nửa tháng, Lạc Ly từ một con số không, đã thành lập được một trận doanh không kém gì Linh Phi Tử, thủ đoạn như vậy đúng là làm người khác thán phục không ngừng.

Cho nên, đối với Lạc Ly, tất cả mọi người ở đây đều kính nể vô cùng, không vì nàng là nữ nhân mà có chút khinh thường nào.

Sau lưng lạc ly, có một vị nam tử áo xanh, dung mạo tuấn lãng, khí độ bất phàm, hắn nhìn mọi người phí sau đều sôi sục chiến ý, không khỏi mỉm cười nói Thủ đoạn của Lạc Hoàng đúng là bất phàm, nửa tháng trước đâ, quân số của chúng ta chỉ có mười mấy người, vậy mà không ngờ hiện giờ đã có thể khai chiến cùng Linh Phi Tử”.

Người này tên là Lữ Phượng Tiên, trong số Hạ Vị Địa chí tôn ở tây thiên đại lục cũng có danh tiếng cực cao, nghe nói trong vòng mấy năm tới có thể đánh sâu vào thượng vị địa chí tôn.

Trong số cường giả được lôi kéo đến trận doanh của Lạc Ly, Lữ Phượng Tiên này có chiến lực mạnh nhất.

“Linh Phi Tử kia bá đạo ngang ngược, cũng chỉ là ỷ vào uy danh của Tây Thiên Chiến Điện mà thôi, về bản lĩnh thật sự, ta cũng không nghĩ nàng ta có thể so được với Lạc Hoàng”, ở cạnh nam tử áo xanh, một tên đại hán thản hình to như gấu cũng buồn bực nói.

Người này tên Đằng Khôi, thực lực chỉ sau Lữ Phượng Tiên.

“Chỉ cần Lạc Hoàng hạ lệnh, ta sẽ dẫn đầu đánh xuyên trận hình bọn họ”. Phía sau Đằng Khôi, còn có một người, thản thể cao ngất, thường ngày cũng rất có khí thế, giữa trán hắn mơ hồ có Kim Quang hiện lên, thỉnh thoảng cỏ tiếng hổ gầm trầm thấp vọng ra.

Thời điềm hắn nói chuyện, còn liếc đểu Lữ Phượng Tiên, trong ánh mắt có ý khiêu khích ngấm ngầm, bất quá khi ánh mắt của hắn nhìn về thân ảnh xinh đẹp phía trước, trong ánh mắt lại có vẻ ngưỡng mộ che dấu rất sâu.

Hắn tên là Du Hổ, trên tây thiên đại lục có danh hiệu là Hổ Vương, thực lực cũng cực kỳ mạnh mẽ, nếu đánh thật, dù là Lữ Phượng Tiên cũng không thể xử lý được.

Ba người này, đều có thanh danh hiển hách trong số hạ vị Địa Chí Tôn ở tây thiên đại lục, nhưng hôm nay lại đứng dưới trướng Lạc Ly, nghe hiệu lệnh của nàng.

Nhận thấy ánh mắt khiêu khích của Du Hổ, Lữ Phượng Tiên cũng cười bất đắc dĩ, hắn liếc nhìn bóng hình xinh đẹp của Lạc Ly, phong tư như thế, dù hắn trước nay là kẻ coi sắc đẹp như cây cỏ, nhưng cũng không nhịn được mà có chút động lòng, mỹ nhân như vậy khó trách cả tây thiên chiến hoàng cũng chủ động mời nàng làm thánh nữ.

Nếu nói anh hùng yêu mỹ nhân, trong số những cường giả từ khắp nơi đến dưới trướng Lạc Ly, sợ rằng phải tới một nửa đều là động lòng trước mị lực của nàng, chẳng qua là đại đa số đều tự ti mặc cảm, không dám biểu lộ ra mà thôi.

Nghe lời nói của ba người sau lưng, Lạc Ly cũng quay đầu lại, khẽ mỉm cười khuynh thành, nói: “Ba vị không cần tranh chấp, chuyện tới nước này, đơn giản là tướng đối tướng, binh đối binh thôi, còn thắng bại về ai,chúng ta cũng không thể quyết, chỉ cần cố hết sức là được.”

“Bọn ta nguyện nghe lệnh Lạc Hoàng!”

Đám người Lữ Phượng Tiên đều ôm quyền nói.

Tất cả cường giả phía sau, cũng đồng thời lên tiếng, khung cảnh như vậy thật vô cùng hoành tráng!

“Tiểu tiện nhân này!”

Mà trong lúc bên Lạc Ly sĩ khí đang lên, thì ở một bên dãy núi khác, Linh Phi Tử cũng cười lạnh vì cảnh này, hàm răng nghiến chặt lại.

Trên tây thiên đại lục, vì là đệ tử của chiến hoàng nên thân phận của Linh Phi Tử không khác gì công chúa, cao cao tại thượng, xưa kia không biết có bao nhiêu thiên tài vây quanh nàng, vậy mà kể từ khi Lạc Ly xuất hiện, tình thế ấy bắt đầu biến đổi, thiên tài của những thế lực kia, đều bắt đầu nhắc đến cái tên này.

Mà tại thời điểm gần đây, ngay cả chiến hoàng đều truyền chỉ muốn phong lạc ly là thánh nữ của tây thiên chiến điện, địa vị như thế còn cao hơn nàng nhiều.

Việc này càng đánh sâu vào lòng đố kỵ của Linh Phi Tử, cho nên, lần này nàng tiến vào chiến trường hạ vị địa chí tôn, mục đích duy nhất là chèn ép Lạc Ly, làm cho nàng ta ở trước mặt nàng không thể toả ra chút hào quang nào.

Nàng ta muốn cho tất cả mọi người trên Tây Thiên Đại Lục biết, Lạc Ly kia so với nàng còn kém nhiều!

“Thục Vũ, Thục Quang, Thục Thần, ba người Lữ Phượng Tiên kia giao cho các ngươi”. Linh Phi Tử hít sâu một hơi, nhìn về ba thân ảnh phía sau, ní.

Ba người này tới từ Thục Môn, Thục Môn là thế lực được Tây Thiên Chiến Điện nâng đỡ hàng đầu, mà 3 người này, đều là nhân vật thiên kiêu trẻ tuổi của Thục Môn, danh tiếng còn hơn đám người Lữ Phượng Tiên.

Nghe lời của Linh Phi Tử, ba người kia đều khinh thường một cái, nhưng vẫn gật đầu, dù sao Linh Phi Tử là đệ tử của Tây Thiên Chiến Điện, thân phận tôn quý.

“Hừ, ta muốn xem xem, đám nhân mã Lạc Ly vội vàng chiêu mộ này, chống lại người của Tây Thiên Chiến Điện ta như thế nào?” Linh Phi Tử cười lạnh, từ độ tinh nhuệ mà nói, bên nàng càng hơn một bậc, bởi vì cường giả bên nàng, đều là những người theo đuôi tây thiên chiến điện, cho nên chiến hoàng cũng cho họ rất nhiều tài nguyên, rõ ràng danh vọng cùng thực lực sẽ mạnh hơn bên Lạc Ly.

Âm thanh vừa dứt, nàng vung tay ngọc lên, thân thể mềm mại hoá thành một luồng sáng, mà những kẻ phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo,sau mười mấy hơi thở ngắn ngủi, hai phe nhân mã đã gần sát nhau.

Khuôn mặt Lạc Ly cũng tươi cười, ánh mắt lưu ly nhìn khuôn mặt Linh Phi Tử đang cười lạnh, sau đó hai nàng cùng lúc vung nhẹ tay lên:

“Động thủ!”

Âm thanh vừa dứt, chợt trong thiên địa có từng luồng linh lực mênh mông phóng lên cao, nháy mắt sau, mấy trăm bóng người bắn ra, công kích mạnh mẽ liên miên không ngừng!

Oanh Oanh!

Trước linh lực cuồng bạo như thế, cả thiên địa đều run rẩy kịch liệt.

Bá! Bá!

Một vài kẻ có thực lực mạnh của hai phe lao qua sóng linh lực bắn phá, sau đó tìm cho mình đối thủ phù hợp, không khách khí tung thế công cuồng bạo ra.

Ba người Lữ Phượng Tiên cũng bị 3 vị siêu cấp cường giả của đối phương chặn lại, không nói hai lời, trực tiếp triệu hồi chí tôn pháp tướng mạnh mẽ đập nhau.

Trong thiên địa này dường như đang tổ chức một màn bắn pháo hoa long trọng, bất quá mỗi quả pháo bông đều nguy hiểm vô cùng, đều có sức mạnh huỷ diệt, pháo bông bắn về phía nào, dãy núi phía đó đều sụp đổ xuống.

Trong lúc pháo bông đầy trời, Lạc Ly lăng không mà đứng cũng Linh Phi Tử, mặt đối mặt.

“Không ngờ ngươi cũng có chút thủ đoạn, mang mấy con chó nhà có tang bị đuổi trốn tứ phía này tập hợp lại”. Ánh mắt đẹp của Linh Phi Tử nhìn chằm chằm Lạc Ly, cười lạnh nói.

“Ngươi làm việc quá mức ngông nghênh, tự nhiên sẽ làm lòng người chán ghét, nhắc lại, ta có thể tập hợp bọn họ nhanh như thế, cùng nhờ có ngươi” Lạc Ly cười bình thản, nói.

“Một đám ô hợp mà thôi” Linh Phi Tử hơi dựng mày, nàng thấy dáng vẻ lạc ly thanh đạm tuyệt mỹ như thế, liền nói: “Ta nghĩ tên Mục Trần đỏ bây giờ, sợ rằng đã quỳ trước mặt Linh Chiến Tử cầu xin tha thứ rồi”

Nàng biết được Lạc Ly dường như rất quan tâm đến Mục Trần, muốn phá vỡ tâm tình của Lạc Ly, cách tốt nhất là nhắc tới tên kia.

Mà cũng đúng như dự đoán của nàng, khi thanh âm vừa dứt, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Lạc Ly cũng từ từ lắng xuống, ánh mắt bình tĩnh như nước nhìn chằm chằm Linh Phi Tử.

Trước ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Lạc Ly, Linh Phi Tử cảm thấy có chút lành lạnh, nàng biết lời trước của nàng đã chính thức chọc đến giới hạn của cùng của cô gái thanh đạm này.

“Ngươi phải hiểu, có những lúc nói sai lời, làm sai việc thì sẽ phải chịu hậu quả thật lớn”.

Giọng nói của Lạc Ly bình thản, dường như không mang chút gợn sóng nào, nhưng âm thanh vừa dứt, linh lực mạnh mẽ cuồn cuộn từ cơ thể nàng phô thiên cái địa bộc phát ra.

Cùng lúc đó, một quang ảnh mảnh khảnh tuyệt mỹ cùng từ từ ngưng hiện sau lưng nàng, khi quang ảnh này xuất hiện, một cỗ áp bách không cách nào tưởng tượng đột nhiên bao phủ cả thiên địa.

Cùng lúc đó, bên ngoài quảng trường,Mục Trần nhìn cảnh này, ánh mắt cũng hơi ngừng lại, chợt cười nhạt một tiếng.

“Lạc Thần pháp thân sao. Xem ra Linh Phi Tử này thật sự chọc giận Lạc Ly, xem ra nàng phải xui xẻo rồi.”