Đại Ca

Đại Ca - Chương 40




Lão Hùng đã báo trước, lúc Ngụy Khiêm và Tam Béo đến nơi, người bạn lần đó giới thiệu hạng mục giơ miếng giấy cứng cắt từ hộp giày đón họ ở nhà ga.

Bạn Lão Hùng vốn tên Lý Cẩu Đản, sau này mới tự đổi thành Lý Phong Nhã, là một chủ thầu xuất thân nông dân, hồi trẻ làm cai dẫn dắt đội kiến trúc xây nhà, quen biết Lão Hùng trong quá trình buôn trà.

Nghề phụ của Lý Phong Nhã là buôn đặc sản toàn quốc, nghề chính thì có hai, một mặt làm kiến trúc, một mặt tháo dỡ di dời, vừa dỡ vừa dựng phục vụ dây chuyền, bao trọn gói luôn.

Nhưng chắc do phải vất vả kiếm tiền, nên từ lâu hắn đã ghen tức với những người đầu tư phát triển, chỉ tiếc không xoay được nhiều tiền như vậy, nên mới muốn kéo người khác nhập bọn.

Tiếc rằng lần trước đến xem thử, dường như Lão Hùng không hứng thú lắm, Lý Phong Nhã vốn cho là việc này thất bại rồi, nào ngờ còn có đường xoay xở, bởi vậy vui mừng khôn xiết mà đi đón.

Lý Phong Nhã ngoài bốn mươi tuổi, mặt mũi xấu xí, vừa đen vừa gầy, hai mắt lõm vào, cao chưa đến 1m70, eo chưa đầy 70cm, trông như một miếng thịt bò khô đen sì vậy.

Ngày đông mà hắn cũng chẳng sợ lạnh, áo khoác cầm trên tay, mặc sơ mi hàng hiệu, tay áo xắn lên, chẳng biết bao lâu rồi chưa giặt mà nhăn nhúm y như một miếng dưa muối, vạt trước nhét vào lưng quần, vạt sau rơi ra ngoài, khi đi lên xuống theo bước chân vui vẻ, trông chả khác nào miếng lót mông của tụi con nít.

Tuy người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên, nhưng trên đời có một loại người, dẫu dát vàng dát ngọc, thì người khác cũng chỉ cho rằng hắn ta đang quấn cái chiếu trúc thôi.

Ngụy Khiêm đã gặp một lần, bởi vậy không còn thấy lạ, Tam Béo lại chưa từng gặp kẻ trông vừa nghèo kiết xác vừa giàu sang như thế, bởi vậy giật nảy mình, lén rỉ tai Ngụy Khiêm: “Ê, ông anh này mới chui ra từ lò than nào vậy?”

Ngụy Khiêm đáp: “Mộ Hoàng Thế Nhân.”

Tam Béo chỉ hận không thể khâu miệng mình lại.

Có khách ở xa tới, theo tập quán, Lý Phong Nhã dĩ nhiên phải đãi một chầu, sau ba tuần rượu, dày mặt tâng bốc nhau nào “tuổi trẻ tài cao” nào “đa mưu túc trí” cho đã đời, Lý Phong Nhã mới bắt đầu đi vào chủ đề: “Lần trước tôi suy nghĩ quá đơn giản, trước mắt trừ chúng ta thì còn vài công ty cũng đang dõi theo mảnh đất này, nghe nói có một công ty còn mời cả kiến trúc sư nước ngoài, chó mọc sừng giả làm dê, chỉ giỏi làm bộ làm tịch.”

Tam Béo vội hỏi: “Chúng tôi đều là người vùng khác, không hiểu rõ tình hình ở đây, ông cảm thấy việc này khả thi chứ?”

Lý Phong Nhã nhấp một ngụm rượu nhỏ, lắc lư đầu thở dài: “Khó nói.”

“Sao cơ?”

Lý Phong Nhã hạ giọng, dùng đũa chấm rượu vẽ một đường trên bàn, thò đầu ra nói: “Bởi vì tôi vẫn canh cánh việc này, cho nên cũng tạo dựng không ít quan hệ, chẳng giấu gì hai cậu, bên phía Cục quản lý đất đai và chính quyền thành phố tôi đều nói chuyện được – đương nhiên, đừng cho rằng ông anh này giỏi giang lắm, tôi nói được thì người khác đương nhiên cũng nói được, không có chút quan hệ thì chẳng ai dám dòm ngó việc này đúng không – chủ nhiệm Chu của Cục quản lý đất đai là đồng hương với tôi, hai hôm trước mới cùng nhau đi uống rượu tán gẫu, ôi chao, việc này bây giờ khó nói lắm… Các cậu biết phố thương mại giữa mấy miếng đất đó chứ?”

Thấy hai người gật đầu, Lý Phong Nhã nói tiếp: “Đó là của một công ty đầu tư ở chỗ chúng tôi đấy, ông chủ họ Trương, tổng giám đốc Trương là em họ của bí thư, bây giờ là thế này, phố thương mại đang phát đạt, nhưng ông Trương đó không biết đầu óc có vấn đề gì mà chỉ cho thuê chứ không bán, nói là phải bảo đảm đẳng cấp, không thể để phố thương mại này biến thành thị trường bán sỉ của hàng hóa linh tinh, bây giờ đẳng cấp có rồi nhưng sợi dây tài chính đứt cái ‘bụp’, hạng mục cả tỷ thất bại, các khoản vay đều đến kỳ hạn, nếu không mấy miếng đất chung quanh có thể hời cho chúng ta? Không thể nào, dù bây giờ các công ty đều thèm nhỏ dãi, thì cũng phải trông chờ họ Trương không xoay được tiền, mọi người mới có thể ăn thứ rơi khỏi miệng người ta, lỡ đâu ông Trương đó nghĩ thông, bán đứt phố thương mại, hoặc là tìm được nguồn tài chính mới, thì chúng ta đều công cốc hết.”

Tam Béo: “Mắc gì mà ổng không bán?”

Lý Phong Nhã vỗ đùi: “Nghĩ không thông thôi!”

Tam Béo: “Không có tiền thì ổng có thể tìm người hợp tác mà, có máu mặt như vậy, chẳng lẽ không ai cho vay tiền? Mượn tạm ít nhiều, rồi lại tìm một người hùn vốn, không phải cùng sống sao?”

Lý Phong Nhã khoa tay múa chân: “Không, cậu béo à, cậu không hiểu đâu, nói dễ nghe một chút, là ổng nhất thời không hồi khoản được, nói khó nghe thì là nguồn tiền mặt đã đứt ‘pặc’ một phát, toi đời luôn! Cậu hiểu chưa?”

Lý Phong Nhã cực thích dùng từ tượng thanh, giống như có thể gia tăng sức mạnh cho từ ngữ, nói một chữ “pặc” mà phun đầy nước miếng vào mặt Tam Béo.

Tam Béo lau mặt, cảm nhận được sự gian nan khốn khổ của việc này từ cả bãi nước bọt.

“Có máu mặt hơn thì cũng là một doanh nhân thôi, mà doanh nhân thì sợ gì nhất? Chính là không có tiền đó cậu béo à!”

Nói rồi Lý Phong Nhã bốc một cái chân giò to đùng, loáng cái gặm hết trơn, quẹt miệng tiếp tục: “Nói thẳng với các cậu vậy, ông Trương đó hơi bị chảnh, tôi từng gặp một lần rồi, ôi mẹ ơi, cái điệu bộ kênh kiệu nhướng mày, làm như mới đi công tác từ Nam Thiên môn trở về vậy – người ta coi thường đám chúa đất chúng tôi, chứ không thì tôi cần gì lặn lội đường xa đến tìm các cậu?”

Đến lúc này Ngụy Khiêm mới mở miệng hỏi: “Anh Lý, theo ý anh, trừ bán phố thương mại trong tay thì ông ta không còn cách nào khác?”

Lý Phong Nhã suy tính một lát: “Cũng chưa chắc, nếu động thổ khởi công thật, chưa biết chừng ổng sẽ trầy trật, nhưng nếu cho mượn danh, tìm người thay ổng ra mặt tạo thành một công ty hạng mục(1) mới, lấy danh nghĩa công ty này tái lập hạng mục đầu tư giành mảnh đất, sau đó trực tiếp đẩy giá lên rồi bán lại cũng không phải là không khả thi, còn có thể kiếm một khoản tiền mặt kếch xù, cho dù thời gian hơi dài, hơn nữa… Nếu việc này vào tay tôi thì tôi cũng làm rồi, không phải tôi đã nói với các cậu về ông ta rồi sao? Những việc mờ ám kiểu này, ông ta chưa chắc thích làm đâu.”

Ngụy Khiêm suy nghĩ một lúc, cuối cùng bàn bạc giây lát với Lý Phong Nhã, rồi cả đoàn quyết định hôm sau sẽ đi thăm phố thương mại để khảo sát xem sao.

Buổi tối quay về khách sạn, Ngụy Khiêm sẵn nước không nóng không lạnh tắm táp cho tỉnh rượu, chưa lau khô tóc đã tìm tài liệu mình chuẩn bị trước đó ra xé hết.

Tam Béo ở bên nói mát: “Không khớp với mong đợi của chú nhỉ? Ngạc nhiên chưa? Bế tắc chưa? Anh thấy ta nên thu dọn đồ đạc, rồi ngày mai mua vé quay về luôn đi… Chú nghe thử tiếng ho của mình xem, thở ra tạp âm, van của hai lá phổi muốn rớt luôn rồi, sắp tràn khí ra ngực tới nơi rồi đó.”

Ngụy Khiêm lườm hắn một cái, hoài nghi Lão Hùng cho Tam Béo đi theo vốn không có ý tốt.

Tam Béo đóng vai Trư Bát Giới rất hoàn mỹ, hễ có cơ hội là đề nghị chia hành lý về Cao lão trang, đúng là cái loại chuyên làm dao động lòng quân.

Lão Hùng bề ngoài thật thà nội tâm như khỉ thành tinh đó không chừng lần trước đến đã nắm được rồi, chỉ muốn cho gã biết khó mà lui thôi.

Tam Béo nói tiếp: “Chú Khiêm, anh thấy việc này căn bản không có hi vọng đâu, Lão Lý là trùm vùng này cũng ra mặt rồi, chú còn muốn thế nào đây? Chẳng lẽ phải phái anh Tam này đi dùng mỹ nam kế với quan chức nhà nước? Anh nói cho chú biết, kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể làm nhục đâu.”

Ngụy Khiêm khó khăn lắm mới hết ho, đau đớn nhìn Tam Béo: “Ông Tam… Khụ khụ, coi như tôi van ông, giữ thể diện chút đi!”

“Đừng vu oan cho anh, tiết tháo của anh đây đời đời bất diệt như mỡ vậy đó,” Tam Béo đứng dậy vặn hông, “Được, cụ hãy chậm rãi suy nghĩ đi, con cảm thấy món gà nướng buổi tối không tệ, con quyết định trước khi chúng ta khải hoàn quay về, phải mua thêm mấy con mang về cho tụi nhỏ được nếm thức ăn tươi.”

Ngụy Khiêm trải bản đồ quy hoạch do Lý Phong Nhã kiếm giúp từ đường cửa sau lên giường, giọng khàn khàn: “Muốn về thì ông tự về, dù sao tôi cũng không đi đâu hết.”

Tam Béo ngồi phịch xuống mép giường: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Ngụy Khiêm thong dong nói: “Thấy quan tài tôi cũng chẳng đổ lệ, đổ lệ ích gì? Không sao, tôi còn kế hoạch thứ hai.”

Mắt Tam Béo sáng rỡ: “Chú giỏi thế, sớm đoán được…”

Ngụy Khiêm: “Giờ nghĩ.”

Tam Béo câm nín nhìn gã một lúc: “Chú Khiêm, anh không tài nào hiểu nổi – trước khi lên xe lửa chú là như thế, trên xe lửa chú là như thế, đến địa phương hiểu rõ tình hình chú vẫn như thế – chú lấy đâu ra sức mạnh vậy? Chú dựa vào đâu mà cho rằng mình chắc chắn có thể giành được?”

Ngụy Khiêm ngẩng đầu, do bị bệnh và ít nghỉ ngơi nên mắt hơi có tơ máu, ánh mắt nặng nề, dù rằng lâu ngày có một chút buồn rầu giấu kín, lại có vẻ kiên định mà hoàn toàn tập trung.

“Cướp ngoại tất an nội trước.” Ngụy Khiêm nói, “Sức tôi có hạn, chuyện đã quyết định làm, nếu còn năm lần bảy lượt hoài nghi do dự thì từ sáng đến tối khỏi cần làm gì nữa. Tôi cũng không biết mình dựa vào đâu, nhưng với tiền đề là tôi đã quyết định làm, tôi sẽ không nghĩ đến điều gì khác.”

Tam Béo nghiêm túc theo, hỏi gã: “Thế nếu chú mày thất bại?”

Ngụy Khiêm bình tĩnh lắc đầu: “Tôi không suy tính điều này.”

Tam Béo nôn nóng: “Sao có thể không suy tính điều này? Chẳng phải là làm ẩu à? Trước khi đến chú có tính tới tổng giám đốc Trương này chưa? Luôn có chuyện chú không ngờ đến, cái gì chú cũng không thèm nghĩ, không cảm thấy mình quá khinh suất sao?”

Ngụy Khiêm nở nụ cười: “Thất bại tạm thời chỉ là bất trắc chứ không phải thất bại, quân đến thì chặn, nước đến đắp đất, dù có bất trắc, điều tôi cần cân nhắc cũng là làm cách nào để bù lại tổn thất và lợi dụng cơ hội mà bất trắc mang đến, thế thôi.”

Tam Béo đã phục cảnh giới tinh thần kỳ dị gần như tín ngưỡng tà giáo này, cam phận tạm thời giã từ gà nướng thân yêu, vứt xác lên một giường khác.

Bọn Ngụy Khiêm đi vài hôm, Ngụy Chi Viễn rốt cuộc được nghỉ – có nghĩa là Tết đến rồi.

Tết này anh hai đi vắng, cả nhà đều chẳng vui vẻ gì.

Chỉ khi tiếng chuông năm mới vang lên, Ngụy Khiêm mới gọi về một cú điện thoại, nhưng đâu đâu cũng là tiếng pháo như nổ lô cốt, Ngụy Chi Viễn thậm chí chẳng nghe rõ gã nói bao giờ về.

Cậu thiếu niên cúp máy, bắt đầu chính thức suy nghĩ về đường tình nhất định phải nhấp nhô của mình.

Ngụy Chi Viễn biết, tình cảm của cậu phải khiến người bình thường kinh hãi, không ai có thể vừa nghe đã thản nhiên tiếp nhận… Huống chi là người như anh hai.

Thật ra Ngụy Chi Viễn từng cân nhắc, nếu cậu hơi để lộ khuynh hướng, liệu anh hai có e ngại cảm giác của cậu rồi ít nhiều bấm bụng nghe ngóng, khoan dung một chút, kế đó dần dần thành quen?

Đó sẽ là một quá trình giằng co dài lâu, hơn nữa Ngụy Chi Viễn không tin mình sẽ thành công.

Đứng trước tâm sự, thiếu niên luôn không tự chủ được đa sầu đa cảm, trù trừ khó quyết, huống chi thứ tình cảm nhất định phải giấu kỹ này.

Ngụy Chi Viễn hiếm khi thiếu tự tin về phương diện này, cậu không biết, cũng không muốn biết anh hai liệu có đối đãi mình như với Tiểu Bảo, chịu vì mình mà nhiều lần thoái nhượng, thậm chí bỏ hết giới hạn.

Nếu anh dứt khoát cho là mình điên rồi?

Nếu anh cảm thấy điều này ghê tởm đến mức vượt khỏi phạm vi có thể tiếp nhận và nhượng bộ?

Một tiếng nổ vang lên, pháo hoa nở bung trên không trung, chiếc xe riêng dưới lầu giật mình bấm còi inh ỏi, Ngụy Chi Viễn hơi ù tai, không cầm được lòng nghiêng đầu phủ quyết ý tưởng này.

Cậu không cách nào chấp nhận việc Ngụy Khiêm coi mình như người xa lạ, vừa nghĩ đến điều này là cảm giác sợ hãi luôn lo lắng bị vứt bỏ từ nhỏ sẽ bao phủ cậu lần nữa.

Cậu nhất định phải ổn thỏa, bình thản, hữu hiệu.

Ngụy Chi Viễn không biết mình còn bao nhiêu thời gian, cậu cho rằng đầu tiên mình cần tạo một hoàn cảnh để gây biến đổi ngầm, như nhện giăng tơ vậy, phải có cái khung trước rồi mới làm tuần tự từng bước.

Ngoài ra, cậu cho là mình còn cần một đồng đội.

Ngụy Chi Viễn nhìn sang bà Tống không biết dựa lên sofa ngủ gục bao lâu rồi, giây lát sau lại bỏ qua – bà còn khó thuyết phục hơn anh hai, không chừng giải thích cho bà hiểu cả sự việc là đã khổ lắm rồi.

Cuối cùng, Ngụy Chi Viễn tập trung tầm mắt vào Tiểu Bảo.

Làm sao… ngấm ngầm, nghĩ biện pháp để con bé tìm cách đứng bên mình?

Ngụy Khiêm đi chuyến này không kịp về báo danh khai giảng cho học kỳ cuối cùng, Ngụy Chi Viễn cầm thẻ sinh viên của gã đến trường đăng kí giúp.

Trong lúc này, Ngụy Chi Viễn y như mắc bệnh thần kinh, nhà chất đầy các loại sách khó hiểu, tài liệu và tác phẩm văn nghệ. Nội dung thiết kế, triết học, tâm lý học, xã hội học, thậm chí một số môn nghệ thuật mới lạ cũng có hết.

Bà Tống không biết chữ, nhìn thấy tác phẩm vĩ đại liền kính sợ, mỗi lần thấy Ngụy Chi Viễn đeo cặp kính độ nhẹ đọc sách thì đi qua cũng phải rón ra rón rén.

Tiểu Bảo lại cảm thấy ông anh nhỏ hơi bất thường, trong thanh thiếu niên, ai mà lúc rỗi không làm bài tập, không đá banh, đánh lộn đều có vẻ không được bình thường lắm, dù là chuyền tay nhau đọc sách truyện giải trí cũng toàn là võ hiệp, huyền ảo, truyện tranh, ngôn tình các loại, chứ chẳng ai lại xem thứ này.

Tiểu Bảo cho rằng anh ba quá u ám, vừa vặn đọc được tác phẩm của thi nhân nằm trên đường ray tự tử(2) trong sách ngữ văn học kỳ mới, Tiểu Bảo xem mà hết hồn, càng cảm thấy Ngụy Chi Viễn có triệu chứng của bệnh trầm cảm.

Thoạt đầu cô bé nói với bà nội, nhưng bà chả thèm tin, còn cho rằng bản thân cô bé dốt nát không chịu đọc sách nên cũng không quen nhìn người khác đọc sách.

Tống Tiểu Bảo lần đầu tiên chờ mong anh hai mau mau trở về như vậy.

Mãi đến tháng Ba thì Ngụy Khiêm mới về.

Cuối tháng Giêng, khi Ngụy Khiêm đem vài thỏa thuận bày ra trước mặt Lão Hùng, vẻ mặt Lão Hùng hoàn toàn giải thích rõ thế nào là “sợ ngây người”.

Lúc ấy Ngụy Khiêm đi một vòng phố thương mại kia, rồi trong lòng lập tức có tính toán.

Gã bắt đầu rùm beng khảo sát, xác định thị trường, đồng thời ra một nan đề cho Lý Phong Nhã – bảo hắn ta nhất định phải đi tiếp xúc qua với tổng giám đốc Trương.

Việc này làm Lý Phong Nhã rất lo, hắn ta thật sự không muốn giao thiệp với người phong cách Tây như ông Trương kia chút nào.

Tết nhất mà tóc rụng cả nắm, ai ngờ lúc này “ông trời” lại cho một cơ hội.

Con trai ông Trương đang học cấp hai, dân ở đây khá hung hãn, tụi con trai cấp hai thường xuyên nói chuyện bằng nắm đấm ngay ven đường, khi Lý Phong Nhã nhìn thấy thằng nhãi đó, nó đang bị bảy tám đứa côn đồ bao vây.

Lý Phong Nhã phát tài không quên gốc, ngày lễ ngày tết sẵn lòng ăn nhậu với các anh em dân công, lúc ấy bên cạnh có vài người uống sương sương rồi. Nhưng du côn đánh nhau, bọn Lý Phong Nhã thấy quen lắm rồi, Lão Lý từng này tuổi, không còn gặp chuyện bất bình chẳng tha nữa, vốn tính ngó lơ luôn.

Ai ngờ đúng lúc này, nạn nhân bại não cao giọng tự khai thân phận: “Ba tao là ông chủ lớn, chú tao làm quan! Tin tao giết hết tụi bay không hả?”

Ngụy Khiêm cả ngày gây áp lực, bắt hắn đi giao thiệp với tổng giám đốc Trương, khiến Lý Phong Nhã suýt nữa suy nhược thần kinh, hắn vốn nghĩ hoài về ông Trương đó, vừa nghe câu này liền dừng bước theo bản năng.

Các anh em dân công dừng lại thò đầu nhìn theo.

Lão Lý cân nhắc giây lát rồi chỉ tay: “Tết nhất mà làm gì thế này? Bảo tụi nó đừng đánh nữa!”

Hắn ra lệnh một tiếng, dù rằng không ai động đậy, mấy tên côn đồ thấy đội hình này cũng sợ, nhìn nhau một cái rồi huýt sáo chạy mất.

Lão Lý làm bộ vui vẻ hòa nhã kéo “nạn nhân” đến hỏi thử, mẹ kiếp quả là vừa nhắm mắt đã có người đưa gối cho, thằng nhãi ngu ngốc này chính là con trai cưng của ông Trương kia!

Thằng rùa con đó nhảy lên phủi đất dính mông, ngu xuẩn bá vai Lão Lý không biết lớn nhỏ: “Anh em, cảm ơn nha! Từ rày anh chính là đại ca của tôi, có chuyện gì tôi bảo kê cho!”

Lý Phong Nhã nghĩ bụng: “Thằng nhãi này chắc chẳng thông minh lắm.”

Ngoài mặt cười ha ha, hào sảng nói: “Không có gì, đều là duyên phận thôi!”

Tam Béo sau khi biết chuyện đã cảm khái với Ngụy Khiêm: “Cha nội Lão Lý kia rất khá đó! Được việc mà còn có vận may, phúc tướng.”

Giọng của Ngụy Khiêm do bị ho mà cực khàn, nhưng chẳng mảy may ảnh hưởng tới việc gã ra vẻ cao thâm khó lường cười khẩy nói với Tam Béo: “Đám oắt con đánh người đó là tôi thuê đấy.”

Tam Béo: “…”

Để tránh xuất hiện có vẻ cố ý, phía ông Trương vẫn do Lão Lý qua lại.

Mà thủ đoạn nhỏ tà ma ngoại đạo chỉ là phụ liệu, thực sự lay chuyển được ông Trương chính là một hợp đồng sơ bộ trên giấy đệ trình dưới danh nghĩa Lão Lý.

Ngoài mặt hợp đồng này là của Lão Lý và ông Trương song phương, Lão Lý bỏ vốn chiếm 25% cổ phần, đồng thời giao ước lũng đoạn công trình, ông Trương là cổ đông lớn công khai, chiếm số cổ phần còn lại, phụ trách quản lý phân phối cả hạng mục.

Nhưng ông Trương không có tiền, vì thế phải kéo thêm cổ đông ẩn hình thứ ba, đến lúc này Lý Phong Nhã mới giới thiệu bọn Ngụy Khiêm cho ông ta, giữa Ngụy Khiêm và ông Trương ký kết hợp đồng thứ hai, ràng buộc nhau trên hợp đồng sơ bộ của hạng mục, Lão Hùng là cổ đông thực tế không ký tên, phụ trách chi tiền, tổng giám đốc Trương là cổ đông danh nghĩa đăng ký trên giấy tờ, toàn quyền phụ trách cả hạng mục kể cả lấy đất, lo thủ tục và toàn bộ công tác chuẩn bị tiêu thụ, cuối cùng hưởng 15% lợi nhuận.

Bên ông Trương tay không bắt sói trắng, chơi một lần khái niệm “vốn thấp” lúc ấy cực kỳ ít gặp, giảm thiểu mạo hiểm, đồng thời hấp dẫn nhất là ông ta có thể biến các khu nhà xung quanh và phố thương mại thành một chỉnh thể.

Sở dĩ ông ta khăng khăng không chịu bán phố thương mại, chính vì hi vọng có thể tạo ra thứ có tính tiêu biểu và nhãn hiệu, ông Trương là người theo chủ nghĩa lý tưởng lỗi thời, có nằm mơ cũng muốn đào một miếng đất ở trung tâm thành phố, tạo ra một dải kiến trúc mang phong cách cá nhân như vương quốc riêng, đáng tiếc điêu mài tỉ mỉ quá, mới khiến chu kỳ của hạng mục trước đó kéo dài, thậm chí đứt đoạn tài chính.

Giao cho ông ta chuẩn bị, còn khiến tổng giám đốc Trương thấy nhiệt huyết sôi trào hơn nhiều so với cậy quan hệ thao túng một miếng đất đẩy giá lên.

Ông ta và Ngụy Khiêm ăn nhịp với nhau, cuối tháng đã giành được hợp đồng dùng đất, trong lúc này Ngụy Khiêm và Tam Béo cũng không nhàn rỗi, nhờ cây cầu là tổng giám đốc Trương này, dùng rượu trải bằng tất cả các cửa quan hệ, bình quân một ngày hai đến ba chầu nhậu, mỗi tối quay về khách sạn chuyện đầu tiên nhất định là nôn đến chết đi sống lại.

Đồng thời, cùng tổng giám đốc Trương chạy giai đoạn trước, theo dõi quy hoạch, nửa đêm dậy nghiên cứu từng chồng điều khoản pháp luật, phác thảo các thỏa thuận, giao cho những người chuyên nghiệp thẩm duyệt, các kế hoạch tính toán và tiền mặt sửa hết bản này đến bản khác, bản thảo bỏ đi chồng lên phải dày đến hai thước.

Đi theo tên cuồng công việc Ngụy Khiêm này, lớp mỡ Tam Béo tuyên bố đời đời bất diệt như tiết tháo trong một tháng lại sụt mất mười cân, thắt lưng phải cài vào một nấc.

Lão Hùng cũng không ngờ, chỉ với ba ngàn vạn mà để hai cậu bé này gặm được.

Mà Ngụy Khiêm vốn muốn theo suốt tới khi hạng mục chuẩn bị đưa vào tiêu thụ, khoản tài chính đáng kể quay về, dù sao cũng nghỉ hết nửa học kỳ năm thứ tư rồi, chỉ cần lúc nộp luận văn và bảo vệ có mặt là đủ, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn đứt gánh giữa đường – cha béo chết tiệt kia nói như tiên tri, phổi gã thật sự bị tràn khí, ho suốt mùa đông, chuyển thành viêm phổi đúng như mong đợi.

Cuối cùng bị Lão Hùng tự mình đến lôi cổ về, ném ở nhà tĩnh dưỡng.

Ngụy Khiêm như dân tị nạn Châu Phi quay về nhà, bị bà Tống bắt được cơ hội kêu la ép ăn gà hầm ba ngày liền, khiến gã nhìn thấy nồi đất là buồn nôn.

Lần này gã về nhà, trực giác mách rằng Ngụy Chi Viễn có sự bất thường, nhưng thoạt nhìn vẫn hiểu biết và chăm chỉ hệt như xưa, Ngụy Khiêm không chỉ ra được là chỗ nào bất thường.

Đến cuối tuần, Ngụy Chi Viễn đoán đã tới lúc đồng lõa ẩn hình Tống Tiểu Bảo phải phản ánh với anh hai rồi, vậy nên sáng sớm ra ngoài khóa cửa như thường ngày, tạo cơ hội cho Tiểu Bảo.

Tống Tiểu Bảo quả nhiên không phụ mong đợi, kìm nén trong lòng đã rất lâu, Ngụy Chi Viễn vừa ra khỏi cửa liền chạy đi mách Ngụy Khiêm: “Em thấy anh ba sắp bị tự kỷ rồi đó anh.”

“…” Ngụy Khiêm, “Mày nên xem hoạt hình đi.”

“Thật đó!” Tống Tiểu Bảo thề với trời, “Không lừa anh đâu! Không tin anh vào phòng ảnh xem!”

Ngụy Khiêm: “Bao lớn rồi mà còn tự kỷ, không muốn để ý tới mày là tự kỷ hả? Tao cũng chẳng thèm để ý tới mày.”

Tống Tiểu Bảo đã nói chuyện với chị Hùng, cuối tuần đến học múa, không trì hoãn được lâu, thấy anh hai chẳng coi lời mình nói ra gì, liền nhảy dựng lên lôi Ngụy Khiêm một mạch đến cửa phòng Ngụy Chi Viễn, mở cửa nói: “Anh tự xem đi! Không nói với anh nữa, thấy ghét! Em đi đây!”



Công ty hạng mục là công ty được thành lập riêng cho một hạng mục, đăng ký kinh doanh độc lập và tự chịu trách nhiệm cho việc lời lỗ.Thi nhân tự tử trên đường ray chính là Hải Tử, tên thật Tra Hải Sinh, mất khá trẻ khi mới 25 tuổi.