Đại Ca Không Cô Đơn

Chương 1




1.

Ngày xem mắt, ngồi đối diện là một đại ca xã hội.

Đại ca mặc áo chồn cầm túi, cánh tay sặc sỡ, dây chuyền vàng lớn, mọi thứ đầy đủ.

Theo lý thì gặp tình huống này tôi hẳn nên lập tức nhanh chân chạy, nhưng mà tôi đứng yên.

Dù sao cũng không phải vì thích kiểu này, chủ yếu là...

Gương mặt của đại ca đó, thật sự con mọe nó quá đẹp trai...

Tôi chần chừ mãi, cuối cùng vẫn trở thành fan nhan sắc của đại ca.

Để tóm được đại ca, tôi dùng hết các kiểu kỹ năng uống rượu, nhưng mà...

Đại ca chưa làm sao thì ngược lại tôi đã say trước.

Mắt say lờ mờ nhìn đại ca ở đối diện, tôi cầm chén rượu không ngừng hi ha cười: "Nhóc con, cậu tên gì?"

"Nhóc con?"

Đại ca nhìn xung quanh một lần, sau khi xác nhận là tôi gọi anh ta thì vẻ mặt không tin chỉ chỉ mình: "Tôi?"

Thấy tôi gật đầu, đại ca mới lấy lại tinh thần, chậm rãi nói: "Trình Tử Dịch."

Tên nghe cũng rất văn vẻ.

Uống đã đến hạn, tôi đi đến cướp áo lông chồn của đại ca mặc vào, sau đó lảo đảo kéo anh ta đi.

Đại ca lúc này nghiễm nhiên đã trở thành nhóc con, xách giỏ cho tôi, còn khoác áo cho tôi.

Nhưng mà...

Đại ca trực tiếp kéo tôi vào khách sạn sát bên cạnh.

Trong phòng, tôi đi đến đường cong hình chữ S bên giường, đặt mông ngồi xuống--

Móa, ngồi lệch.

Tôi ngồi xuống đất, xương đuôi cũng đau nhức.

Trình Tử Dịch vội vàng chầm chậm bước đến: "Bà cô à, không sao chứ?"

Tôi đẩy tay anh ta ra, vẻ mặt không vui: "Gì mà bà cô, gọi là cục cưng."

Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, không nói gì.

Yên lặng một lát, anh ta chuẩn bị đứng dậy: "Cô ngủ trước đi, tôi đi trước, hai chúng ta trai đơn gái chiếc không tiện..."

Nhưng mà, tôi say choáng váng, một tay đè anh ta lại:

"Đi gì mà đi? Tôi uống nhiều như vậy, xảy ra chuyện gì, anh gánh nổi trách nhiệm sao?"

Trình Tử Dịch trầm mặc một chút: "Có vẻ cũng đúng."

Nhưng mà, trong khoảnh khắc anh ta trầm ngâm, tôi trực tiếp ra tay, bới áo chồn của anh ta, mặc vào người, sau đó chỉ huy anh ta:

"Anh, qua đây."

Trình Tử Dịch ngoan ngoãn đi đến, vừa mới ngồi vững trên giường đã bị tôi cúi xuống cưỡng hôn.

Người uống say không nói võ đức.

...

Khi tỉnh lại, tôi nằm trong căn phòng xa lạ.

Bên cạnh, đại ca túm góc chăn vẻ mặt ấm ức, trên cánh tay xăm hình đều là dấu son của tôi.



Thấy tôi tỉnh lại, đại ca xoay người lại nhìn tôi, chỉ vào cánh tay hoa của anh ta ấm ức: "Cô..."

Tôi gượng cười một tiếng, dần nhớ lại những chuyện mà mình đã làm kia.

"Ha ha, lần say tôi sẽ mua một cây son không phai màu."

Đại ca bị nghẹn một cái: "Đây không phải là chuyện có phai màu hay không." Yên lặng vài giây, anh ta thở dài:

"Vậy chuyện xem mắt này của chúng ta..."

2.

Xem mắt...

Tôi chần chừ một chút, cũng không biết là có tâm trạng gì, cười mỉa một tiếng: "Xem mắt tạm thời quên đi."

Chủ yếu là khi tỉnh lại, bước phát triển này có vẻ hơi ngoài dự đoán của tôi.

Bình thường tôi hơi háo sắc một chút, đồng thời cũng thích nói chuyện, nhưng tối qua thực sự đụng ngã vị đại ca này, đây cũng là chuyện vượt xa mong muốn của tôi.

Chơi lớn, mau trốn thôi.

Nhưng mà tôi không ngờ là Trình Tử Dịch sẽ phản ứng mạnh như vậy, anh ta sửng sốt hai giây, lập tức nhíu mày lại, mở to hai mắt nhìn tôi.

"Quên đi?"

Người này bỗng ngồi thẳng, những dấu son môi in trên cánh tay thật khiến tôi hơi ngại ngùng, kéo góc chăn, tôi mới vừa lùi về sau đã nghe giọng của anh ta:

"Tối hôm qua cô đã... xong rồi, lại còn không muốn chịu trách nhiệm?"

Tôi cắn cắn môi: "Rõ ràng là tôi chịu thiệt, hơn nữa... tôi còn chưa có bạn trai."

Vẻ mặt Trình Tử Dịch thay đổi, cuối cùng đỏ mặt thấp giọng nói: "Ai mà không chứ, tôi cũng từng có bạn gái, nhưng mà chưa thân mật với ai như vậy."

Chuyện này...

Thấy dáng vẻ của anh ta không giống nói dối, nhưng mà, tôi thật sự khó tin.

ÁNh mắt liếc nhìn gương mặt đen trai bi thảm trần gian, lại nhìn cái dây chuyền vàng trên cổ, và cánh tay sặc sỡ kia.

Nhìn thế nào cũng không giống còn non.

Vậy nên--

Tôi cũng không định dây dưa với anh ta nhiều, nhanh chóng buông chăn mặc quần áo, nghĩ phải chạy trước rồi tính.

Nhưng mà, Trình Tử Dịch vậy mà lại còn chút lương tâm, khoảnh khắc tôi thả chăn đi, anh ta nhìn chằm chằm cơ thể của tôi kinh ngạc, sau đó lập tức vội vàng quay đầu đi, dáng vẻ phi lễ chớ nhìn.

Không thể không nói hành động này của anh ta lại không khỏi khiến tôi có chút cảm tình.

Hắng giọng một cái, nhân lúc tôi mặc quần áo, cười nói: "Không ngờ anh còn rất lịch sự."

"Sao?"

Trình Tử Dịch có vẻ sửng sốt, sau đó chậm rãi nói: "Tôi chỉ đang nghĩ, tối qua uống vào, tất nhiên là cũng không nhận ra cô lại... nhỏ như thế."

Nói xong, anh ta đưa tay trước ngực múa một cái.

Tôi...

Trầm mặc hai giây, tôi cắn răng nói: "Như nhau thôi, tối qua đại ca cũng khiến tôi giật mình đó."

Thật ra tôi nói điêu, tối qua uống nhiều, chuyện sau đó tôi không hề nhớ nổi chút gì, nào còn nhớ rõ chi tiết liên quan đến anh ta.

Nhanh chóng mặc quần áo, thậm chí tôi còn chưa quay đầu nhìn anh ta đã cầm túi chạy.

Chạy ra cửa lớn khách sạn, tôi mới thở phào một hơi.

Nghiệp chướng mà.



Sớm biết vậy hôm qua đã không đi xem mắt, giờ thì hay rồi, dâng cả mình.

Trình Tử Dịch đúng là rất đẹp trai, nhưng mà...

Cứ không rõ ràng lên giường như vậy, lòng tôi cuối cùng cũng khó chịu.

Thở dài một hơi, tôi chậm rãi đến một trạm xe buýt, vừa đi vừa âm thầm tính toán, đón xe từ nơi này đến nhà tôi ba mươi mấy đồng, vẫn nên đi xe buýt thì hơn.

Gần đây không kiếm được tiền, chỉ có thể tiết kiệm thôi.

Nhưng mà, lúc ngồi trên ghế dài chờ xe buýt, tôi thoáng nhớ đến một số chi tiết tối hôm qua, với lại...

Dáng người Trình Tử Dịch lúc đó.

Trong đầu tưởng tượng lại từ đầu đến chân anh ta một lần, tôi nuốt một ngụm nước bọt, thầm than một tiếng, thật sự là đẹp trai mà...

Chưa đợi tôi lấy lại tinh thần, xe buýt số 8 đến.

Tôi lấy ra hai đồng từ trong túi, xếp hàng lên xe, trên xe chỉ có lẻ tẻ bảy tám người, tôi chọn đại một chỗ ngồi đằng sau.

Nhưng mà, lúc cửa xe sắp đóng, lại một người đi lên.

Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn thoáng qua, lập tức sửng sốt.

Một người mặc áo chồn bước nhanh lên xe, dừng trước hòm bỏ tiền, vậy mà lại lấy ra tờ tiền giá trị một trăm đồng chuẩn bị bỏ vào.

Lòng tôi run lên, bản thân còn chưa kịp phản ứng đã lao ra ngoài: "Đừng, tôi có tiền lẻ..."

Nói xong, tôi đi đến, móc trong túi ra một xấp tiền lẻ, tìm hai đồng ném vào.

Đã xong, tôi mới chú ý đến ánh mắt như lửa nóng trên đỉnh đầu.

Tên đàn ông có khí chất nhà giàu mới nổi này, trừ Trình Tử Dịch còn có thể là ai?

Thật sự là oan gia.

Thầm than một tiếng, tôi xoay người quay lại chỗ ngồi phía sau.

Nhưng mà Trình Tử Dịch cũng đi theo.

Có vẻ anh hơi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đặt mông ngồi bên cạnh tôi.

Tôi không nói gì, vẫn tự mình ngồi nhìn ra cửa sổ như cũ, nhưng mà...

Thật ra tôi vẫn hơi căng thẳng.

Sau khi ngồi xuống, Trình Tử Dịch không lập tức mở miệng, cả hai yên lặng mấy phút, một tờ tiền màu đỏ bỗng xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi hơi ngẩn ra quay đầu nhìn anh ta, đã thấy Trình Tử Dịch nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm: "Tiền xe."

Tôi thật sự là giật nảy tim.

Gần đây mua một cái mô hình yêu thích, tôi đã nghèo đến mức cả ba ngày đều gặm bánh bao, nói thật ngày hôm qua đi xem mắt cũng là xuất phát từ lòng xin ăn.

Chần chừ một chút, tôi cầm lấy tiền, tiện thể mở tay phải ra trước mặt anh ta, vẻ mặt uy hiếp: "Chuyện tối hôm qua... 100 tệ không đủ."

Tôi nhìn gương mặt dễ nhìn kia của anh ta, nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của anh ta, chuẩn bị bịa ra một khoản.

Sự thật chứng mình, Trình Tử Dịch thật sự là một tên ngốc nhiều tiền.

Anh ta ngẩn ra một chút, sau đó trực tiếp nhét ví tiền vào tay tôi, còn thật cẩn thận hỏi: "Đã đủ chưa?"

Tôi mở ra nhìn thoáng qua:

Sặc, một sấp 100 tệ sao.

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ có nên rút mấy tờ rồi trả phần còn lại cho anh ta không, tên này bỗng sát lại gần tai tôi, từ từ thân thiện:

"Dù sao cũng đến xem mắt, hơn nữa gạo cũng đã nấu thành cơm rồi, hay là chúng ta thử xem?"