Ở một nơi khác, trong phòng họp Long Hổ Hội, Trình Thất lạnh lùng nhìn người đàn ông ngồi đối diện, ngồi không đúng tướng ngồi, đứng không đúng tướng đứng, nói lên yêu cầu rất vô lễ, khẽ cười một tiếng, một tay ném bút ra, ngửa đầu đưa tay thô lỗ giật cúc áo sơ mi, cởi áo khoác xuống, xắn ống quần, bắt chéo chân, dựa vào thành ghế, cười tà nói: "Ông chủ Hách có thể quá làm khó người khác hay không?" Lưu manh, người nào chưa làm qua.
Người đàn ông không thể tin được cô gái này thoạt nhìn rất đứng đắn cũng có dáng vẻ lưu manh như thế, thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: "Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn tự làm tự ăn, không muốn chịu ràng buộc của Long Hổ Hội các người, hơn nữa tại sao các người nhất định mỗi tháng chúng tôi trích ra hai phần mười thành quả cho các người?"
Trình Thất đung đưa chân nhỏ, nhún vai nói: "Chúng tôi có năng lực này, Ông chủ Hách, ông suy nghĩ một chút, nếu tất cả bang hội cũng dựa vào chúng tôi, chỉ có ông ngoại lệ, như vậy những người khác sẽ đồng ý sao? chẳng phải Bọn họ cũng muốn tự làm tự ăn ?"
"Nhưng tôi không biết tại sao các người muốn làm như vậy? Không cảm thấy rất ngang ngược sao?"
Hàn Dục buồn cười, Trình Thất này, thật là đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, hơn nữa đầu óc vô cùng thông minh, rất kiên nhẫn, nếu là đại ca, nhất định không được thì trực tiếp dẹp luôn, nhưng Trình Thất không giống, cô sẽ nghĩ hết mọi biện pháp thuyết phục, lấy đức thu phục người, nửa năm qua, thật sự sắp xếp bang hội ngay ngắn rõ ràng, thỉnh thoảng xảy ra mấy lần sơ sót, cũng bị bọn họ khắc phục lại, cái này rất không dễ dàng.
"Ngang ngược? Ông chủ Hách, đây không phải là tác phong giặc cướp, Long Hổ Hội là bang phái lớn đứng đầu trên thế giới, duy trì đứng đầu không phải dễ dàng như vậy, nếu muốn giữ được danh hiệu này, đầu tiên tuyệt đối diệt sạch người có tham vọng, bao nhiêu người cố gắng lật đổ chúng tôi ? Nhưng bọn họ làm được sao? Có câu nói, người nên có tâm phòng bị, biện pháp duy nhất của chúng tôi chính là từ chối khác bang muốn tăng cường thực lực!"
"Ha ha, vô cùng buồn cười ! Tôi có thể hiểu thành đây là biểu hiện tự phụ của các người không? Nếu quả thật có bản lãnh, còn sợ bị người khác lật đổ?"
Trình Thất giận quá hóa cười: "Vậy ông cứ xem như chúng tôi tự phụ là được rồi!"
"Cô. . . . . . Vô lại!" Người đàn ông hung hăng nện cái búa trên bàn, nổi trận lôi đình.
"Ông chủ Hách, tôi có thể trực tiếp nói cho ông biết, không gia nhập, xem như chống đối với Long Hổ Hội, dĩ nhiên cũng sẽ khiến cho bang hội khác sinh lòng đố kị, không cần chúng tôi ra tay, bọn họ cũng sẽ để không cho ông còn đường để đi, hơn nữa trở thành đồng bọn của chúng tôi đối với ông không hề không có chỗ tốt gì, nhưng ít ra các bang phái khác không dám ngay mặt lấn áp ông, tôi có thể cam đoan với ông, một khi bên ông xảy ra chuyện hoặc không tuân thủ pháp luật, Long Hổ Hội tuyệt đối cũng không thể thấy chết mà không cứu, dĩ nhiên, ông muốn tìm chết, chúng tôi cũng đành chịu, anh em nào bị bắt, hoặc đắc tội với bọn cớm, chúng tôi nắm chắc 100% giúp ông giải quyết, mỗi tháng chỉ muốn hai phần mười thu hoạch của các người, rất có lời không phải sao?”
Người đàn ông vô cùng tức giận, vốn đang cố gắng thuyết phục cô gái này, xem ra không làm được rồi, hơn nữa cô nói không sai, dựa vào núi lớn này, vấn đề là ông ta căn bản không có chỗ dùng Long Hổ Hội, mỗi tháng đưa tiền vô ích, nghĩ thế nào cũng cảm thấy uất ức: “Các người muốn không nói lý lẽ?”
Trình Thất lắc đầu: “Chúng tôi không có cách nào nói lý lẽ với ông, dung túng một nhà ông, hôm nay bang hội phụ thuộc vào Long Hổ Hội cũng muốn tạo phản, ông nói chúng tôi có thể dung túng sao?” Thấy người đàn ông vẫn không đồng ý, Trình Thất cũng cảm thấy Long Hổ Hội làm như vậy quá thiếu đạo đức, không biết có bao nhiêu bang hội tìm đến gây phiền toái, nhưng hiện tại Lạc Viêm Hành làm như vậy, cô không có lựa chọn khác.
Cuối cùng người đàn ông vẫn khuất phục: “Được, chẳng qua tôi muốn nói cho các người biết, làm như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa, tuy nói các người vô duyên vô cớ ép buộc đóng phí, tiếng oán nổi lên bốn phía, phải biết những đồng tiền này đều do chúng tôi dùng mạng đổi lấy, sớm muộn gì có một ngày tất cả bang hội sẽ liên hợp lại, đến lúc đó để tôi xem các người làm thế nào!”
Đúng vậy, ngày đó tương đối đáng sợ, Trình Thất sờ sờ cằm, có lẽ cô phải phá vỡ tiền lệ, sửa đổi chính sách một chút, sau khi chờ người đàn ông đi khỏi, mới nhìn đám người Hàn Dục nói: “Ông ta nói không phải không có lý, có lẽ chúng ta phải suy tính đổi lại cách giải quyết vấn đề này!”
“Cách gì?” Bạch Diệp Thành giơ tay hỏi đầu tiên.
“Các người nhìn trước mắt là như vậy, những bang hội bị buộc gia nhập Long Hổ Hội, trong lòng đã tích luỹ không ít thù oán, thật ra chúng ta có thể hoá giải không vui trong lòng bọn họ!” Sau khi mọi người đều nhìn tới, sửa sang lại quần áo một chút, nói tiếp: “Chúng ta có thể thả bọn họ, để cho bọn họ tự duy trì chính mình đi!”
“Cái này không thể nào chứ? Là ý của Hội trưởng sao?”
“Ngộ nhỡ bọn họ liên hợp lại thì làm thế nào?”
“Đúng vậy, tuyệt đối không thể thả hổ về rừng!”
Trình Thất đã tính trước, lắc đầu một cái: “Các người nghe không hiểu ý của tôi, trước tiên để mặc cho bọn họ, chúng ta có thể để cho bọn họ nếm thử một chút không có Long Hổ Hội che chở sẽ có hậu quả gì, để cho bọn họ cam tâm tình nguyện gia nhập!”
Một ông già vỗ bàn: “Đúng vậy, những năm này Long Hổ Hội luôn bị chửi bới, trên mặt cũng không còn vinh quang, trước tiên thả bọn họ, sau đó tìm người đả kích bọn họ, Long Hổ Hội không giải quyết đả kích, để cho bọn họ tới cầu xin chúng ta, về sau bang hội thành lập không muốn gia nhập, cũng có thể dùng cách công kích bọn họ, để cho mọi người biết, Long Hổ Hội là bến cảng an toà nhất cho bọn họ, kiếm vốn là phải mất tiền, hai phần mười mua một một phần an toàn, nếu là tôi…. Tôi cũng nguyện ý!”
“Không sai, nhưng không phải sau khi bọn họ gia nhập liền thuận buồm xuôi gió, phải có đả kích lại, các người muốn ăn không, cũng phải bỏ ra chút hành động, mặc kệ gia nhập hay không gia nhập, thỉnh thoảng cũng phải đi chèn ép, sau đó do Long Hổ Hội ra mặt giải quyết, như vậy bọn họ mới có thể càng thêm tin tưởng những người đó cũng không phải do chúng ta phái ra!” Càng ngày Trình Thất càng nể phục mình rồi, cái đầu này thật tốt.
“Nhưng làm như vậy có thể quá thiếu đạo đức hay không?” Bạch Diệp Thành mở miệng.
Trình Thất khinh bỉ nói: “Vừa muốn lấy tiền người ta, vừa muốn không bị chửi bới, không thiếu đạo đức hơn sao? Như vậy ít ra bọn họ cũng sẽ không mắng chúng ta nữa, sẽ không thường xuyên tìm đến gây phiền toái, còn phải đối ca công tụng đức của chúng ta, danh tiếng Long Hổ Hội cũng sẽ tăng nhiều; các người phải biết, trên thế giới không có chuyện tuyệt đối, ngộ nhỡ ngày nào đó Long Hổ Hội gặp phải nguy cơ, theo tình hình hiện tại, các người nói bọn họ sẽ ra tay cứu giúp sao? Tôi nói cho các người biết, không thể nào, ngược lại còn có thể cùng người đẩy tường sập, nhưng làm theo lời tôi, bọn họ sẽ sợ Long Hổ Hội ngã xuống, không có cảng cho bọn họ tránh gió, lòng người bàng hoàng, như thế nào cũng sẽ kéo tới!”
“Các người cảm thấy ý định này như thế nào?”
“Tôi cảm thấy rất tốt, cô nói đúng!”
“Chúng tôi cũng đồng ý!”
Mọi người nhất trí tán thành, Hàn Dục nói: “Nếu không có ý kiến, vậy tôi sẽ thương lượng với quản sự các nơi khác, nếu bọn họ cũng đồng ý, cứ dựa theo biện pháp của Trình đại diện thực hiện!”
Lần đầu tiên Trình Thất lật đổ chính sách trước kia của Long Hổ Hội, hơn nữa được sự đồng ý, điều này nói rõ cái gì? Cô có thể làm tốt hơn so với Lạc Viêm Hành chứ, thật thoả mãn hư vinh trong lòng, ngày hôm nay tâm tình không tệ, về đến nhà liền không kịp chờ đợi ngồi vào đầu giường, thuật lại buổi hội nghị không sót một chữ: “Hơn mười bang hội nhỏ phái Ông chủ Hách đại diện đến đòi công đạo, kết quả thế nào? Còn không phải bị em đánh về nguyên hình? Dĩ nhiên, làm như vậy đúng là một loại biểu hiện tự phụ, cho nên em lật đổ đề nghị của anh, chỉnh đốn Long Hổ Hội lần nữa, hơn nữa bọn họ cũng đón nhận ý kiến của em, em biết bây giờ anh nhất định rất tức giận, ai bảo anh không có bản lãnh phản đối? Không muốn Long Hổ Hội bị thay đổi hoàn toàn, em đề nghị anh sớm tỉnh lại thì tốt hơn!”
“Hôm nay tâm tình chị Thất không tệ nha!” Tiểu Lan ôm đứa bé đi tới đi lui.
“Ừ, tạm được, Tiểu Lan, hôm nay thằng nhóc thối có ngoan không?” Nói xong cũng hào hứng ôm tâm can bảo bối vào trong ngực, hung hăng hôn một cái: “Bảo bối của mẹ, hôm nay có nhớ mẹ không? Hôm nay có ngoan hay không? Nói cho mẹ biết, có ngoan hay không?”
Đứa bé hươ tay múa chân nhếch môi: “Ngoan!”
“Ha ha, sao lại mặt dầy như thế? Tự mình khen mình, kêu cha mau dậy đi, cục cưng, gọi đi con!” Đưa đứa bé bò đến bên gối đầu người đàn ông.
Thật giống như đứa bé cũng đã quen rồi, vểnh cái mông bọc tã giấy thật to vỗ mặt cha: “Hì hì!”
Trình Thất vội vàng ngăn cản: “Không cho khi dễ cha, gọi cha, học theo mẹ, cha!”
Đùa hơn mười phút, đứa bé mới ý tứ gọi một tiếng, phát âm rất không chính xác, nhưng Trình Thất nghe hiểu được, nâng đầu chồng lên, cố nén lỗ mũi ê ẩm, vui mừng nói: “Nó đã gọi cha rồi, anh còn muốn ngủ bao lâu? Nằm như vậy, anh cũng không khó chịu sao? Em nhìn cũng phát chán, con trai còn chưa có nghe được giọng nói của anh, rất lâu em cũng chưa nghe qua, sắp quên rồi!”
“Cha…………. Cha……………” Đứa bé cũng nắm sợi tóc người đàn ông, có lần đầu tiên, thì có lần thứ hai, giống như gọi thành nghiện, vừa cười to ha ha ha vừa gọi.