Hoàn toàn tĩnh mịch? Anh nhìn cô chơi rất vui, Lạc Viêm Hành giương môi, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười ngồi xuống, giống như một ông vua bắt chéo chân, bị chọc tức như vậy đủ rồi, đôi tay ôm ngực, dựa lưng vào phía sau, vô cùng lười biếng: "Trình Thất, không tệ, Good Job!"
Có phải nên nói câu quá khen, quá khen hay không? Một cô gái nào đó có chút đắc ý, sau đó giả bộ ngu nói: "Nhị gia nói chuyện gì?"
"70 triệu đúng không? Lá gan không nhỏ, lại có thể gài bẫy ở trên đầu của tôi!" Nói xong nheo mắt bén nhọn nhìn về phía cô gái, thấy bộ dạng đối phương quẫn bách liền đưa tay nói: "Lấy ra đi!"
Khóe miệng Trình Thất co quắp, đã nghĩ tới đối phương sẽ điều tra ra được, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, hừ, ở trên có chính sách, ở dưới bà cô đã có đối sách, cũng không giả bộ nữa, nịnh nọt nói: "Chuyện này. . . . . . Thật ra tôi sớm nhận ra Đại Tam không phải là thứ gì tốt, chắc chắn sẽ không làm chuyện tốt, kết quả, hắc, thật đúng là để cho tôi bắt được, lại dám ở trong địa bàn của anh buôn bán súng ống đạn dược, đương nhiên tôi sẽ không để cho ông ta được như ý, kết quả là cướp hàng của ông ta!" Cô đã vì anh suy nghĩ nhiều phải không? Còn giúp anh hả giận đấy.
Lạc Viêm Hành khẽ cắn răng: "Vậy hàng đâu?"
"Bán rồi!" Trình Thất rất nghiêm túc, chớp mắt mấy cái, bên trong không nhìn ra chút mờ ám, tiến lên ngồi xổm ở bên cạnh người đàn ông, vừa xoa bóp chân vừa tiếp tục nói: "Tôi nghĩ, tốt xấu gì anh cũng là ông vua súng ống đạn dược, lô hàng này, đối với anh không thấm vào đâu, anh cũng biết, tôi vẫn muốn ôm bắp đùi của anh, dĩ nhiên nghĩ phải tặng quà như thế nào để được nổi bật, phải không? đem hết lô hàng cho anh, anh sẽ nhớ tôi sao?"
Lộ Băng và đám người Ma Tử đều lui về phía sau, không tiếp lời, mọi người đều ở trong trạng thái cảnh giác, chuẩn bị lúc nào cũng có thể khai chiến.
Hàn Dục há hốc mồm cứng lưỡi, muốn nổi bật là bán lại cho Long Hổ Hội sao? Thật đúng là đủ nổi bật, lúc này vẫn không quên nịnh nọt, cô cũng không có tôn nghiêm sao?
Từ trước đến giờ Lạc Viêm Hành không đưa tay đánh người mặt tươi cười, nhưng không phải là người chịu thua thiệt, nhíu mày: "Nói tiếp!" Anh thật sự muốn xem cô còn có thể bịa chuyện thế nào.
Trình Thất cười ha ha, dứt khoát ngồi ở bên chân người đàn ông, vẻ mặt nịnh nọt, thật giống như muốn đem chân người đàn ông ngậm trong miệng cúng bái: "Tôi thầm nghĩ có một số thứ còn hay hơn súng ống đạn dược, càng có thể làm cho anh vui vẻ, cho nên đem hàng bán qua tay, đúng là 70 triệu!"
"Bây giờ đối với tôi mà nói, 70 triệu càng làm tôi vui vẻ hơn, lấy ra!" Không nói lời gì buông tay.
"Hắc hắc, Nhị gia, là như vậy, tiền đó tôi đã cầm đi mua cho anh một món quà, món quà này tuyệt đối vượt hơn so với giá tiền, tuyệt đối có thể làm cho anh hài lòng, anh xem, có phải tôi rất thành khẩn không? Về sau cũng không cần xen vào bang hội nhỏ của chúng tôi nữa, như thế nào?" Được rồi, quả thật có chút không biết xấu hổ, lừa gạt người ta còn đưa ra yêu cầu, nhưng có lúc mặt mũi so với sinh tồn không đáng giá nhắc tới.
Hàn Tín còn chịu nhục chui dưới háng người ta đấy.
Bàn tay duỗi ra giữa không trung cứng lại, sau đó nắm chặt thành quyền, lần nữa đem tầm mắt nhìn thẳng mặt của cô gái, vẫn tối đen như mực, lần nữa hy vọng có thể nhìn thấy sắc mặt hiện tại của đối phương vô liêm sỉ đến độ nào, thật giống như 17 năm trước, lúc bắt đầu gặp phải cô gái này, luôn vô cùng hy vọng có thể nhìn thấy ánh sáng.
Trình Thất đã chuẩn bị xong chuyện xấu nhất, cùng lắm thì liều mạng, nếu muốn lấy đi thành quả mà cô mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng mới có được, còn không bằng trực tiếp giết cô đi, thấy người đàn ông nắm quyền, e sợ cho một giây kế tiếp sẽ bị tấn công bất ngờ, cũng thản nhiên giản ra gân cốt, bắt vua sẽ kiềm chế được mọi người, cô cũng không tin khoảng cách gần như thế, bắt không được tên cháu trai này.
Nhưng từ đầu đến cuối Lạc Viêm Hành không ra tay, mặc dù đối phương và anh cũng không liên quan, anh cũng sẽ không tự mình ra tay đánh một cô gái, đối phương nói rất chu đáo, không cho anh bất kỳ cơ hội nào phản bác, con đường duy nhất chính là đi xem món ‘quà tặng’ có giá trị vượt hơn 70 triệu, đến lúc đó không hài lòng sẽ tính toán khác.
Là đang kéo dài thời gian sao? Kéo cả đêm như vậy có tác dụng gì? Ngược lại tò mò ‘món quà lớn’ rồi, những người này là dân hai lúa chính gốc, anh không cảm thấy cô có thể đưa ra món đồ nào cao giá, nếu có cao giá trị cũng không tới 70 triệu, được rồi, tạm thời tin cô một lần nữa, chắc cô cũng không dám giở trò đùa giỡn nữa.
Lần nữa bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm, sau khi đưa tên cháu trai đi khỏi, Trình Thất dẫn các anh em chạy nhanh về Phi Vân Bang, biết trong lòng mọi người bàng hoàng, lấy ra bản đồ một khu đất cười nói: "Không cần lo lắng, nó chính là bùa hộ mệnh của chúng ta!" Lăng muội a, cô thật là ngôi sao may mắn của tôi.
"À? Là khu đất này?" Ma Tử kêu lên, cầm bản đồ nhìn chung quanh, nhìn ngang nhìn dọc, đây không phải là một khu đất lúc trước Chị Thất bỏ ra 100 ngàn mua được sao? Diện tích quả thật rất rộng lớn, vả lại quang cảnh tuyệt đẹp, còn tưởng rằng cô mua đất để sau này làm trụ sở của Phi Vân Bang, lại dùng để đưa cho Lạc Viêm Hành?
"Cái này trị giá 70 triệu à? Địa thế vắng vẻ không nói, hơn nữa nội thành muốn đến khai phá ít nhất cũng phải mấy trăm năm nữa, Chị Thất, chị có nắm chắc không?" Wow, hiện tại chạy còn kịp sao? Không kịp chứ? Hiện tại chắc chắn Long Hổ đã sớm rải đầy tai mắt chứ?
Có chạy đằng trời.
"Hơn nữa tiền của chúng ta vẫn còn ở ngân hàng, anh ta muốn điều tra, chuyện mấy giây!"
Trình Thất chê cười: "Mặc dù Lăng Gia Bang đang ở trong phạm vi Long Hổ quản chế, nhưng cô ấy và Lạc Viêm Hành không có qua lại bao nhiêu, hơn nữa, chuyện này cô ấy cũng đã nhúng một chân, nếu như cô ấy thừa nhận tiền kia là của chúng ta, cũng sẽ khó giữ thân, các người cảm thấy cô ấy sẽ ngu đến mức thừa nhận này 70 triệu này là của chúng ta sao?" Nhất định sẽ nói tiền kia đã sớm trả lại cho Phi Vân Bang rồi.