Đại Ca Không Cô Đơn

Chương 4




8.

Thời nay im lặng là vàng.

Phòng khách nhỏ chen lẫn mười mấy người, ai nấy đều có vẻ bất lực.

Nhất là Trình Tử Dịch.

Khi nghe thấy tôi yếu ớt gọi một tiếng "mẹ", người này mất mấy giây hoảng hốt, lập tức thả tay áo đang vén lên xuống che đi cánh tay sặc sỡ nổi bật kia.

"Chào dì."

Trình Tử Dịch buông thõng hai tay, đầu ngón tay đan vào nhau, cúi đầu chào, dáng vẻ cực kỳ ngoan.

Tôi đứng bên cạnh nhìn, không khỏi cảm thấy dáng vẻ tên này rất giống tên côn đồ trong khối vì đánh nhau mà bị mời phụ huynh ngày học cấp 2.

Dáng vẻ khiêm tốn đứng trước phụ huynh nhà mình y hệt như Trình Tử Dịch lúc này.

Lấy lại tinh thần, hàng đàn ông to lớn quay đầu liếc mắt nhìn Trình Tử Dịch, cũng đặc biệt nịnh bợ mà hướng về phía mẹ tôi gọi một tiếng "Chào dì."

Thế trận này hơi lớn, mẹ tôi sợ đến nỗi tiếng địa phương nhiều năm không dùng cũng thốt ra: "Thần ơi, Sơ Sơ, chuyện gì vậy?"

Nói thật, nhìn dáng vẻ kinh ngạc đó của mẹ tôi, tôi lại thấy hơi buồn cười.

Quay đầu liếc mắt nhìn Trình Tử Dịch, anh lập tức hiểu ý dùng ánh mắt ra hiệu những người vạm vỡ kia mau đi về, mọi người vội vàng nghe theo.

Rất nhanh, phòng khách chỉ còn lại ba người là tôi, Trình Tử Dịch và mẹ tôi.

Mẹ tôi cũng không ngốc, ban nãy bị hoảng cũng vì bảy tám người đàn ông vạm vỡ cao trên m8 mặc vest đen, bây giờ đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, không nhanh không chậm ngồi lên sofa, đảo mắt đánh giá Trình Tử Dịch.

Mà ông chủ khai thác mỏ bên cạnh tôi lập tức lúng túng, ngoang ngoãn đứng trước bàn trà, để mặc mẹ tôi quan sát.

Có cảm giác như đại ca đã biến thành thằng nhóc, nhưng lại không khỏi có chút đáng yêu.

"Nhóc con, cháu tên gì? Tình hình trong nhà thế nào?"

Mẹ tôi rót một chén nước, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.

Trình Tử Dịch hắng giọng một cái, lập tức nghiêm túc trả lời: "Dì, con tên là Trình Tử Dịch, ba con là giáo sư đại học, mẹ con là nhân viên công đoàn về hưu, con tự mở một công ty khai thác mỏ, về mặt kinh tế khá ổn, ngoại thành phía Bắc có một căn nhà, trung tâm thành phố có một ngôi nhà lớn, nếu kết hôn mà Sơ Sơ không hài lòng thì có thể mua thêm."

Tôi đứng bên cạnh thấy rõ ràng, tên này nói một câu thì mắt mẹ tôi lại sáng lên một phần.

Không ngờ đó, vị "đại ca" Trình Tử Dịch này lại còn có xuất thân thư hương thế gia.

Cuối cùng, mẹ tôi cười híp mắt đứng dậy, trực tiếp cầm tay Trình Tử Dịch ngồi xuống: "Tiểu Trình à, con chính là người mà lần trước xem mắt với Sơ Sơ sao?"

Trình Tử Dịch vội vàng gật đầu, là con."

Mẹ tôi cười như hoa, mỗi một nếp nhăn trên mặt đều ẩn chứa sự yêu thích vị con rể này: "Không tệ không tệ lần trước dì Chu của con bé vừa nhắc đến dì đã thấy con rất tốt. Không ngờ là Sơ Sơ nhà chúng ta thật sự có duyên với con."

Nhìn dáng vẻ cười híp mắt đó của mẹ tôi, lòng tôi âm thầm phỉ nhổ bà xem trọng đồng tiền, lại nghĩ đến dáng vẻ của mình khi biết bản thân vừa ngủ với một ông chủ khai thác mỏ.

Chà.

Quả nhiên là mẹ con, tôi muốn làm đại tẩu mẹ tôi muốn làm mẹ của đại tẩu.

Đều giống nhau.

-

Cứ như vậy, buổi sáng ngày hôm nay, Trình Tử Dịch bị bắt gặp người lớn nhà vợ, cả ngày khiến cánh tay sặc sỡ của anh ngoan ngoãn thật thà, trên đường còn đi vào phòng vệ sinh một lần, lúc quay lại thì dây chuyền vàng lớn bằng đầu ngón tay cũng đã biến mất không thấy đâu.



Nhưng mà lúc Trình Tử Dịch đi wc, tôi lặng lẽ ngồi trên sofa hỏi mẹ: "Mẹ, thế nào?"

Mẹ tôi nhíu mày, kết luận cực kỳ đúng chỗ: "Nhiều tiền, đẹp trai, chỉ là có hơi quê mùa."

*Từ thổ (土) này có nghĩa là quê mùa, cũng là từ ghép thành chữ thổ hào.

Tôi suýt cười thành tiếng, đó là mẹ tôi vẫn chưa phát hiện ra cái áo lông chồn kia đó.

Rất nhanh Trình Tử Dịch đã đi ra khỏi wc, vội vàng bắt chuyện: "Đúng rồi dì, dì vẫn chưa ăn sáng đúng không? Bên này con có chuẩn bị chút ít, cùng ăn đi."

Mẹ tôi cười híp mắt đồng ý.

Nhưng mà, ăn xong bữa sáng, tôi hoàn toàn phục rồi.

Không hổ là người từng trải, chỉ bữa sáng ngắn ngủi nửa giờ, mẹ tôi đã bới hết được cả họ hàng ba đời nhà Trình Tử Dịch.

Tất nhiên là Trình Tử Dịch bị hỏi có hơi dựng lông tóc, dáng vẻ ngồi ở bàn kia khiến tôi thấy hơi xót, cuối cùng vẫn không nhịn được ngắt lời mẹ: "Được rồi mẹ, hai chúng con còn có hẹn phải đi đó."

Tôi vốn là muốn nói sang chuyện khác để mẹ tôi ngừng điều tra, ai mà ngờ bà lập tức tỉnh táo.

"Được, người trẻ còn cần hẹn hò nhiều hơn, tăng thêm chút tình cảm."

Nói xong bà vỗ lên bả vai tôi, đứng lên: "Đi, mẹ giúp con chọn vài bộ quần áo."

Tôi nuốt mấy ngụm quẩy xuống, cam chịu đứng lên đi theo mẹ vào phòng ngủ.

Nhưng mà...

Con mọe nó, tôi hối hận.

Sao mẹ tôi lại nói Trình Tử Dịch quê mùa?. truyện ngôn tình

Ai đó cứu tôi, bà lục lọi trong tủ quần áo của tôi một lượt, cuối cùng phối ra kết quả như sau: "Áo ngực nhũ hoa đỏm dáng, bên dưới là một chiếc váy len dệt xẻ tà cao, cái loại mà xẻ hết bắp đùi ấy, còn phối thêm vớ nhung đen...

Những trang thiết bị phủ bụi nhiều năm trong tủ quần áo của tôi đều bị mẹ tôi chọn ra hết.

Tôi phục rồi.

Trong phòng, mẹ tôi vừa tẩy não tôi, vừa theo thói quen dọn dẹp cho tôi, xếp chăn, sắp xếp quần áo, vứt túi rác.

Khoan đã...

Túi rác??

Tôi giật mình, bỗng nhớ tới trong thùng rác có chút "rác" không thể nói được, gần như tim nảy lên:

"Mẹ, mẹ không cần dọn rác."

Vừa dứt lời phòng khách đã truyền đến tiếng bước chân, Trình Tử Dịch gần như là mở rộng cửa chạy vào.

Nhưng mà đã muộn, mẹ tôi khom lưng cầm thùng rác, ánh mắt nhìn vào bên trong.

Đứng ở góc độ của tôi, thoáng có thể nhìn thấy "rác" bên trong.

Không thể nhìn mà...

9.

Thời gian như tĩnh lặng.

Thật ra nếu mẹ tôi phản ứng nhanh hơn một chút, rút lại ánh mắt giả vờ như không nhìn thấy, sự lúng túng cũng sẽ một vừa hai phải.

Nhưng mà hết lần này đến lần khác, cung phản xạ của mẹ tôi rất dài.



Trình Tử Dịch đứng ở cửa, vẻ mặt co quắp, mặt tôi xấu hổ, còn mẹ tôi...

Bà vẫn duy trì tư thế bưng thùng rác, vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm bên trong.

Bầu không khí xấu hổ đến cực điểm.

Tôi lại không nhịn được giành lấy thùng rác, quấn chặt túi rác hai ba vòng, lập tức ném cho Trình Tử Dịch ở cửa, giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra:

"Được rồi mẹ, mẹ đừng có giành, dù sao việc dọn rác này cứ giao cho Trình Tử Dịch là được."

"Đúng vậy." Trình Tử Dịch phản ứng rất nhanh, vội vàng gật đầu: "Chuyện như thế này cứ để đàn ông làm."

Nói xong, tên này cầm túi rác chạy như một làn khói.

...

...

Có lẽ là bầu không khí quá mức xấu hổ, chưa đợi Trình Tử Dịch đi đổ rác quay lại, mẹ tôi đã đi rồi.

Nhưng mà trước khi đi bà không ngừng dặn tôi lúc hẹn hò với Trình Tử Dịch cần dịu dàng săn sóc một chút, ăn mặc xinh đẹp một chút.

Tôi đều gật đầu xác nhận.

Thấy vậy mẹ tôi an tâm đi về, đi đến cửa, bà bỗng xoay đầu lại.

Bà cười híp mắt nhìn tôi, đáy mắt lóe lên tia hiểu ra... sáng rỡ.

Bà cười liếc mắt nhìn tôi, chọc ghẹo nói: "Tuy thằng nhóc này ăn mặc hơi quê mùa, nhưng mà cái gì cũng tốt, dáng người đẹp, điều kiện gia đình cũng tốt... thể lực cũng không tệ.

"..."

Thấy mẹ tôi nở nụ cười như mèo trộm được cá, tôi bất đắc dĩ một hồi lâu.

Cái gì mà vẻ ngoài đẹp điều kiện tốt, vấn đề quan trọng phải là câu sau cùng mới đúng chứ?

Đỏ mặt tiễn mẹ tôi đi, vừa mới ngồi vững trên sofa, Trình Tử Dịch đã mở cửa về.

Người này vô cùng tự giác ngồi bên cạnh tôi, nhắc tay một cái quay tôi vào lòng.

"Dì nói gì vậy?"

"Không có gì, nói là em chăm sóc dạy dỗ anh cho tốt."

"Khụ..."

Trình Tử Dịch bị chính nước bọt của mình làm sặc đến kho khan: "Nói ngược sao?"

Tôi cười nhìn anh, đuôi lông mày nhếch nhếch: "Dù sao... cũng không phải không được."

Nói xong, hai tay tôi đẩy một cái, đẩy anh quay vòng trên ghế sofa.

Trình Tử Dịch nuốt một ngụm nước bọt, sau đó...

Bỏ chạy.

Có trời mới biết tối hôm qua tôi dũng mãnh cỡ nào mới có thể dọa vị đại ca này sợ như vậy, anh theo bản năng xoa thắt lưng:

"Chuyện đó, anh đây đưa em đi tiêu khiển."

Tôi vui vẻ, quả nhiên là thổ hào, ngay cả lời nói cũng có sức mạnh.