Đại Ca Học Đường Và Bé Ngốc

Chương 5: Trở về thành phố




Tô Triết ôm Tống Ngọc nói: " Sau này mẹ của em đã có nhà rồi, nếu chúng mình có thời gian thì có thể đến cúng bái bà ấy." Nghĩa trang của thị trấn đã lâu không có vị khách nào xông xênh như vậy, người phụ trách liền giới thiệu cho hắn đủ loại vật dụng hóa vàng mã. Bọn họ đặt một chậu than ở trước mặt và bảo nếu viết sinh thần bát tự của mẹ Tống Ngọc trên giấy vàng thì có thể chuyển giao đến thế giới khác. Tô Triết vốn không tin những chuyện này, nhưng ngay cả một thứ như hệ thống mà còn tồn tại, thì không biết chừng thực sự có những chuyện mà khoa học không thể giải thích được.

Hắn mua rất nhiều thỏi vàng bằng giấy, chất thành đống như núi. Còn mua cả xe thể thao và biệt thự. Mô hình ở đây làm trông giống như thật vậy.

Hắn thả tất cả vào chậu than đang bùng cháy dữ dội, trên đó có viết tên, Tô Triết nói: " Chào cô, cháu là bạn trai của Tống Ngọc. Cô nhất định phải phù hộ cho em ấy được vui vẻ và hạnh phúc đấy. Cô hãy yên tâm giao Tống Ngọc cho cháu nhé."

Hắn nói đùa với Tống Ngọc ở bên cạnh: " Mẹ của em ở trên trời có linh thiêng, liệu có thể hiện ra bắt những kẻ bắt nạt em không nhỉ ?"

Tống Ngọc nói thầm: " Chắc là không đâu." Cậu có chút kinh hãi.

Ngẫm nghĩ một hồi, Tô Triết lại đốt thêm chiếc xe thể thao bằng giấy: " Nếu cô muốn đi bắt người thì đi đường chậm lắm, cháu khuyên cô nên ngồi xe mà bắt. Nếu cô còn thiếu gì thì hãy báo mộng cho Tống Ngọc, chúng cháu sẽ đốt tiếp cho cô."

Ngọn lửa bùng cháy rất mạnh, bọn họ cúi đầu quỳ lạy ngay ngắn rồi mới trở về thành phố.

Lái xe liên tục rất mệt. Lúc Tô Triết đến rất vội vàng, lái xe liền một mạch. Khi đi được nửa đường, hắn còn tìm một thành phố để nghỉ chân một lát, mở một căn phòng ra, ôm bé ngốc vào lòng, bổ sung năng lượng rồi mới tiếp tục đi.

Xe càng tới gần nội thành, trạng thái của Tống Ngọc càng sa sút, bây giờ Tô Triết rất nhạy bén trong việc cảm nhận tâm trạng của cậu: " Em làm sao vậy ?"

Sự thấp thỏm trong lòng Tống Ngọc đều hiện rõ trên khuôn mặt, có giấu cũng giấu không nổi. Lúc đầu bé ngốc không nói gì, nhưng bị Tô Triết truy hỏi nhiều lần thì mới nói nhỏ: " Em muốn về thăm nhà một chút thôi."

Đoạn đầu Tô Triết không nghe rõ: " Thăm ai ?"

Nhưng Tống Ngọc cúi đầu, nắm chặt ngón tay không yên.

Tô Triết lập tức hiểu ra. Tuy nhà họ Tống tuyệt tình với bé ngốc, nhưng em ấy vẫn luôn nhớ về Tống gia.

Tô Triết vốn muốn mắng cậu vài câu, cái nhà đó đã đối xử với em như thế rồi, tại sao còn muốn trở về ? Nhưng khi quay đầu lại phát hiện Tống Ngọc đang lén gạt nước mắt, Tô Triết thở ra một hơi nặng nề: " Được rồi, em là tổ tông của tôi." Sau đó liền đi cùng cậu về nhà, cả hai đều ở trên xe, không ai xuống xe, cứ ở giao lộ kia của nhà họ Tống. Lúc bọn họ đến cũng thật trùng hợp, trực tiếp trông thấy một nhà bốn người mới đoàn tụ đang vui vẻ ra ngoài ăn cơm.

Đuổi được Tống Ngọc đi, Tống Mỹ Hoa là người hả hê nhất, cô ta còn mặt mày hớn hở nói: " Bây giờ Tống Ngọc chắc đang trải qua những ngày tháng khổ sở ở dưới quê nhỉ, lẽ ra nó nên sống một cuộc sống như thế, đáng đời nó !" Những người xung quanh cũng không ngăn cô ta lại.

Ba Tống bảo: " Lúc ba rời đi, Tống Ngọc vẫn ở chỗ đấy đuổi theo xe, vừa nghĩ đến nó đã cướp mất cuộc sống của con trai ba từng ấy năm, là trong lòng ba liền hận đến nghiến răng nghiến lợi."

Chỉ có mình mẹ Tống nói một câu: " Đó là sơ suất y tế do bệnh viện gây ra, đừng trách nó !"

Nhưng những người khác không nói tiếp chủ đề này nữa. Cả gia đình đi ngang qua xe của Tô Triết, muốn đi ăn đồ nướng.

Mấy câu nói đó có lẽ đã hoàn toàn rơi vào tai của Tô Triết, hắn có chút tức giận, cho dù không muốn nuôi Tống Ngọc nữa thì tại sao khi người ta hỏi đến, ngay cả một câu nói thật cũng không nói. Nếu không có hệ thống, hắn và Tống Ngọc sẽ không gặp được nhau trong suốt quãng đời còn lại. Vứt bỏ một người hoàn toàn không có khả năng sinh sống về nông thôn rõ ràng là giết người ! Hắn muốn lao ra ngoài để nói lý lẽ với bọn họ, nhưng lại bị bé ngốc bám chặt.

Tô Triết nói với Tống Ngọc: " Em thấy chưa !"

Ánh mắt Tống Ngọc thoáng buồn: " Sau này em không còn nhà nữa."

Tô Triết không thích nghe những lời này, hắn vò đầu Tống Ngọc rồi bảo: " Sau này có thể ở nhà tôi mà."

Tô Triết khởi động xe, lái đến đại lý xe để bảo dưỡng, lốp xe dính đầy bùn đất, thảm trải sàn cũng bị bẩn, cần phải bảo trì và tân trang lại hoàn toàn. Quăng xe vào đại lý xe cao cấp, sau đó hai người đến khách sạn. Hắn tính là vào khách sạn tắm rửa, rồi tiện thể bảo khách sạn mang đến hai bộ quần áo sạch sẽ cho cả hai. Còn đồ đang mặc thì để phục vụ phòng mang đi giặt.

Tô Triết chỉ tắm rửa qua loa, sau đó quấn khăn tắm rồi ra ngoài. Tóc ướt sũng còn thấm vài giọt nước.

Về thành phố rồi mới nhớ ra điện thoại.

Trong khoảng thời gian này, điện thoại toàn tắt chuông, đầu óc hắn quá rối bời, hoàn toàn không muốn liên lạc với thế giới bên ngoài. Kết quả vừa mở ra, Lý Gia Luân liền gọi điện đến, Tô Triết nhận luôn. Đầu bên kia điện thoại có chút lo lắng: " Rốt cuộc là ông có chuyện gì thế, nhà ông đang loạn thành một nồi cám heo đấy ? Ba của ông đã gọi đến chỗ tôi rồi."

Con nhà giàu giống như bọn họ, nếu muốn tìm một người đàn ông để chơi đùa thì không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng Tô Triết là người thừa kế trong gia tộc, loại chuyện này được dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc. Trước đây hắn từng nổi loạn và gia đình không hề coi trọng việc đó, nhưng lần này rất khác so với trước đây.

Lý Gia Luân đang mật báo tin tức cho hắn.

Tô Triết nói: " Tôi biết rồi."

Lý Gia Luân hỏi hắn: " Có phải là ông thực sự bị Tống Ngọc kia mê hoặc rồi không, rốt cuộc thì cậu ta có gì tốt ?"

Tô Triết không thể nói nên lời, dù sao thì hắn và bé ngốc cũng rất vui vẻ khi ở bên nhau.

Hai người vừa gọi chưa được năm phút thì ba của hắn đã gọi điện đến. Tô Triết đành phải nói với bạn thân: " Tôi sẽ nói sau, ba tôi đang gọi." Đầu bên kia vội vàng cúp máy, lúc này hắn mới nhận cuộc gọi của ba mình.

Ba Tô nói: " Mày lập tức tách khỏi thằng Tống Ngọc đó cho tao. Tao đã biết hoàn cảnh của nó rồi. Chúng ta có thể sắp xếp một hộ lý chuyên nghiệp, và cho nó vào một ngôi trường chuyên nghiệp để nhận được sự điều trị và cuộc sống tốt nhất. Nhưng mày không được ở cùng với nó !"

Tô Triết vốn đã nổi loạn, nghe thấy những lời này liền rất phản cảm: " Chuyện này từ khi nào chỉ cần ba nói là xong ? Con muốn thế nào thì là thế đó, con muốn ở cùng với ai là việc của con."

Ba Tô nói: " Ông mày vì chuyện của mày mà đã tức đến phát bệnh kia kìa. Mày về nhà khẩn trương, mặc kệ chuyện của mày, gặp mặt rồi nói chuyện !"

Tô Triết lập tức cúp điện thoại, vừa cúp máy, trên điện thoại lại có một tin nhắn khác đến.

Chuyện này hắn cần phải dàn xếp, hắn muốn dẫn theo Tống Ngọc đi cùng. Ngộ nhỡ hắn về nhà rồi bị nhốt, lại không có ai quan tâm đến Tống Ngọc, bây giờ Tống Ngọc nhà hắn giống như chim sợ cành cong, bất kỳ biến động nhỏ nào cũng sẽ làm em ấy hoảng sợ.

Hắn quyết định ăn mấy miếng cơm ở khách sạn trước.

Tống Ngọc rõ ràng là có tâm sự.

Tô Triết hỏi: " Sao em không ăn ?" Hai người bọn họ vẫn rất vui vẻ khi ăn trong quán đầy ruồi nhặng ở thị trấn, đồ ăn ở khách sạn đa dạng hơn, sao em ấy lại không ăn nổi.

Tống Ngọc nói: " Em ăn ít lắm, anh đừng không cần em, được không ạ ?" Tô Triết nghe xong liền bị phá vỡ hàng phòng thủ, hắn bảo: " Em ăn nhiều nhiều vô, tôi nuôi nổi em mà."

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, nói là phục vụ phòng đến đưa quần áo. Tô Triết đi tới mở cửa, đứng ở ngoài cửa là anh họ của hắn đang cầm quần áo trên tay và nói: " Tài xế đã đậu ở bên ngoài, thu dọn xong thì xuống với anh."

Anh họ của hắn còn cố ý liếc nhìn Tống Ngọc, Tống Ngọc trông rất ngây thơ và xinh đẹp, chỉ cần không biết đến căn bệnh này thì ai mà chẳng thích cậu chứ.

Bọn họ lên xe, Tô Triết ngồi ở hàng ghế sau còn nắm lấy tay của Tống Ngọc, anh họ của hắn có chút xúc động khi nhìn thấy trong  gương trước mặt, người em họ này của anh từ bé đã rất bá đạo, chưa từng có lúc nào dịu dàng cả. Nếu không tận mắt chứng kiến thì thực sự khó mà tin được.

Hắn và Tống Ngọc về đến nhà.

Quả nhiên người đến đủ cả, có ông nội bà nội của hắn đang ở xa đến mức dưỡng lão ở nơi khác, và còn có ba mẹ hắn nữa. Sau khi anh họ đưa người đến liền trở về công ty.

Tống Ngọc có chút căng thẳng, cậu nói nhỏ: " Cháu chào ông nội bà nội, cháu chào chú và cô ạ." Cậu rất lễ phép.

Nhưng Tô Triết lại kéo tay Tống Ngọc nói: " Bọn con mệt rồi, muốn đi ngủ !" Đây rõ ràng là Hồng Môn Yến (*), mọi người đều không có ý tốt.

(*) 鸿门宴 : Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm. 

Ông nội Tô còn chưa nói gì mà ba Tô đã ném cái tách trên bàn trà xuống đất ầm ầm, phát ra âm thanh lớn, bé ngốc rõ ràng là bị dọa sợ, ba Tô nói với Tô Triết: " Mày hỗn láo quá rồi đấy !"

Tô Triết vẫn giữ bộ dạng vô lại ấy mà nói: " Gì cơ, con yêu đương cũng không được ư ?"

Bà nội Tô ở bên cạnh nói: " Trẻ con chơi đùa là chuyện bình thường, nhưng cháu là người thừa kế của gia tộc, không thể chuyện gì cũng làm theo cảm tính của mình được ! Huống hồ, cháu đã không còn là một đứa trẻ nữa."

Tô Triết nói: " Mọi người có thể dùng biện pháp để tước bỏ tư cách người thừa kế của con mà, con không sao hết !"

Ba Tô uy hiếp: " Đừng tưởng rằng cái nhà này thiếu mày thì không được, vẫn còn em trai mày đấy !"

Tô Triết bảo: " Để nó ở lại nối dõi tông đường đi, con và Tống Ngọc không thể tách rời (**) được."

(**) 双栖双宿: có nghĩa là ở cùng nhau, bay cùng nhau. Ví von nam nữ yêu nhau như hình với bóng/gắn bó với nhau/không thể tách rời.

Mẹ Tô thấy trong mắt con trai vẫn còn tơ máu, liền biết hắn đã lâu không được ngủ ngon. Hắn có một thói quen sâu sắc là lạ giường, trên đường không thể nghỉ ngơi, vệ sinh của nhà nghỉ ở tỉnh lẻ lại càng không đạt tiêu chuẩn. Sức khỏe của Tô Triết đã đến cực hạn rồi.

Cả nhà cũng cảm thấy bây giờ có nói cũng không ra cái gì, nên để cho hai đứa vào nhà và đi ngủ.

Đây là lần đầu tiên Tống Ngọc đến phòng của Tô Triết, một phòng của hắn thực sự còn lớn hơn cả nhà họ Tống cộng lại. Cả hai đã tắm rồi, Tô Triết thay một bộ đồ ngủ, sau đó vẫy tay gọi Tống Ngọc tới, Tống Ngọc vừa nằm cạnh hắn, hắn liền ôm lấy Tống Ngọc rồi ngủ thiếp đi. Hắn thực sự rất mệt, một giấc này ngủ được 20 tiếng đồng hồ, đợi đến khi mở mắt ra lần nữa lại bị cái bụng đói đánh thức. Tống Ngọc đã tỉnh rồi, thấy Tô Triết rốt cuộc cũng tỉnh lại, hai má nhịn đến đỏ bừng, chạy vào phòng vệ sinh đi tiểu.

Tô Triết ra ngoài thì mới phát hiện trời đã tối, trong nhà trước giờ đều không làm đồ ăn thừa, chỉ có một số nguyên liệu nấu ăn, vả lại nửa đêm thì dì giúp việc cũng ngủ rồi. Hắn cảm thấy Tống Ngọc hẳn là đang đói lắm, chỉ định rán một miếng thịt bò tái rồi ăn qua loa, sáng mai thức dậy lại ăn món khác. Kết quả là hắn đang làm thì ở phía sau, Tống Ngọc liền chạy lon ta lon ton xuống tìm hắn, dường như không cảm thấy an toàn khi không có hắn ở bên cạnh.

Tô Triết nói: " Em chờ một chút, tôi làm món ngon cho em !" Mặc dù tự tin có thừa, nhưng miếng thịt bò bít tết này lại không nể mặt. Làm xong có hơi cháy. Hắn có chút cạn lời, bé ngốc cắn một miếng và nói rằng nó rất ngon.

Hắn cũng không thấy lạ. Chỉ miễn cưỡng ăn hai miếng. Hoàn toàn không hiểu làm thế nào mà hắn có thể tạo ra hương vị bình thường như vậy từ các nguyên liệu cao cấp. Nhưng quả thực đói quá, hắn và Tống Ngọc chỉ ăn qua loa cho xong rồi trở về phòng.

Tống Ngọc nhà hắn vừa mới tỉnh dậy, lúc này không hề buồn ngủ, cậu có chút lo âu nói: " Nhà anh có phải là không thích em không !"

Tô Triết bảo: " Đây là việc của chồng em, em không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết !"

Cuối cùng, hắn vẫy tay và để Tống Ngọc dựa vào vai mình.