Mọi hy vọng của Yêu Hồn đặt trên ngườiĐộc Cô Thát Tề liền tan nát vỡ vụn như mãnh pha lê, đôi mắt nàng vô hồn, thần trí sâu xa, nàng rất thất thời rời khỏi nơi đau lòng này để thànhtoàn cho đôi tiện nam tiện nữ bên trong.Bước trở lại phòng, không suy nghĩ gì cả liền mang theo Độc Cô TrácNhi ra đi, nhưng võ công thấp kém khiến nàng khó lòng lọt qua ải línhcanh cửa thành, đang phân vân không biết phải làm sao “Bộp”, một bàn tay đặt trên vai của Yêu Hồn một cách bất ngờ.
Nàng kinh hách tới độ muốn la lên khi có người tiến gần mà nàng không phát hiện ra, rất may một bàn tay nhỏ bé bịch lấy miệng của nàng nuốthết toàn bộ tiếng hét chói tai kia nàng liền thở phào khi thấy đượckhuôn mặt quen thuộc kia.
Không dám cười với Yêu Hồn, Yêu Huyết chỉ lạnh lùng nói “Đây là hànhlý tỷ mang theo dọc đường, ở bên trái có một chú ngựa, còn các lính canh hãy để muội xử lý, hãy cố sống sót đừng phụ tấm trân tình của muội dành cho tỷ, đây là lần cuối cùng muội giúp tỷ, từ nay không ai nợ ai”
Nghe được câu nói này giọt nước mắt như trân châu tuôn xuống, phải,nàng không còn tư cách làm yêu nữ không có tư cách nữa, gật đầu nàngliền làm theo lệnh, sau khi cưỡi lên chú ngựa liền thúc ra khỏi cổngthành một cách an toàn, xoay đầu lại nàng nói “Bảo trọng”
Sau khi khẳng định Yêu Hồn đã đi xa Yêu Huyết mới dám khóc, hôm đókhi nàng biết được mọi chuyện đã quá muộn, vì các tỷ tỷ biết nàng làngười luôn ‘mật báo’ cho ngũ tỷ, nên họ liền hạ dược đánh xỉu nàng,khiến cho nàng không kịp đi cứu ngũ tỷ.
Là nàng có lỗi, nàng hận các tỷ tỷ đồng thời nàng cũng hận ngũ tỷ,nàng không cách nào tha thứ cho cả hai, về tình nàng chán ghét họ vì‘tình ái’ mà tàn sát lẫn nhau, về lý nàng nên giúp ngũ tỷ, vì trên đờinày ngoại trừ nàng ra thì ngũ tỷ hoàn toàn không còn người thân nữa rồi.
Ân! Bảo trong, bỏ lại câu suy nghĩ Yêu Huyết liền xoay người quay vềthành và chịu tội, sau đêm nay muội – Ngự Mã Yến sẽ không biết số phận‘sống’ hay ‘chết’ của mình, chỉ cầu mong tỷ – Tư Mã Linh Nhi, tai quanạn khỏi, hãy cố sống sót đừng phụ tấm trân tình của muội dành cho tỷ.
>
Câu nói này luôn quanh quẩn bên tai của Yêu Hồn, một tay ôm lấy ĐộcCô Trác Nhi, một tay nàng thúc ngựa chạy như tên lửa phi ra khỏi núi Hắc Phong liền tiến thẳng về phía Tây, nơi đó là nơi ẩn cư của đại ca, chỉcòn mỗi đại ca thôi, đừng phản bội muội như hắn – Độc Cô Thát Tề.
Đường còn dài, một thiếu phụ thì làm sao đi nổi con đường dài mênhmong như vậy huống hồ là đứa con nít, bão cát càng nổi lên cuồn cuộnmuốn nhấn chìm hai người một ngựa, những cơn lốc xóay mang theo bão cátnhư muốn xưng bá đại mạc càn quét bừa bãi.
Cả thân mình đều bị vùi lấp trong lớp cát tưởng chừng như không thểsống sót qua khỏi hôm nay, bất chợt một đạo lực mạnh xuất hiện ở cổ taykéo lê cả thân ảnh bị vùi lấp lên, tất cả mọi việc còn lại chỉ là mộtmảnh hư không.
“Bẩm…bẩm…Vương….” từ bên ngoài có tiếng run sợ của một tỳ nữ vọng tới gián đoạn không khí bên trong, vươn người lên hắn nói “Nói”
Nuốt nước miếng, cả người run rẩy nói “Phu…phu…ách”, chưa kịp nói hết câu Độc Cô Thát Tề đã xuất hiện bóp chặt lấy cổ của A Cúc “Nói”
“Phu nhân đã mất tích”, một hơi tuôn hết ra, A Cúc liền bị Độc Cô Thát Tề mạnh bạo hất xuống đất “Chết tiệt”, hắn hống lên
Xem ra trời cũng giúp cho nàng, Yêu Nghiệt nghĩ thầm trong lòng, bất chợt nở lên nụ cười hoàn mỹ.
Quấn khăn lên người, Độc Cô Thát Tề liền quay về phòng, ngay cả bóngdáng của con hắn cũng không thấy đâu “Yêu Hồn”, hắn hét lên, màn đêmtịch mịch đã bị tiếng rống giận dữ như một quái thú phá vỡ khiến ngườinghe thấy cũng run sợ…………
“Xem ra hắn đã phát hiện ra”, thanh âm khàn khàn già nua vang lên “Ta biết lão nhất định có cách mà”, một giọng nói trầm thấp của một namnhân đáp trả.
Tây Phong Âu cười nhạt “Ngươi quá coi trọng ta”, nở lên nụ cười tự tin Âu Nhã Vỹ nói “Đừng tự hạ thấp bản thân mình”
Bất chợt cả hai người liền cười sảng khoái một chập……..trong lúc mơhồ Yêu Hồn nghe thấy hai tiếng nói nói cười cười của hai nam nhân, mộtgiọng nói rất quen thuộc khiến nàng ấm lòng, còn lại thì hoàn toàn xa lạ nhưng hình như đã nghe qua ở đâu đó….quá mệt mỏi nàng liền nhắm mắtbuông xuôi mọi chuyện.
“Lão xem, tiểu hài tử này thật sự rất khả ái đến động lòng người”,hai mắt Âu Nhã Vỹ sáng lấp lánh tựa như nhặt được vàng, tay bồng lấy Độc Cô Trác Nhi, vui vẻ nói.
Liếc mắt nhìn Âu Nhã Vỹ, Tây Phong Âu không đáp lại chuyên tâm tậptrung vào việc đoán quẻ của ông, sau khi các quẻ bói được làm bằng cẩmthạch và xếp ngay ngắn như hình chiếc quạt đặt trên bàn thì Tây Phong Âu liền nói “Ẵm tiểu nữ hài tới đây”
Đang vui đùa cùng Độc Cô Trác Nhi thì Âu Nhã Vỹ liền dừng lại độngtác, mày kiếm gương lên tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo lời nói của Tây Phong Âu.
Tiếp tay Độc Cô Trác Nhi liền nằm chọn trong tay của Tây Phong Âu,bất giác khóe môi già nua nhăn nheo liền cong lên một đường hoàn mỹ,điều này khiến cho Âu Nhã Vỹ kinh ngạc không ngớt.
Không phải Tây Phong Âu chán ghét Độc Cô Thát Tề sao? Sao lại có hứng thú với Độc Cô Trác Nhi?
Hay là con của Yêu Hồn nên Tây Phong Âu cũng chấp nhận Độc Cô Trác Nhi là chất nữ của mình? Chắc là vậy!
“Ngoan, ngoan”, khẽ âu yếm tiểu nữ hài Tây Phong Âu trầm giọng nói,liền đặt Độc Cô Trác Nhi lên bàn để nó rút quẻ, Độc Cô Trác Nhi bi bô bò trên bàn không thèm rút quẻ cũng không thèm ngắm nhìn người lớn liềncuộn tròn như chú cún nhỏ chuẩn bị đi ngủ.
“Không được hư đốn như vậy!” thấy vậy Tây Phong Âu không hài lòngliền rống lớn lên, khiến Âu Nhã Vỹ xém chút thủng cả màn nhĩ, bất chợtĐộc Cô Trác Nhi bị hành động của Tây Phong Âu làm kinh hoảng liền khóclóc thật thảm thương lên “Oa, oa, oa”
Nhăn mày Âu Nhã Vỹ muốn đi tới dỗ dàng thì bị Tây Phong Âu cỡm đi cơ hội, lão nói “Không được hư hỏng như vậy, có hiểu không”
Ngó lơ hành động của lão, Độc Cô Trác Nhi vẫn cứ khóc đến đôi mắt đỏ hoe “Nếu còn khóc lão liền lấy ngươi ngâm rượu”
Nghe được lời uy hiếp này Độc Cô Trác Nhi liền nín tịt, đôi mắt đẫmlệ tròn xoe nhìn lấy Tây Phong Âu, lão lại nói “Vậy nói ngoan”, liềnnựng lấy má của Độc Cô Trác Nhi
Nguyên lai là thế, Âu Nhã Vỹ hoàn toàn hiểu hành động của Tây PhongÂu, thì ra lão e sợ sau này Độc Cô Trác Nhi sẽ giống hệt phụ thân nóbiến thành một ác vương tà ma lãnh khốc có câu: ‘CẨU BẤT GIÁO, TÍNH NÃITHIÊN. GIÁO CHI ÐẠO, QUÝ DĨ CHUYÊN’ [1]
Vươn người đứng dậy, Yêu Hồn liếc nhìn xung quanh, một cơn gió thổiqua hất bay màn che cửa sổ khiến nàng nhăn mày liền dùng vạt áo của mình che lại đôi mắt “Đây là đâu”, lầm bầm nàng khẽ nói.
“Tiểu cô nương đã tỉnh?” ung dung bước vào, Âu Nhã Vỹ phấn khởi nói
Giọng nói này, khuôn mặt này, dáng người này “Á”, nàng hét lên, ÂuNhã Vỹ liền nói “Tiểu cô nương chớ sợ, ta không có làm hại cô nương, talà bị hãm hại”
“Không, đi ra, tránh ra, cút đi, ta căm hận ngươi, đi đi”, cầm chặtlấy đầu mình, ngoan cố lắc không nghe lời giải thích của hắn, nàng trihô lên
“Ta….” Âu Nhã Vỹ cứng họng không biết khuyên như thế nào, bước chânhắn lùi xuống không muốn làm nàng hoảng sợ, bất chợt vấp phải bục cửamuốn ngã nhào ra sau thì được một bàn tay đỡ lấy, mượn sức nương ngườilên hắn thở phào, gật đầu ra vẻ cám ơn.
Tây Phong Âu xuất hiện liền đưa Độc Cô Trác Nhi cho Âu Nhã Vỹ, lãobước vào “Linh nhi, như thế nào vừa tỉnh dậy đã quên mất đại ca”
Trong lúc hoảng loạn thì nghe thấy tiếng nói ấm áp quen thuộc nàngliền ngẩng mặt lên “Đại ca” nghẹn ngào gọi tên Tây Phong Âu liền nhảyxuống gường đi tới ôm lấy thân ảnh già nua của ông.
“Linh muội, đã ổn, không sao nữa” vỗ nhẹ lưng của Yêu Hồn tựa như anủi, nói. Nàng khóc lóc thảm thiết trong lòng của Tây Phong Âu, bộ dạngnàng cứ như mang nỗi uất ức ngàn năm vậy, lúc trước không biết kiếm aisan sẻ nay đã có người ở đây nàng liền phát tiết hết nổi bực nhọc vất vả bấy lâu mà nàng chịu.
Khóc mệt nàng liền tựa đầu vào đùi của Tây Phong Âu, có cảm giác TâyPhong Âu như phụ mẫu tái thế của Yêu Hồn chứ không phải tình huynh muội.
Lúc này lau đi nước mắt trên gò má nàng hỏi “Vì sao đại ca lại ở đây….”
“Ân, vì đại ca đoán ra được, hôm trước đại ca không thể cứu muội đểmuội chịu khổ rồi, thật xin lỗi”, vừa giải thích, Tây Phong Âu khẽ nháymắt với Âu Nhã Vỹ
Nương theo ánh mắt của đại ca nàng, nhìn ra cửa, nàng kinh hoảng“Trác nhi”, liền giật lại thân ảnh bé bỏng của Độc Cô Trác Nhi trong tay Âu Nhã Vỹ, làm như hắn chính là cường đạo không bằng!
“Trác nhi”, khóc hết nước mắt nàng chỉ biết siết chặt Độc Cô Trác Nhi và gọi tên nó “Oa, oa, oa”, cảm thấy nàng siết quá chặt Độc Cô Trác Nhi liền khóc lên để thông báo nàng làm nó đau.
“Linh muội, muội nên bình tĩnh, đừng làm hại chất nữ của đại ca” Tây Phong Âu tựa tiếu phi tiếu nói
Dù nàng bình tĩnh hơn nhưng vẫn tránh xa Âu Nhã Vỹ như tránh ôn thầnvậy, Tây Phong Âu nói “Muội còn nhớ hai năm trước trong một lần muộinhận được thư liền giật đi con ngựa của một nam tử ngoài đường”
Nàng ngây ngô nhìn Tây Phong Âu, lão nói “Là con ngựa của hắn – Âu Nhã Vỹ”
CẨU BẤT GIÁO, TÍNH NÃI THIÊN. GIÁO CHI ÐẠO, QUÝ DĨ CHUYÊN [1] Cónghĩa chẳng có sự giáo hóa của cha, của thầy thì cái tánh lành ban đầusẽ dời qua tánh dữ, biến chuyển theo cảnh xấu chung quanh.