Ông thở dài, kể lại tường tận đầu đuôi. Cô trợn mắt há hốc mồm. Không thể tin cái ông chú kia lại cứu bố cô.
Theo sự phân phó của bố, cô sang phòng bệnh thăm nom hắn, dẫu sao ông chú đó cũng là ân nhân.
Phòng 301! Chỉ Nhiễm gõ cửa, rồi chầm chậm bước vào, ở trong phòng vây quanh là đàn em và một vị bác sĩ.
Còn cái chú Trình Sâm thì... Cô phải che miệng hốt hoảng. Hắn bị băng bó cả tay cả chân nằm trên giường bệnh.
Tiêu rồi! Tiêu rồi.
Chỉ Nhiễm cắn răng, khom lưng cúi đầu.
"Nhiễm Nhiễm! Em đến thăm tôi à?"
"Bố tôi bảo đến... cảm ơn chú vì đã cứu bố tôi, tôi sẽ trả tiền viện phí và mọi khoản chữa trị ạ."
"Tôi... không cần tiền, Nhiễm Nhiễm, bác sĩ bảo rằng, tôi có nguy cơ sẽ không còn đi đứng như bình thường được nữa."
Hắn thều thào cất giọng, nét mặt tái nhợt.
"Đại Ca, dù anh có ra sao thì bọn em vẫn luôn ở bên cạnh." Bọn đàn em ủ rũ đứng bên góc giường đau lòng đồng loạt lên tiếng.
Bác sĩ: "???"
Chỉ Nhiễm nhíu mày, hắn nói vậy là có ý gì? Là muốn cô phải chịu trách nhiệm ư? Nhất thời cô im lặng không biết nói thế nào. Không thấy Chỉ Nhiễm lên tiếng, Trình Sâm ho, khẽ hất tay nói tiếp.
"Thôi, Nhiễm Nhiễm em mau trở về đi, dù sao tôi cứu người cũng không phải để nhận tiền từ em."
Chỉ Nhiễm bấm bụng ngẩng mặt, hắn đã cứu bố cô, bây giờ hắn thành ra như vậy Chỉ Nhiễm cũng không đành làm lơ. Vả lại cô rất ghét mắc nợ, tốt nhất giải quyết một lần cho xong.
"Chú cần gì cứ nói với tôi, chú là ân nhân của nhà tôi, việc trả ơn là điều dĩ nhiên."
Giọng Chỉ Nhiễm rất nhẹ, không giống như mọi lần trước chanh chua, cáu bẳn.
Sau khi nghe vậy, nơi khóe môi Trình Sâm khẽ mấp máy. Hắn thở dài nặng nề, bộ dạng đáng thương đáp.
"Thật ra tôi không bắt em chịu trách nhiệm, tôi chỉ muốn em chăm sóc đến khi tôi xuất viện là được, di chứng sau này em không cần phải lo. Là tôi tự nguyện cứu bác trai."
Chỉ Nhiễm thầm thở phào nhẹ nhõm. May quá hắn không bắt cô chịu trách nhiệm, chuyện chăm sóc thì không thành vấn đề. Đến khi hắn xuất viện cô và hắn chẳng ai nợ ai.
"Được! Giờ tôi đưa bố về nghỉ ngơi trước, lát nữa tôi quay lại mang đồ ăn cho chú. Chú nghỉ ngơi đi."
Chỉ Nhiễm nói xong liền cúi chào, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, cũng không cần nghe hắn trả lời.
Cánh cửa vừa khép lại, người im lặng từ đầu tới cuối, cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ khí lạnh lẽo chất vấn.
"Trình Sâm! Mẹ cậu! Tại sao tớ là bác sĩ lại không biết cái chuẩn đoán nguy cơ không thể đi đứng bình thường kia nhỉ?"
"..."
"Chẳng qua cậu chỉ bị trầy xước nhẹ ngoài da, tĩnh dưỡng vài ngày là xong. Thế mà cậu bảo y tá băng bó như kẻ tàn tật thế này? Còn muốn ở lại bệnh viện 1 tháng?"
"Cậu làm vậy là để lừa con gái nhà người ta?"
"Xì! Cậu thì biết gì chứ?" Trình Sâm nhếch mép nhún vai đáp.
"Phải chăng lúc đụng xe, lòng tự trọng, liêm sỉ của cậu bị văng đi mất rồi à?"
"Ha ha! Bác sĩ Mộ, Đại Ca nhà chúng em sống xưa nay làm gì biết đến hai thứ đó ạ."