Đại Chúa Tể

Chương 1039: Chỗ thần bí




Ánh sáng long lanh chiếu rọi phía bên trên hồ nước, bên cạnh đó là một đạo nhân ảnh đang lẳng lặng ngồi xếp bằng, hắn trôi nổi ở trên mặt hồ, giống như một khúc gỗ bình thường, tùy ý để cho mặt hồ tác động, nhưng toàn thân lại không chút sứt mẻ.

Đạo nhân ảnh chính là của Mục Trần sau khi quyết định lựa chọn tĩnh tu bế quan tại Đa Bảo Hồ, nơi đây Linh lực dồi dào, hơn nữa cực kỳ yên tĩnh, không bị tử khí tại Vạn Thú Mộ quấy nhiễu, quả thật là một nơi vô cùng tốt để bế quan.

Mà ở chung quanh hồ nước, đám người Cửu U, Mặc Phong cũng đang ở trong trạng thái tu luyện, bọn hắn vừa mới đạt được một kiện Chuẩn Thánh vật, nên cũng cần thời gian để tìm hiểu nhằm phát huy uy lực đến mức cao nhất, tăng cường chiến lực bản thân.

Cho nên bọn hắn đối đề nghị tạm thời tĩnh tu của Mục Trần, cũng là cực kỳ tán thành

Tĩnh tu ở bên trong, Mục Trần chầm chậm mở mắt, con ngươi màu đen tựa như mặt hồ yên tĩnh, không chút gợn sóng, hắn trầm ngâm một chút liền lấy ra một chiếc bình ngọc, chợt búng ngón tay, tức thì từ trong bình ngọc từng đợt nước lũ được hình thành từ chí tôn linh dịch chảy ra, ngay lập tức linh lực xung quanh phiến thiên địa bỗng nhiên tăng vọt, trong lúc mơ hồ, phảng phất như có sương mù tạo nên từ linh lực lấy Mục Trần làm trung tâm mà bao phủ khắp nơi.

Tất cả cường giả cảnh giới Chí Tôn khi tu luyện đều xem chí tôn linh dịch là vật bất khi khai, là tài nguyên tu luyện quan trọng nhất. Xem như là cường giả Chí Tôn chỉ khi nào có được đầy đủ Chí Tôn Linh Dịch, tại lúc tu luyện mới có thể là làm chơi ăn thật.

Dòng nước lũ được tạo thành từ chí tôn linh dịch xoay quanh cơ thể Mục Trần, chỉ cần nhìn sơ qua cũng có thể thấy là số lượng không dưới trăm vạn, Mục Trần hai mắt khép hờ, khẽ nhếch miệng, chầm chậm mở ra, lập tức dòng chí tôn linh dịch kia hóa thành một đầu giao long lao xuống, nhắm thẳng hướng miệng Mục Trần mà lao vào cơ thể hắn một cách dũng mãnh.

(Đậu phộng, chí tôn linh dịch nhiều như nước lũ mà thằng này nó cho vào bụng cứ như giao long)

Ngay lập tức bên ngoài cơ thể Mục Trần lập loè linh quang chiếu sáng. Vận chuyển công pháp, đem những chí tôn linh lịch đang dũng mãnh tiến vào cơ thể đều đem đi luyện hóa. Cuối cùng tập trung đem tất cả quán chú vào bên trong Chí Tôn Hải, nhằm đem tu vi bản thân đề thăng tới cảnh giới thất phẩm chí tôn đỉnh phong

Trong khi tu luyện, thời gian trôi qua như cát, bất tri bất giác, mười ngày nhanh chóng trôi qua.

Trong mười ngày này, Mục Trần cơ hồ là không một phút nào đình chỉ việc hấp thu chí tôn lịch dịch, ngắn ngủn mười ngày thời gian, hắn đã tiêu hao hết 500 vạn Chí Tôn Linh Dịch. Trực tiếp đem tổng số Chí Tôn Linh Dịch thu hoạch được, tiêu hao gần một nửa.

Bất quá tuy nói là tiêu hao cực lớn, nhưng Mục Trần cũng không phải là không có thu hoạch, sau khi hấp thu 500 vạn chí tôn linh dịch thì tu vi của hắn cũng bước vào Lục phẩm Chí Tôn đỉnh phong, khoảng cách đột phá Thất phẩm Chí Tôn, chỉ cách một bước ngắn.

Chỉ là làm cho Mục Trần hơi có chút tiếc nuối chính là, cảm giác muốn đột phá chí tôn thất phẩm vẫn không xuất hiện, xem ra muốn trong thời gian ngắn đột phá đến Thất phẩm Chí Tôn, hắn cần tìm phương pháp khác thay thế.

Mặt khác. Trong thời gian mười ngày này, Mục Trần cũng thường xuyên dùng năng lực thấu thị của Diệt Sinh Đồng để dò xét xung quang Vạn Thú Mộ, ý đồ từ đó tìm kiếm được dấu vết về Bất Tử Điểu.

Chỉ là làm cho hắn có chút thất vọng chính là. Dù đã nhiều lần tìm kiếm nhưng vẫn như cũ không thu được kết quả.

Vạn Thú Mộ quá mức khổng lồ, trong đó tử khí tràn ngập. Che đậy cảm giác, mặc dù là có Diệt Sinh Đồng thì cũng chỉ có thể mơ hồ thăm dò. Khó có thể cảm ứng rõ ràng.

Bất quá, dù nhiều lần thất bại vẫn không làm cho Mục Trần nản trí. Từ lúc tiến vào Thần Thú chi nguyên thì hắn đã quyết tâm nhất định phải trợ giúp Cửu U đạt được huyết mạch hoàn mỹ.

Cho nên, những thất bại này, hiển nhiên không có khả năng dao động quyết tâm của hắn.

Phía trên hồ nước khổng lồ, Mục Trần đang ở trong trạng thái tu từ từ mở mắt, xung quanh hắn từng dòng Chí Tôn Linh Dịch nhanh chóng biến thành một đám sương mù thông qua hô hấp mang theo linh lực dũng mãnh tiến vào trong cơ thể hắn

Mục Trần thân hình khẽ động, xuất hiện ở trên không trung, rồi sau đó tại chỗ mi tâm của hắn, hắc quang hiện ra, một con mắt chậm rãi mở ra, tản ra khí tức thần bí.

Hắc quang bắt đầu khởi động, giống như là xuyên thủng không gian vô tận, quang cảnh vạn dặm xung quanh cơ hồ đều bị quán chú vào trong đó.

Mục Trần lại một lần nữa thúc dục Diệt Sinh Đồng, ý đồ tại nơi sâu nhất bên trong Vạn Thú Mộ, tìm ra manh mối của Bất Tử Điểu.

Hắc quang xuyên thấu không gian, những địa vực tràn ngập tử khí đều bị hắn dò xét tìm kiếm qua, bất quá Mục Trần đối với việc thúc dục uy lực của Diệt Sinh Đồng vẫn còn có giới hạn, khoảng cách dò xét càng xa thì càng mơ hồ.

Trong suốt mười ngày, những khu vực phụ cận cơ bản đều đã bị Mục Trần dò xét toàn bộ, cho nên lần này hắn quyết định mở rộng phạm vi dò xét về phía sâu bên trong Vạn Thú Mộ

Mà những khu vực đó vì nồng độ tử khí quá mức dày đặc, bởi vậy mặc dù là có Diệt Sinh Đồng thì việc dò xét vẫn rất gian nan.

Trong suốt quá trình tìm kiếm, thời gian nữa ngày nhanh chóng trôi qua, bất quá làm cho Mục Trần có chút thất vọng chính là lần tìm kiếm này vẫn như trước không tìm được manh mối về Bất Tử Điểu.

Sắc mặt Mục Trần không khỏi trầm xuống, hắn không nghĩ tới chỉ tìm kiếm manh mối Bất Tử Điểu lại khó khăn như thế, mà về phần Bất Tử chi viêm thì dựa theo lời Hàn Sơn mô tả thì hắn cho tới bây giờ đến một tia lửa nhỏ cũng không tìm thấy.

Nếu như không phải tin tưởng vào nhân phẩm Hàn Sơn, thì chỉ sợ hắn thật sẽ có chút nghi ngờ không biết lời của Hàn Sơn có phải là thật hay không...

Mà nương theo quá trình tìm kiếm kéo dài, Mục Trần tại mi tâm dần truyền tới cảm giác đau nhói, đó là dấu hiệu của việc thúc dục Diệt Sinh Đồng quá lâu, đây là dấu hiệu của việc Diệt Sinh Đồng sắp đạt đến giới hạn sử dụng

Cảm nhận được loại đau đớn này, Mục Trần cũng là bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩn bị thu về.

"Ân?"

Bất quá, ngay tại lúc ý niệm đó chợt lóe lên trong đầu thì ánh mắt hắn đột nhiên ngưng lại, hắc quang lập loè nơi mi tâm, cố gắng chiếu rọi về một khu vực sâu bên trong Vạn Thú Mộ.

Nhưng tại nơi mà hắc quang chiếu rọi, chỉ thấy một mảnh không gian hắc ám, nếu như nói lúc trước Mục Trần còn có thể quan sát thấy được chút ít thì tại đây, quang cảnh chỉ là một mảnh không gian đen kịt, phảng phất như là bị cái gì đó che đậy.

"Nơi đây coi bộ có chút quỷ dị..."

Mục Trần có chút trầm ngâm, lập tức cố gắng thúc dục Diệt Sinh Đồng tập trung ngưng tụ hắc quang, ý đồ cố gắng dò xét một chút động tĩnh bên trong khu vực hắc ám.

Nhưng mà, ngay tại lúc hắc quang xuyên thủng không gian, không gian xung quanh ngay lập tức trở nên rung chuyển, trong lúc mơ hồ, dường như từ có thể nghe thấy tiếng gầm thét vang dội, mang theo vài phần hung bạo khiến lòng người không kìm được mà sinh ra cảm giác run sợ, đồng thời không gian xung quanh giống như lại có thêm Hỏa Viêm đốt cháy cả hư không, một cỗ khí tức đáng sợ tới cực điểm hiện ra, ngay lập tức liền đem hắc quang của Diệt Sinh Đồng đánh tan đi.

Phanh!

Mục Trần thân thể chấn động, tại chỗ mi tâm nơi lại có thêm một tia máu tươi chảy ra. Hiển nhiên là hắn đã nhận lấy một ít cắn trả.

Trên khuôn mặt của hắn dần trở nên ngưng trọng. Mảnh hắc ám chi địa kia không ngờ lại khủng bố đến loại trình độ này, hắn dùng Diệt Sinh Đồng thăm dò chỉ trong thoáng chốc liền lập tức bị cắn trả, may mà hắn không có quá mức lỗ mãng toàn lực mà làm, bằng không thì chỉ sợ liền cả hắn cũng phải bị trọng thương.

"Khu vực đó đến tột cùng có cái gì?"

Mục Trần vuốt vuốt mi tâm, khuôn mặt một mảnh ngưng trọng." Đó nhất định không phải một chi địa tầm thường. Rất có thể đó là nơi vẩn lạc của thần thú cực kỳ khủng bố”

Mục Trần trong mười ngày đã dò xét không ít khu vực bên trong Vạn Thú Mộ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nơi đáng sợ như vậy.

" Hỏa Viêm trước đó... Ngược lại có chút quen thuộc, không lẽ là Bất Tử chi viêm sao?" Mục Trần thì thào tự nói, trước khi Diệt Sinh Đồng bị cắn trả, hắn tựa hồ có nhìn thấy một tí Hỏa Viêm. Không biết liệu đó có phải là Bất Tử chi viêm khi không?

Nhưng mà tiếng gầm gừ đáng sợ vừa rồi, hình như không phải do Bất Tử Điểu sỡ hữu.

Mục Trần ánh mắt lập loè, đợi đến khi Diệt Sinh Đồng tại mi tâm dần dần khôi phục. Hắn lại lần nữa thúc dục, bất quá hiện tại hắn cũng không dám có ý định lỗ mãng là dò xét khu vực hắc ám kia. Mà chuyển hướng dò xét về cái khu vực phụ cận.

Những địa phương kia đồng dạng đều tràn ngập tử khí đáng sợ. Trong đó mơ hồ có thể phát giác được một ít tử khí đáng sợ, chắc hẳn là tại đó tồn tại Thú Linh cực kỳ cường đại.

"Chỗ đó có thể xem như là nơi sâu nhất bên trong Vạn Thú Mộ rồi. Khó trách lại có nhiều Thú Linh cường đại thủ hộ... " Mục Trần tự nói, trải qua quá trình dò xét sơ lượt thì hắn phát hiện chỗ khu vực phụ cận tồn tại rất nhiều thú sinh, rất khó có thể xâm nhập.

"Ồ?"

Mà đang ở Mục Trần dò xét lấy một khu vực như vậy lúc, hắn đột nhiên nhẹ kêu lên tiếng, hắc quang xuyên thủng không gian, chỉ thấy ở địa phương cách xa Hắc Ám, đang có một nhóm người cấp tốc lao đến.

Mà dựa theo phương hướng thì đích đến chính là mảnh Hắc ám chi địa.

Hơn nữa, làm cho Mục Trần kinh ngạc chính là đám nhân mã này bên trong lại là có thân ảnh người quen thuộc, thân ảnh đó là một nam một nữ, tại địa điểm giao dịch đã từng tiếp xúc qua, Xích Hồng Vũ cùng với Bạch Bân.

"Là người của Phượng Hoàng nhất tộc?" Mục Trần ánh mắt lóe lên, những bóng người này, quanh thân đều mang theo Linh lực cường đại, tất cả đều là người của Phượng Hoàng nhất tộc.

Ánh mắt Mục Trần nhìn về phía trên củng của đoàn người này, tại đó có một đạo nhân ảnh vượt lên đầu mà đi, nhìn qua có lẽ là thũ lĩnh của nhóm người này.

Đạo nhân ảnh kia, đang mặc áo lam, thần sắc hờ hững, quanh thân tràn ngập một loại khí lạnh vô cùng, những nơi đi qua, không khí đều bị ngưng kết thành băng.

Mục Trần nhìn chằm chằm vào người này, toàn thân đều cảm giác được một loại đau đớn, đó là dấu hiệu thân thể cảm nhận được uy hiếp.

Mà tại lúc Mục Trần quan sát nam tử áo lam, than thể người này đột nhiên ngừng lại, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía hư vô bên trong, giống như là đã nhận ra Mục Trần đang nhìn trộm.

"Hừ."

Người này hừ lạnh một tiếng, bàn tay nắm chặt, trong tay của hắn liền xuất hiện một thanh quạt lông, quạt lông hiện ra Băng Lam sắc thái, giống như là Phượng vũ biến thành, phía bên trên lại là có thêm bạch sắc hỏa diễm thiêu đốt, loại hỏa diễm nầy không mang theo hơi nóng, ngược lại là có một loại hàn ý đáng sợ phát ra.

Hắn cầm quạt lông trong tay, đột nhiên chỉ thẳng về phía hư không, chỉ thấy được bạch sắc hỏa diễm cuồn cuộn bắn ra, trong thiên địa không khí lập tức hóa thành một tầng băng tinh, không gian lập tức triệt để đóng băng.

Tại lúc không gian đóng băng, Diệt Sinh Đồng đang núp đằng sau hắc quang, cũng là bị hàn khí ăn mòn, từ từ tiêu tán.

Phía trên Đa Bảo Hồ, Mục Trần hai mắt mở ra, tại chỗ mi tâm Diệt Sinh Đồng chậm rãi tiêu tán, ánh mắt nhìn về hướng xa xăm kia

Nam tử áo lam đó, hẳn là người của Phượng Hoàng tộc... Bất quá bọn hắn vì sao đều là hướng về phía mảnh hắc ám khu vực?

Chiếc quạt lông màu trắng tựa hồ cũng là một kiện Chuẩn Thánh vật, bằng không thì đoàn bạch sắc hỏa diễm không có khả năng đem Diệt Sinh Đồng ngăn cản lại.

"Ngược lại là có chút cổ quái..."

Mục Trần mắt mang lập loè, thì thào tự nói, lòng hiếu kỳ đối với khu vực thần bí kia cũng tăng lên vài phần.

Phượng Hoàng tộc gần đây không có hành động, hơn nữa ánh mắt của bọn hắn cực cao, vật tầm thường căn bản không có khả năng khiến bọn hắn chú ý, mà hiện tại lại trở nên vội vã như thế, nói rõ rằng tại chỗ kia nhất định có vật bất phàm.

Mà cái gọi vật phàm, cũng có khả năng chíng là... Bất Tử Điểu.