Vừa về đến nhà, Tô Triết liền phát hiện bầu không khí trong nhà hơi khác so với ngày thường, người rất đông đủ, tất cả đều đang chờ bọn họ ở trước bàn ăn.
Tống Ngọc âm thầm trốn sau lưng Tô Triết, có chút hoảng hốt. Tô Triết nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, bỗng chốc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hai người họ. Họ chào hỏi từng người một, Tô Triết nói với Tống Ngọc: " Đến ăn đi !" rồi chủ động kéo cậu đến trước bàn ăn.
Em trai Tô Triết ở bên cạnh cuống cuồng gọi: " Anh !" như đang nhắc nhở hắn.
Ông nội bà nội ngay cạnh đó, đều sa sầm nét mặt.
Tô Triết lại giống như không nhận ra, còn chủ động chuẩn bị đủ đũa cho Tống Ngọc rồi ngồi xuống bên cạnh cậu. Chú út ở bên cạnh vội vàng giảng hòa: " Lâu lắm rồi không được ăn đồ ăn trong nước, thật nhớ mùi vị này." Cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của mọi người trở lại trước bàn ăn, nhưng tất cả mọi người đều không có lòng dạ nào mà ăn cơm, cũng chỉ có Tô Triết là cắm đầu cắm cổ ăn, nhân tiện còn giúp Tống Ngọc gắp món ăn yêu thích của mình.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không ngờ một đứa vô pháp vô thiên như Tô Triết, lại có ngày đi chăm sóc người khác.
Sau khi ăn xong, Tô Triết dẫn Tống Ngọc về phòng của mình. Phòng của hắn rất lớn, có đủ loại áo cầu thủ và giày thể thao phiên bản giới hạn. Tống Ngọc lại đặc biệt cảm thấy hứng thú với một cuốn album ảnh, mở ra thì thấy bên trong có ảnh của Tô Triết khi còn nhỏ, hắn thực sự rất đẹp trai từ bé đến lớn. Tính tình của hắn từ hồi nhỏ đã khác người, có chút bướng bỉnh và không nghe lời, lớn lên lại càng như vậy, khó trách lại có thể trở thành hot boy của đại học K.
Tô Triết ở bên xem cùng với Tống Ngọc.
Đúng vào lúc này, dì giúp việc tới gõ cửa, nói rằng trong nhà có việc, mời hắn đến phòng họp.
Cả nhà Tô Triết đều kinh doanh. Có đôi lúc còn mở cuộc họp video ngay trong phòng tiệc, hắn rất ít khi đến đó. Lần này bọn họ thật sự tức giận, Tô Triết thấy Tống Ngọc vẫn còn hết sức chuyên tâm xem ảnh của hắn, liền bảo: " Tôi đi ra ngoài một lát, sẽ trở lại ngay." Tống Ngọc thưa Vâng, sau đó Tô Triết liền theo dì giúp việc cùng đến phòng họp.
Vào trong, mọi người đều ở đây. Tô Triết biết bọn họ sẽ nói gì, nên hắn nói: " Con không thể chia tay với em ấy !"
Mẹ của Tô Triết nói: " Con có biết con muốn ở bên nó thì sau này sẽ phải gánh chịu biết bao nhiêu chuyện không hả, nó và người bình thường không giống nhau ! Không thể bởi vì nhất thời mới mẻ mà nói sẽ bên nhau trọn đời được !"
Tô Triết nhíu mày lại, trước đây, khi hệ thống xuất hiện và nói rằng Tống Ngọc là tình yêu đích thực của hắn trong kiếp này, hắn còn xì mũi coi thường, nhưng dần dần, hắn lại có chút không xa được bé ngốc.
Đúng ! Không phải là Tống Ngọc không xa được hắn, mà là hắn không thể rời xa Tống Ngọc.
Tô Triết không chịu đồng ý, hành động này rõ ràng đã chọc giận nhà họ Tô, ba hắn quát: " Tao mặc kệ thế nào, chúng mày không được ở bên nhau !"
Tô Triết cũng nổi giận: " Con không phải là cấp dưới của ba, chuyện này ba nói không được tính !"
Ông nội Tô nói: " Nếu cháu ở với nó thì không có gì hết." Ông vừa nói ra câu này, ba mẹ của Tô Triết đều lo lắng. Ông nội hắn từ bé đã coi hắn như người thừa kế mà bồi dưỡng, muốn đợi hắn tốt nghiệp đại học rồi giao cho hắn toàn bộ công việc kinh doanh của gia đình ! Tập đoàn của nhà họ Tô, nếu hắn thừa kế, tương đương với chiến thắng ở vạch xuất phát.
Nhưng Tô Triết vẫn từ chối.
Dựa vào khả năng của hắn, dù không có sự hậu thuẫn của gia đình, hắn cũng có thể ăn một miếng cơm. Vì của cải vật chất mà bỏ rơi người mình thích, chuyện này hắn không làm được. Hệ thống trước đây từng nói rằng, kiếp trước hắn sẽ hối hận cả đời, hắn không muốn chuyện này xảy ra lần nữa.
Tô Triết nói: " Vị trí người thừa kế này, đổi người khác đi !" Nhà bọn họ có rất nhiều người có thể trở thành người thừa kế, em trai hắn hoặc chú út của hắn đều là ứng cử viên không tồi.
Ông nội nhìn dáng vẻ đến chết không đổi của hắn, tức giận ném mạnh tách trà xuống đất: " Làm càn !"
" Ở bên em ấy không phải là làm càn !"
Tô Triết vừa nói ra câu này, ba hắn đã dè bỉu: " Trước đây mày là cái đức hạnh gì, tao đều biết rõ. Bây giờ mày thích nó, chẳng bao lâu nữa mày sẽ thích người khác, việc gì phải vậy !" Hơn nữa bây giờ rất nhiều người đã biết con trai ông đang yêu đương với một thằng ngốc, còn lấy chuyện này ra cố tình chế nhạo ông, khiến ông bực bội: " Nếu mày còn xem mình là người của nhà họ Tô, thì mày không được liên lạc với nó nữa !"
Tô Triết trấn tĩnh nói: " Luôn bảo con làm theo ý của mọi người, mọi người có bao giờ tôn trọng con chưa ?"
Chú út vội vàng giảng hòa: " Đều là người một nhà, giận dữ như vậy để làm gì ? Thanh niên có thích người nào thì cũng rất bình thường."
Mẹ Tô thấy Tô Triết hạ quyết tâm, liền lấy ra con át chủ bài: " Nếu con còn nói như vậy nữa, gia đình sẽ cắt đứt toàn bộ chi tiêu của con, kể cả thẻ phụ không giới hạn kia của con, con nghĩ kĩ đi." Gia đình muốn dùng cách này để buộc hắn phải nhận ra thực tế. Vợ chồng nghèo trăm nỗi bi thương (*), huống chi hắn là đại thiếu gia được nuôi dưỡng bằng tiền.
(*) bài Khiển bi hoài (kỳ 2) của Nguyên Chẩn
Thằng Tống Ngọc đó hoàn toàn không có khả năng sinh tồn, tất cả đều phụ thuộc vào Tô Triết, nếu Tô Triết không có tiền thì cuộc sống của nó nhất định sẽ vô cùng mệt mỏi.
Tô Triết nói: " Được !" rồi quay người và đi ra ngoài.
Người nhà không ngờ hắn lại đặt bé ngốc ở một vị trí quan trọng như vậy, nhất thời bầu không khí có chút nghiêm trọng.
Tô Triết trở về phòng, trông thấy Tống Ngọc chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi ở chỗ đó, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Cậu thấy vẻ mặt Tô Triết có chút không nỡ, liền nói: " Em đi đây !"
Tô Triết nói: " Chúng ta đi cùng nhau !" Hắn không thu dọn đồ gì cả, còn để lại chìa khóa xe của mình trên bàn. Hắn là một người tự cao tự đại, chỉ lấy một chiếc cáp sạc điện thoại, và thêm một bộ quần áo cho bé ngốc vào ban đêm, hai người liền rời khỏi đây. Vừa ra ngoài thì gặp Lý Gia Luân đang đợi ở cửa chính, trông thấy bọn họ, y bảo: " Lên xe."
Lý Gia Luân hỏi: " Xảy ra chuyện gì vậy ?"
Tô Triết nói: " Hai bọn tôi ở bên nhau !"
Lý Gia Luân phần nào kính phục dũng khí của Tô Triết, ở trước mặt cả nhà comeout thì cũng thôi đi, còn bỏ nhà ra đi: " Vậy sau này bọn ông tính sao ?"
" Đi bước nào hay bước ấy vậy."
Tô Triết đưa cậu trở về khách sạn. Trước tiên ở lại một đêm, đợi ngày mai thì trả phòng, bọn họ cần phải tìm một chỗ ở khác.
Tống Ngọc nhìn trộm Tô Triết: " Em còn tưởng rằng anh không cần em nữa !" Vừa nãy cậu thực sự có chút lo lắng.
Trên mặt Tô Triết lộ ra mấy phần ý cười: " Haizz, em cũng không ngốc lắm nhỉ." Sau đó, hắn trịnh trọng nói ra lời ấy: " Tôi sẽ không bỏ rơi em đâu."
Bé ngốc nhẹ nhàng ôm lấy Tô Triết, nhón chân trao cho Tô Triết một nụ hôn. Đây là lần đầu tiên cậu chủ động, tựa như một sợi lông cào vào lòng của Tô Triết.