Phan Diệp Chân và Thẩm Lạc Tình còn đang nói chuyện với nhau một vài câu
để giảm bớt sự căng thẳng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Vội vã nhìn vào màn hình, vừa thấy là số của Phan Diệp Phi, tâm trạng cả hai khẽ thả lỏng. Sau đó nhanh chóng bắt máy.
- Alo, anh hai, hai người vẫn ổn chứ?!
Phan Diệp Chân mở loa lớn để hai người có thể cùng nghe. Đáp lại hắn, là giọng nói có chút đượm phần mệt mỏi của anh mình.
- Anh và Sâm Sâm hiện tại đã ở chỗ an toàn rồi! Hai em thì sao?
Phan Diệp Phi nhìn Lý Sâm đang nằm trong lòng mình. Vẻ mặt y vô cùng lo lắng mà chờ đợi người yêu nói tình hình của cậu. Lúc nãy gấp rút quá, điện thoại y lại bị vỡ mất. Bây giờ an toàn mới có thể gọi điện báo bình an một tiếng.
- Ừ, hai đứa cẩn thận! Hiện tại an....Alo! Alo!! Diệp Chân, alo! Chết tiệt!
- Sao vậy anh, hai người họ sao vậy?
Sắc mặt Phan Diệp Phi đột nhiên chuyển tệ khiến Lý Sâm như ngồi trên đống lửa. Linh cảm có chuyện chẳng lành, y chau chặt hai mày lo lắng nhìn người yêu của mình.
- Anh nghĩ, hai đứa nó gặp chuyện rồi! Sâm Sâm, ở yên trong nhà đừng đi đâu hết!
Nói xong Phan Diệp Phi liền nhanh chóng lấy chìa khóa xe để rời khỏi nhà. Cũng may trong điện thoại của Phan Diệp Chân có định vị, mong rằng mọi thứ sẽ ổn.Quay lại với hai người thì còn tưởng rằng mọi thứ đã ổn rồi. Nhưng thật không
ngờ khi cả hai vừa mới thở phào một hơi thì đột ngột từ đâu một chiếc xe đâm tới. Dù cho phản xạ có nhanh thế nào thì Phan Diệp Chân cũng không đỡ nỗi tình huống hiện tại, dẫu đã cố bẻ hướng tay lái thì cũng không có giúp ích gì. Cả hắn và cậu cung chiếc xe vì cú va chạm mà lao thẳng xuống vách núi!
- Alo, chúng tôi đã hoàn thành rồi ạ!
Tút!
Báo cáo xong nhiệm vụ, hai kẻ kia cũng mau chóng rời đi. Cứ thế trên tuyến đường tăm tối, không ai hay biết một vụ tai nạn khủng khiếp vừa xảy ra...
Mấy ngày sau...
Nhà họ Phan...
- Ba mẹ! Diệp Chân tỉnh rồi!!
Phan Diệp Phi đang ngồi tra soát thông tin trên máy tình thì bất chợt liếc mắt bắt gặp hình ảnh ngón tay của Phan Diệp Chân khẽ động đậy. Vội vã bỏ máy tính sang một bên, gã mừng rỡ mà thông báo cho ba mẹ của mình.
Liễu Như mẹ của hắn ngay khi biết tin con trai gặp nạn đã suy sụp không ít. Từ lúc hắn bất tỉnh bà đã không ngừng cầu trời khẩn phật để mong cho con trai tai qua nạn khỏi. Cả ba của hắn là Phan Diệp Thành cũng bỏ hết công việc vì con trai. Cả gia đình đều luôn bên cạnh chờ đợi ngày hắn tỉnh lại. Dẫu vậy Phan Diệp Thành và con trai lớn cũng không quên việc điều tra kẻ đứng sau bày trò. Dám động đến nhà họ Phan, dù có là ai cũng sẽ phải trả giá!Vừa nghe thấy tin hắn tỉnh lại, hai vợ chồng liền vội vàng chạy ùa vào phòng hắn. Mi mắt của Liễu Như đã ươn ướt, bà nắm chặt lấy tay con trai, miệng không ngừng cảm ơn trời đất.
Còn ba của hắn tuy không thể hiện gì nhưng ánh mắt vui vẻ không thể nào che giấu. May quá...con trai của họ tỉnh rồi...hắn không sao!
- Ba...mẹ, anh hai?
Phan Diệp Chân khó khăn lên tiếng. Cả cơ thể hắn vô lực nhức nhối. Cảm giác này thật sự rất bức bối khó chịu. Hắn muốn ngồi dậy nhưng cơ thể lại vô cùng đau nhức.
- Đừng lo Diệp Chân! Bác sĩ nói chân phải và tay trái của con hiện tại bị gãy nhưng chỉ cần tịnh dưỡng rồi sẽ ổn thôi!
Bác sĩ cũng rất bất ngờ vì kỳ tích xảy ra với hắn. Thường thì gặp những chuyện như vậy ít ai có thể giữ được mạng sống. Có thể nói, hắn đã bước một chân vào quỷ môn quan nhưng lại may mắn trở về!
- Lạc Tình...Thẩm Lạc Tình đâu rồi?