Edit: Mei
"Tô Dĩ Nam kéo bè kéo lũ đánh nhau, doạ Mít Ướt sợ đến phát khóc."
Sau khi hai người trở lại Tô gia, Khương Điềm hơi đẩy đẩy ngực Tô Dĩ Nam, giọng nói nghẹn ngào: "Về sau không được như vậy nữa."
Tô Dĩ Nam vừa thấy Khương Điềm khóc liền hoảng loạn: "Bé ngoan đừng khóc, sau này anh không dám ở trước mặt người khác giở trò với em nữa."
Hắn cho rằng Mít Ướt bị doạ sợ rồi, tuy rằng làm vậy rất kích thích nhưng nếu bé ngoan nhà hắn đã không muốn thì hắn cũng không cưỡng ép.
Nhưng Khương Điềm lại khụt khịt nói: "Không phải nói cái đó." Cô là lo lắng Tô Dĩ Nam sẽ xảy ra chuyện. Mấy người kia kéo bè kéo lũ đánh nhau không nể nang ai cả, lúc cô và Tô Dĩ Nam lái xe rời đi thì vẫn còn nhìn rõ trên mặt đất toàn là máu tươi. Bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn cảm thấy sợ.
Tô Dĩ Nam thấy Khương Điềm phủ nhận thì lại không hiểu vì sao Khương Điềm lại khóc.
Nhưng đối với bà xã tương lai hắn chỉ có nước dỗ dành, cho dù lần này hắn quá mức thật, nếu Khương Điềm không có gì mà tự dưng kiếm chuyện thì hắn vẫn vui vẻ nhận lỗi về phía mình.
Ngày hôm sau.
Hai người vừa tới trường học thì đã đụng mặt Khương Tuyết.
"Khương Điềm, mày chờ đấy cho tao!"
Khương Tuyết hung hăng liếc xéo cô một cái. Xuyên qua mấy kẽ tay của cô ta thì Khương Điềm có thể thấy một bên mặt của Khương Tuyết đã sưng đỏ lên.
Tuy rằng Khương Tuyết bị đánh đến nỗi sưng mặt nhưng Khương Điềm vẫn cảm thấy ba mẹ đối xử tốt với Khương Tuyết hơn đối xử với cô nhiều.
Ngày hôm qua Khương gia vì Khương Tuyết mà tổn thất mấy trăm vạn, nếu đổi lại là cô gây hoạ thì sao?
Khương Điềm hoàn toàn không dám tưởng tượng nếu mình làm Sầm Mỹ Vân mất trắng mấy trăm vạn thì sẽ có kết cục ra sao. Cô sợ ngay cả ý định muốn cô chết bà ta cũng có.
"Đừng sợ, có anh ở đây xem ai dám bắt nạt em?"
Tô Dĩ Nam ôm Khương Điềm vào trong lòng.
Khương Điềm gật đầu. Người duy nhất mà cô có thể tin tưởng lúc này chỉ có Tô Dĩ Nam.
Nhìn bóng dáng của Khương Tuyết rời đi, Khương Điềm lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Khương Tuyết lúc còn là học sinh quen không ít người, hơn nữa lại toàn những người có máu mặt.
Khương Điềm nghĩ đến Khương Tuyết sẽ trả thù thì trong lòng bắt đầu căng thẳng.
Cả ngày cô chỉ suy nghĩ về chuyện này nên không có tâm trạng nghe giảng. Mơ màng đến lúc về, vốn dĩ cô muốn cùng Tô Dĩ Nam về nhà, ai ngờ hắn lại nhét cô vào trong xe của Trương Thước:
"Trương Thước, cậu đưa Khương Điềm về nhà giúp tôi. Tôi còn có chuyện phải làm."
Khương Điềm nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì thế anh? Sao anh không để em đi cùng?"
Tô Dĩ Nam nhéo nhéo gương mặt trắng như sữa bò của cô cười nói: "Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, anh muốn về nhà thắp cho bà nén nhang."
Khương Điềm lập tức nói: "Vậy cho em đi với, em muốn gặp bác gái."
"Không cần đâu, mẹ anh thích an tĩnh, ghét bị quấy rầy. Anh về thắp nén nhanh, đốt cho bà tiền giấy thì về nhà ngay."
Hai tay của hắn đút trong túi quần, nhẹ giọng nói.
Nghe Tô Dĩ Nam nói vậy thì cô cũng không tiện quấy lấy hắn nữa.
Sau khi Trương Thước lái xe đi, Khương Điềm mới lạnh giọng hỏi: "Nói đi, rốt cuộc Tô Dĩ Nam muốn đi làm gì? Nếu chỉ đơn thuần thắp cho mẹ nén hương thì để dao trong balo làm gì?"
Trước khi ra khỏi phòng học, cô có thấy Tô Dĩ Nam lén bỏ một con dao Thuỵ Sĩ vào trong balo.
"Đúng như lời chị dâu nói. Hôm qua anh Tô ra mặt giúp chị dâu trả thù Khương Tuyết. Mà tên Lôi Tử ở trường Cửu Trung bên cạnh lại là tên hoa si của Khương Tuyết. Cũng không biết hôm nay Khương Tuyết khua môi múa mép cái gì mà để tên Lôi Tử kia mặc kệ cảnh sát có bắt mình vào đồn nữa hay không mà dám sai đàn em đến bảo anh Tô giao chị ra. Nhưng đương nhiên là anh Tô không đồng ý rồi. Cho nên anh ấy mới hẹn bọn Lôi Tử đánh hội đồng, một mình anh ấy chấp mười mấy người. Với điều kiện là nếu anh ấy thắng thì Lôi Tử không được làm phiền hai người nữa."
Khương Điềm vừa nghe Trương Thước nói xong, nước mắt nóng hổi đã tràn ra.