Đại Chúa Tể

Chương 1053: Hủy Diệt




Dưới cái nhìn trêu tức của Bạch Minh, vẻ mặt Mục Trần vẫ bình tĩnh như cũ. Mục Trần phát hiện Bạch Minh cùng tộc nhân của hắn đang đứng bên ở một thạch thai cự đại cùng với Côn Bằng tộc, Cửu Thải Khổng Tước tộc mà không xảy ra chuyện gì

Ngoại trừ những đội ngũ đỉnh phong này, làm cho Mục Trần có chút bất ngờ là còn mấy chi đội ngũ khác ở đây. Những đôi ngũ này đều là thần thú tộc, thực lực hùng hậu bất quá tình huống hiện giờ không tốt lắm. Thậm chí còn có thương tích, hiển nhiên là do đối phó với bát phẩm thú linh lúc trước gây ra

Lúc Mục Trần quan sát chung quanh thì các đội ngũ trên thạch thai cũng kinh ngạc nhìn bọn người Mục Trần, bởi vì họ phát hiện ra đội ngũ này đến giờ nhân số vẫn nguyên vẹn

Nói cách khác là lúc chém giết bát phẩm thú linh, nhóm người Mục Trần không bị thương vong

Bất quá đối với việc này trong mắt các đội ngũ không những không có vẻ thán phục mà trái lại là vẻ thương hại. Bởi vì lúc trước khi Mục Trần sử dụng Thôn Lôi thú tâm tạo ra ba động lớn, các đội ngũ này cũng phát giác được nên cho rằng chỉ vì đối phó bát phẩm thú linh mà Mục Trần đem ra sử dụng

Nhưng vật ấy là chỗ dựa lớn nhất của Mục Trần, trước khi Bạch Minh ra tay bọn hắn cũng chưa từng xuất thủ vì sự tồn tại của Thôn Lôi thú tâm. Giờ đây Mục Trần không còn vật đó nữa thì lấy gì làm đối thủ của Bạch Minh?

Vì thế khi thấy đội ngũ của Mục Trần vẫn nguyên vẹn xuất hiện tại đây, trong lòng bọn họ càng thương hai, một ít đội ngũ còn lắc đầu. Mục Trần thực là không biết trời cao đất rộng, hắn cho rằng Bạch Minh chỉ ngồi chơi ngắm cảnh thôi sao?

Nếu Bạch Minh nổi sát tâm e rằng đội ngũ của bọn họ cũng phải táng thân chỗ này. Cho dù Cửu U tước tộc biết cũng không làm gì được Bạch Minh cả, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

Vị bạch phát nam tử đầu lĩnh Côn Bằng tộc hứng thú nhìn Mục Trần, trong lòng muốn biết là Mục Trần có hậu thuẫn mạnh mẽ hay là ngu xuẩn cực độ?

khổng linh của Cửu thải khổng tước tộc từ đầu đến cuối không nhìn Mục Trần lấy một lần. Thời điểm ở thần mộ ngoại vực nàng xuất thủ cản Bạch Minh chỉ là do không muốn Bạch Minh cùng Mục Trần cá chết lưới rách, ảnh hưởng bọn họ tiến vào nội vực. Giờ tiến vào nội vực rồi thì đối với chuyện Mục Trần điếc không sợ súng nàng cũng không màng sinh tử của hắn

Trước mọi cái nhìn ản chứa tâm cơ của các đội ngũ, Mục Trần sắc mặt vẫn không đổi, mang theo nhóm người Cửu U lướt tới, đứng trên tòa thạch thai

“Mục Trần, mau nhìn!”

Ngay khi Mục Trần vừa hạ xuống, Cửu U đứng sau lưng hắn đã kích động lên tiếng

Mục Trần nhìn theo hướng Cửu U nói, con ngươi liền co rụt lại. Bởi vì hắn nhìn thấy phía bắc tế đàn, có một thạch tháp, trên đó có một bức thạch điêu

Bức thạch điêu này đang giang cánh, che cả thiên địa, là phượng mà không phải phượng, là hoàng mà không phải hoàng. Trên người phảng phất hỏa diễm, như vĩnh sinh bất diệt. Tuy chỉ là thạch điêu nhưng trên đó tản ra một cảm giác áp bức từ viễn cổ, khiến cho khí huyết trong cơ thể như bị đông lại

Mục Trần cảm giác được, chân phượng chi linh bên ngoài thân thể hắn đột nhiên chấn động một cái, mơ hồ như có tiếng phượng minh mang theo ý thân thiết

Mục Trần thở một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỷ. tuy chưa gặp qua bất tử điểu bao giờ nhưng dựa vào phản ứng của chân phượng chi linh hắn cũng xác định được thạch điêu trước mặt này chính là viễn cổ Bất tử điêu.

Xem ra hắn suy đoán không sai, trong nội vực Thần mộ viên có bất tử điêu vẫn lạc.

Như vậy ở đây dĩ nhiên sẽ có tinh huyết truyền thừa của bất tử điêu

Trong lòng thoáng kích động một chút đã bị Mục Trần kiềm chế lại, bởi vì hắn nhìn thấy trong tế đàn này không chỉ có một bức thạch điêu này mà có tới ba bức.

Hai thạch điêu khác một cái là con đại cự điêu có thủy vân chi dực, huyễn lệ dị thường phảng phất như có linh tính, hai cánh huy động tràn ngập sinh cơ

“Đây là?” Mục Trần nhìn cự đại điêu kia, trong lòng nghi hoặc hiển nhiên là không nhận ra thuộc chủng loại nào

“đó là thượng cổ vạn linh điểu, là một siêu cấp thần thú bất quá đã sớm tuyệt diệt” giọng nói Cửu U vang lên đầy vẻ tôn sùng, nàng than thở “thời viễn cổ, vực ngọa tộc xâm lấn khiến Đại thiên thế giới tổn thất nặng nề. Những thần thú siêu cấp này rất ít ỏi, đã vật còn tuyệt diệt do đó hậu nhân đời sau vì truyền thừa tiêu thất nên từ từ biến thành phàm điểu, hóa thành tộc nhân linh thú tầm thường”

Mục Trần khẽ gật đầu, vực ngoại tộc kia là đại địch của Đại thiên thế giới, mỗi lần xâm lấn khiến cho Đại thiên thế giới tổn thất nặng nề, thậm chỉ một số chủng tộc còn muốn bị tuyệt diệt

“Còn vị kia?” Mục Trần nhìn về bức thạch điêu còn lại, đó là một cự thú đang ngửa mặt rít gào, thân thể như đỉnh thiên lập địa, toàn thân đen kịt thủ chưởng khổng lồ như sơn hạ xuống, vạn dặm đại địa sụp đổ theo

“Đó là thượng cổ hoang thú, cũng là siêu cấp thần thú thời viễn cổ, lực lượng vô cùng lớn, có khả năng cuồng hóa. Một khi cuồng hóa chiến lực tăng gấp đôi. Có người nói răng Thông thiên viên tộc cũng có năng lực này, chắc là từ thượng cổ hoang thú truyền lại” Cửu U giải thích

“Xem ra cổ tịch ghi không sai, thời viễn cổ thần thú chi nguyên có ba vị thú tôn tồn tại. Nghe đồn là khi thần thú chi nguyên bị hủy diệt bọn họ phẫn nộ đi báo thù, trực tiếp kích sát mấy vị cường giả vực ngoại tộc, đồng thời trấn áp phong ấn” Cửu U nhìn tòa tế đàn cự đại này kính nể nói

"Ba vị Thú Tôn à."

Mục Trần khẽ gật đầu, lấy biểu hiện của họ có thể lưu danh sử sác. Bất quá Mục Trần nhìn ra huyết sắc đại địa bên ngoài tế đàn khẽ cau mày, đột nhiên nghĩ đến nhiều bảo thú vẫn lạc không biết chôn ở hắc động thần bí nào, mà bảo thú một thân tinh huyết không biết thất lạc chỗ nào

Không biết chuyện đó với chỗ này có liên hệ gì với nhau không, bất kể thế nào cũng phải lưu ý mới được

“Xem ra các đội ngũ đã đến đủ” lúc Mục Trần cùng Cửu U nói chuyện, Khổng linh của Cửu thải khổng tước tộc nhướng đôi mắt phượng lên thản nhiên nói “Nếu chư vị có thể đến chỗ này chứng tỏ thực lực không yếu. Mà trong nội vực này ở thời viễn cổ là nơi ba vị thú tôn của thần thú chi nguyên vẫn lạc. Đích xác như các người nghĩ, ở chỗ này có thể thu hoạch được tinh huyết truyền thừa của họ”

Nàng vừa nói xong trừ những đội ngũ đã sớm biết thì những đội ngũ còn lại có cả nhóm người Cửu U con mắt đều sáng rực.

(DG: nghe bảo bối mắt sáng rực giống mình thấy gái xinh vậy)

“Chỉ là…”

Khổng Linh ngập ngừng nói “tinh huyết t ruyền thừa chỉ có ba, nói cách khác chỉ có ba người lấy được, những người còn lại có thể chỉ về tay không”

Nguyên bản các đội ngũ đang kích động nghe nói vậy giống như bị tạt gáo nước lạnh, tinh huyết truyền thừa chỉ có ba, như vậy trong năm đội ngũ cường đại ở đây sẽ có hai đội ngũ trắng tay ra về, nói chi những đội ngũ yếu hơn như bọn họ

Vẻ mặt Mục Trần vẫn bình tĩnh, hắn tuy không biết tình huống chính xác ra sao nhưng cũng đoán được muốn lấy tinh huyết truyền thừa là chuyện không dễ dàng. Vì thế lúc đầu không dám lạc quan quá mức nên giờ gặp chuyện này không thể nói là thất vọng được

Khổng Linh nói xong, toàn bộ thạch thai rơi vào yên tĩnh, có thể vào tận đây đều là những đội ngũ có thực lực bất phàm. Nhưng mọi người đều biết có tư cách cướp ba đạo tinh huyết truyền thừa này cũng chỉ có năm đội ngũ cường đại đứng đầu mà thôi.

Bọn họ tuy không cam lòng nhưng cũng không làm gì được. Năm đội ngũ kia không nói đến đội hình chỉ la lĩnh đội giả cũng đã bát phẩm chí tôn rồi. So với những cường giả khác mạnh hơn một bậc, nói không ngoa là chỉ cần một mình nhân gia ra tay có thể diệt sạch một chi đội ngũ bọn hắn.

Lúc các đội ngũ đang trầm mặc, trong thạch thai Bạch Minh nở nụ cười nói “nếu quy tắc đã nói xong vậy thì ta chọn tinh huyết truyền thừa Bất tử điểu nhá”

Dứt lời hắn liền xuất hiện trên đỉnh thạch tháp, nơi đó có một bức viễn cổ bất tử điểu tọa trong một quảng trường. Chỉ có thông qua quảng trường này mới đến được thạch điêu kia

Cửu U vừa nhìn liền thấy Bạch Minh quả nhiên lựa chọn truyền thừa của Bất Tử điểu, trong lòng nàng chìm xuống. Muốn lấy được tinh huyết truyền thừa vẫn phải cũng Bạch Minh tranh đoạt một hồi

“Viễn cổ tinh huyết truyền thừa bất tử điêu này cùng tộc ta chung nguồn gốc, kính mong chư vị nể mặt ta..” Bạch Minh đứng trên quảng trường, từ trên nhìn xuống mọi người ôm quyền mỉm cười nói

Vị bạch phát nam tử của Côn Bằng tộc hai tay ôm ngực cười nhạt, cũng không ra tay tranh đoạt với Bạch Minh bởi vì mục tiêu của hắn không phải là tinh huyết bất tử điểu

Khổng Linh cũng vậy, nàng không ra tay vì nàng sẽ cùng Côn Bằng tộc tranh đoạt tinh huyết truyền thừa vạn linh điểu

Còn lại Thông thiên viên tộc cùng thiên thần hạc tộc cũng chưa ra tay, bởi vì họ đang nhắm vào truyền thừa thượng cổ hoang thú. Trong người bọn họ có huyết thống hoang thú, mà thiên thần hạc tộc đang dòm ngó năng lực cuồng hóa kia

Bốn chi đội ngũ đứng đầu này đều lựa chọn không cùng Bạch Minh tranh đoạt dĩ nhiên những đội ngũ còn lại không dám đứng ra. Dù gì Bạch Minh là tộc nhân Phượng Hoàng tộc, làm người ta kiêng kỵ nhất là thực lực siêu phàm của hắn

Bạch Minh nói xong xung quanh yên tĩnh lại, không ai dám ứng chiến

Mà đám người Bạch Bân thấy cảnh này trong lòng âm thầm đắc ý. Chợt nhìn về Mục Trần, đợi đến khi Bạch Minh đại ca thu được tinh huyết truyền thừa bất tử điều sẽ thu thập các ngươi sau

Bất quá ý nghĩ vừa xẹt qua con ngươi co rút lại giống như thấy chuyện khó tin xảy ra

(DG: vâng, thật không thể tin nổi, không thể tin nổi n)

Đương nhiên không chỉ riêng hắn mà những đội ngũ đứng đầu đều kinh ngạc

Bởi vì bọn họ thấy sau khi Bạch Minh vừa nói xong, Mục Trần đang im lặng đứng trước bọn người Cửu U liền cất bước chậm rãi hướng đến thạch tháp đi tới

Những đội ngũ bên này “Ồ” lên một tiếng, hiển nhiên là không nghĩ đến kẻ này đã đắc tội Bạch Minh không nhân cơ hội đào mạng mà còn dám chủ động tranh đoạt cùng Bạch Minh

Trên quản trường, Bạch Minh đang cười nhạt dần dần thu liễm, ánh mắt hờ hững nhìn Mục Trần đang từng bước đi lên, khóe miệng nhếch lên

“Tên tiểu tử này chán sống rồi”